Sa Lãng nghe vậy, trên mặt hiện lên một tia kinh ngạc nhìn Thạch Mục, khóe miệng khẽ giật giật.
Sắc mặt của mọi người chung quanh cũng biến đổi, chân mày cau lại.
Hiện giờ, bất cứ ai đều có thể thấy được, thời gian còn lại của Sa Lãng không còn nhiều lắm. Mà chút thời gian quý giá cuối cùng này, bọn họ đều hi vọng có thể để dành cho hai chị em Sa Kiều và Sa Tinh.
“Chuyện ta hỏi sẽ không mất bao nhiêu thời gian đâu, chỉ cần một lát là được thôi.”Thạch Mục thần sắc không biết, lại nói thêm lần nữa.
Những thành viên khác của bộ lạc Đằng Nha hai mặt nhìn nhau, cuối cùng ánh mắt đều dồn về phía Sa Kiều.
“Vậy… kính xin Mục đại ca nói ngắn gọn.” Sa Kiều nhìn nhìn Thạch Mục, lại nhìn Sa Lãng một chút, do dự một lát rồi rốt cục nhỏ giọng đáp.
Sau đó nàng xoay người kéo Sa Tinh, cất bước đi về phía xa.
Những người khác thấy vậy cũng nhao nhao đi theo đằng sau, đi về một phía xa xa.
Còn lại chỉ còn Thạch Mục và Sa Lãng.
Thạch Mục thở dài, lúc này mới ngồi xổm xuống bên cạnh Sa Lãng, nhẹ giọng nói.
“Sa tộc trưởng, ta vừa mới kiểm tra một chút dấu chân bên ngoài kia, số lượng dấu chân rời khỏi bộ lạc so với số dấu chân đến đây là nhiều hơn không ít. Ngoài ra, ta mặc dù không có quan sát kỹ tình hình nơi này, có điều trong số thi thể trong hiện trường này, thi thể của nữ quyến cùng trẻ con của quý bộ tộc là cực ít, hẳn là đã bị đám Thiên Lang tộc kia bắt đi rồi phải không?”
Nghe thấy chuyện đó, thân thể Sa Lãng run lên, trên mặt lộ ra vẻ thống khổ.
“Mục dũng sĩ ánh mắt tinh tường, đúng là như vậy, đều tại Sa Lãng vô dụng, thậm chí ngay cả việc che chở cho tộc nhân của mình cũng không thể làm được, lại để bọn họ rơi vào trong tay bộ lạc Thiên Lang…”
Sa Lãng tỏ vẻ kích động, hô hấp dần trở lên dồn dập bất ổn.
Thạch Mục thấy vậy, vội vàng duỗi ra một bàn tay đặt lên đỉnh đầu của Sa Lãng, chân khí tinh thuần hóa thành những sợi tơ mỏng chậm rãi rót vào, khí tức chấn động của Sa Lãng rất nhanh được ổn định trở lại.
Sa Lãng nhìn về phía Thạch Mục, lồng ngực không ngừng phập phồng, trong mắt lại lộ ra một tia kinh ngạc.
“Những người của bộ lạc Thiên Lang hẳn là rời khỏi nơi đây khoảng nửa ngày rồi, bọn chúng dẫn theo phụ nữ trẻ em, trên mặt đất lại không có vết bánh xe, xem ra hẳn là các tộc nhân kia đã bị áp giải bộ, tốc độ chắc chắn không nhanh, hiện tại đuổi theo nhanh mà nói, thì vẫn còn kịp.”
Thạch Mục nói xong, thu tay về, dừng lại một chút, lại tiếp tục: “Hai ngày nay, tại hạ ở quý bộ lạc được thịnh tình khoản đãi, không có cách nào báo đáp, vậy để tại hạ đuổi theo đưa những nữ quyến kia về đi!”
Sa Lãng nghe thấy thế, vẻ mặt phức tạp, miệng mấp máy, lại nhất thời không biết nói gì cho phải.
“Xem dấu vết trên mặt đất thì thấy, đám bộ lạc Thiên Lang kia hẳn là có hơn một trăm người, có điều trong số bọn chúng cụ thể có bao nhiêu dũng sĩ Đồ Đằng, thực lực thế nào thì ta còn chưa thể nào đoán được. Nếu cứ như vậy tùy tiện chạy đến thì chỉ sợ phần thắng không lớn. Vì vậy, kính xin Sa tộc trưởng chỉ bảo một hai.” Thạch Mục chậm rãi nói ra.
“Hảo ý của Mục dũng sĩ ta xin tâm lĩnh. Chẳng qua nhân số của bộ tộc Thiên Lang kia đông hơn, ta nếu như đã không muốn đám A Kiều đi chịu chết, há lại liên lụy đến một người ngoài như ngươi?” Sa Lãng nhìn Thạch Mục thật sâu, sau đó lắc đầu đáp.
“Tại hạ cũng không phải không biết nặng nhẹ, cũng không phải kẻ không biết sống chết, chắc chắn sẽ giữ đúng mực. Ta nghĩ, Sa tộc trưởng cũng không đành lòng thấy những người phụ nữ và trẻ con của quý bộ tộc kia rơi vào tay đám Hung Man của bộ lạc Thiên Lang, nhất lấy hết khi dễ và nhục nhã đi?” Thạch Mục cười một tiếng, nói như thế.
“Nếu như Mục dũng sĩ đã nói như thế rồi, ta cũng không khách khí nữa, đa tạ đại ân của Mục dũng sĩ.” Sa Lãng nhìn Thạch Mục, trong mắt rốt cục lộ ra vẻ cảm kích sâu nặng.
“Tộc trưởng không cần phải khách khí, về tình hình của địch nhân, kính xin ngươi cẩn thận báo lại cho ta một chút…”
Thạch Mục với vẻ nghiêm túc hỏi.
Sau khoảng thời gian cạn một chén trà, Thạch Mục đứng lên, vẫy vậy tay với đám người Sa Kiều ở nơi xa.
Đám người Sa Kiều vội vàng chạy tới, giờ phút này sắc mặt Sa Lãng lại xấu hơn vài phần, trên mặt đã không còn chút huyết sắc nào nữa.
“Phụ thân!” Sa Kiều nhào tới bên cạnh Sa Lãng, ai cũng nhìn ra được, Sa Lãng đã là dầu hết đèn tắt.
“A Kiều, sau này bọn Sa Tinh, liền gửi gắm cho con…” Sa Lãng chậm rãi thở dốc, cánh tay nhấc lên, muốn vuốt ve khuôn mặt tú lệ của con gái yêu lần cuối. Có điều, mới giơ lên một nửa, rốt cục vẫn phải vô lực buông thõng xuống, trút xuống hơi thở cuối cùng.
Sa Kiều thống khổ nghẹn ngào bắt đầu nức nở, trên mặt Sa Tinh cũng giàn dụa nước mắt. Hơn mười thanh niên Man tộc chung quanh mặc dù đã cố nén nước mắt cũng nghẹn ngào không cầm được.
Thạch Mục yên lặng xoay người, đi về phía cổng bộ lạc, không làm kinh động tới bọn họ.
Đi ra đứng trước bãi phế tích lộn xộn không còn nhìn ra nguyên trạng của bộ lạc Đằng Nha, Thạch Mục sờ sờ Phá Thiên Cung ở bên hông, trong đầu hồi tưởng lại những lời Sa Lãng vừa nói với hắn, hai mắt híp lại.
Sau một khắc, sắc mặt hắn nghiêm túc lại, trở mình ngảy lên Tứ Bất Tượng, toan đuổi theo dấu chân lưu lại trên mặt đất.
“Mục đại ca!” Một bóng người chạy ra từ trong bộ lạc, chính là Sa Kiều.
Thạch Mục nhíu mày, kéo lại dây cương của Tứ Bất Tượng.
“Ngươi muốn đi đuổi theo đám người bộ lạc Thiên Lang để cứu những nữ quyền cùng trẻ nhỏ bị bắt làm tù binh kia về sao?” Sa Kiều nhìn Thạch Mục, hỏi.
Vẻ mặt Thạch Mục không biến, trầm mặc một lát rồi quay đầu nhìn về phía xa xa, không trả lời thẳng mà chỉ nói: “Có thể thành côn hay không ta cũng không có nắm chắc, chẳng qua là nếu không thử một lần thì ta không cam lòng!”
Ánh mắt Sa Kiều lóe lên, cắn răng, khóe miệng mấp máy, đang định nói gì.
“Thực lực của các người quá yếu, mang theo các người đi cùng thì ta liền không còn chút nắm chắc nào.”
“Các ngươi ở lại an táng đám người Sa Lãng tộc trưởng cho tốt, chờ ta hai ngày, mặc kệ thành công hay không thành công ta cũng sẽ trở về!” Thạch Mục nói xong câu đó, liền quay đầu đi, không nhìn Sa Kiều nữa.
Giữ chặt dây cương, giật một cái, Tứ Bất Tượng hí lên một tiếng, bốn vó lao nhanh, chạy băng băng về phía trước, rất nhanh đã biến mất ở phía xa.
Sa Kiều nhìn bóng lưng Thạch Mục đi xa, ánh mắt lấp lánh, dường như ngây dại.
….
Cách bộ lạc Đằng Nha ngoài mấy chục dặm, tại một vùng đồi núi nhấp nhô.
Hai trăm người vừa rồi tạo thành một đại đội Man tộc đang đi qua nơi đây.
Trên cùng của đội ngũ là hai mươi mấy Lang kỵ binh, đằng sâu là hơn một trăm binh sĩ Man tộc bình thường, phía sau cùng là hơn một trăm phụ nữ và trẻ em của bộ lạc Đằng Nha cùng một ít gia súc lớn nhỏ.
Những phụ nữ và trẻ nhỏ này bị dây thừng trói chặt hai tay, buộc thành một chuỗi, trên mặt đầy vẻ sợ hãi, mơ hồ còn vương mấy vệt nước mắt, nhưng không ai lên tiếng, chỉ lẳng lặng đi về phía trước.
Trên lưng những súc vật kia buộc từng túi thịt khô, lương thực, cùng với vò rượu. Số lượng tương tối đáng kể.
Chính là tên đại đội trưởng một chi thuộc bộ lạc Thiên Lang vừa đồ sát bộ lạc Đằng Nha, thắng lợi trở về kia.
Bởi vì có những phụ nữ và trẻ nhỏ đi theo, cùng với tốc độ di chuyển của đám súc vật tương đối chậm chạp mà tốc độ di chuyển của cả đội ngũ cũng không nhanh. Có điều, đại đội trưởng dường như cũng không có ý định tăng tốc.
Dẫn đầu đoàn hơn hai mươi Lang kỵ binh ở phía trước nhất kia, Phí Đô cưỡi trên một con Cự Lang, trên mặt tràn đầy vẻ đắc ý.
Lần này một phát tiêu diệt gọn bộ lạc Đằng Nha, số lương thực rượu ngon cướp được còn vượt xa dự đoán, tuy rằng có tổn thất một ít nhân mã, có điều nhìn số lương thực cùng phụ nữ, trẻ con này thì tộc trưởng không những sẽ không nói thêm gì, mà còn ngợi khen không ít đấy!
Điều tiếc nuối duy nhất là không bắt được nhân vật chính là Sa Kiều kia.
“Đại nhân dũng mãnh phi thường, thiên hạ vô song, đây là tiểu bộ lạc thứ năm trong vòng nửa năm qua rồi!”
“Phần quân công này, phóng mắt nhìn qua toàn bộ các thống lĩnh trong bộ lạc ta, có mấy người có thể vượt qua được chứ?”
“Việc tộc trưởng đại nhân đồng ý phong chứ đô thống lúc ấy, xem ra phải sớm thực hiện rồi!”
Mấy tên hầu cận thấy tâm trạng của Phí Đô không tệ thì nhao nhao nịnh nọt.
“Khà khà, bổn đại nhân ra tay, thì những bộ lạc nhỏ này tất nhiên là dễ như trở bàn tay rồi!” Phí Đô biết rõ những người này đang thừa cơ vuốt mông ngựa*, nhưng những lời nịnh nọt này nghe vào trong tại cũng vô cùng hưởng thụ nha, thế nên mới bắt đầu khà khà cười khoe khoang.
“Thống lĩnh đại nhân, thuộc hạ còn một chuyện chưa rõ. Nghe nói Thánh Chiến ở tiền tuyến, việc chém giết giao tranh cùng Nhân tộc đã dần dần trì hoãn chậm lại, vì sao tộc trưởng đại nhân vẫn muốn ra lệnh cho chúng ta đi chuẩn bị lương thực khắp nơi?” Một tên dũng sĩ Đồ Đằng vẫn trầm mặc bên cạnh, đột nhiên mở miệng hỏi.
Phí Đô lườm tên vừa đặt câu hỏi một cái, tên này vội rụt cổ lại, biết rõ câu hỏi hơi quá phận, ngượng ngùng im ngay.
Trong lòng Phí Đô cũng có chút nghi hoặc về vấn đề này. Có điều việc này là do tộc trưởng Thiên Lang tự mình ra lệnh, hắn cũng không dám lắm miệng hỏi dò nguyên nhân, cộng thêm với bản thân vốn khát máu hiếu sát, thu hoạch khi diệt loại bộ tộc nhỏ này cũng tương đối béo bở, do đó, về loại mệnh lệnh thế này thì từ trước đến nay vẫn luôn là càng nhiều càng tốt thôi.
Đúng lúc ấy, đội ngũ phía sau đột nhiên truyền đến một trận náo loạn, là chỗ những tù binh phụ nữ và trẻ nhỏ của bộ lạc Đằng Nha kia.
“Đi, xem đã xảy ra chuyện gì?” Sắc mặt Phí Đô trầm xuống.
Một tên kỵ binh Đồ Đằng khôi ngô lập tức vâng lệnh, thúc giục tọa kỵ đi đến phía đuôi của đội ngũ.
Trải qua nửa ngày đi bộ, những người phụ nữ và trẻ con của tộc Đằng Nha kia người nào người nấy mặt mày trắng bệch, trên người phủ đầy bụi đất, thoạt nhìn vô cùng tiều tụy. Hai chân cũng bị cứa phiếm máu, có mấy đứa trẻ nhỏ tuổi hơn đã ngã xuống mặt đất.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Gã kỵ binh Đồ Đằng khôi ngô kia quát.
“Đại nhân, chúng ta đã di chuyển cả một chặng đường, những nữ nô và trẻ con của tộc Đằng Nha kia hìn như đã cạn kiệt thể lực, không còn sức đi tiếp nữa rồi.” Một binh sĩ Man tộc gần đó chạy tới bẩm báo.
“Đi không nổi à…” Tên Man nhân khôi ngô cười lạnh, hung quang trong mắt lóe lên, cây roi trong tay đột nhiên vung lên, một bóng roi đen nhánh đã quật lên người một cô gái trẻ của tộc Đằng Nha.
“Roẹt!” một tiếng, y phục trên bờ vai của cô gái trẻ kia nát vụn ra, trên da xuất hiện một vết roi thật sâu.
Trong miệng cô gái phát ra tiếng hét thảm, mất thăng bằng ngã xuống mặt đất, thân thể bởi vì đau đớn kịch liệt mà run rẩy từng hồi.
Tên Man nhân khôi ngô kia nhe răng cười. Một huynh đệ của hắn lúc trước đã chết trận trong khi giao chiến với bộ lạc Đằng Nha, mặc dù hắn đã tự tay chém giết hơn hai mươi người của bộ lạc Đằng Nha, nhưng vẫn chưa thể giải hận.
Những nữ Man nhân này coi như đã là tài sản của bộ lạc Thiên Lang, đến lúc đó kể cả là giữ lại trong tộc làm nữ nô hay đem đi bán để đổi lấy tài nguyên thì đánh mấy cái hả giận cũng chẳng là vấn đề.
Cánh tay hắn lại giơ lên, định quất xuống lần nữa.
Đúng lúc này, một đạo hắc quang lóe lên, nhanh hơn ánh mắt của tất cả mọi người, nhanh như tia chớp xuyên qua yết hầu của tên Man nhân khôi ngô đó.
Tên Man nhân khôi ngô như thể bị người ta trọng kích một cái trực diện, thân thể trực tiếp từ trên lưng sói mà tung thẳng lên trời, bị một cỗ lực lượng khổng lồ bắn ngược ra ngoài, nặng nề nện xuống mặt đất.
Hai tay của tên Man nhân khôi ngô che lấy cổ họng, hai mắt lồi ra, trên mặt tràn đầy vẻ không thể tin, trong miệng phát ra tiếng ú ớ.
Đám người chung quanh lúc này mới nhìn rõ, trên cổ của hắn có một cái mũi tên dài màu đen đường kính bằng cái ngón tay, lộ ra một nửa đuôi có gắn lông vũ, còn một nửa đã cắm xuống mặt đất, găm chặt hắn vào mặt đất.
Máu tươi từ cổ của tên Man tộc khôi ngô kia tràn ra ồng ộc, trong nháy mắt, thần thái trong mắt hắn đã ảm đạm đi hoàn toàn.
Biến cố đột nhiên xảy ra khiến đám binh sĩ Thiên Lang bộ ở xung quanh giật mình kinh sợ. Tốc độ của mũi tên vừa rồi quá nhanh, mũi tên bắn từ hướng nào tới bọn chúng cũng không thấy rõ.
Mặt đất chợt rung rung lên. Phản ứng của hai mươi Dũng sĩ Lang kỵ binh đang dẫn đầu ở phía trước đội ngũ cũng rất nhanh, trong chớp mắt đã chạy lại đây rồi.
"Chuyện gì đã xảy ra?" Phí Đô đi đầu hỏi, chẳng qua y vừa dứt lời liền thấy thi thể gã Man nhân kia, sắc mặt lập tức cứng lại.
Vào thời khắc này, một tiếng "Rítttt" bén nhọn vang lên, một đạo hắc quang không biết từ đâu lao tới như điện xẹt, loé lên rồi cắm phập vô ngực một tên Lang kỵ binh đứng ở đuôi đội ngũ. Kẻ này cũng không kịp làm ra phản ứng gì, lập tức bị hất bay ra khỏi chiến lang. Như kẻ xấu số trước đó, bị mũi tên ghim chặt trên mặt đất. Trái tim bị đâm thủng, gã cũng chỉ giãy dụa vài cái rồi đi đời nhà ma.
"Ở đằng kia!" Đột nhiên, Phí Đô quay đầu, giơ tay chỉ về một gò đất phía xa. Tại đó có thể thấy một bóng người mơ hồ.
Trên đỉnh một gò đất cách chỗ này chừng ba bốn trăm trượng (999-1332m), một thanh niên áo đen đón gió đứng đó, tay y đang kéo một cây cung màu vàng cực lớn. Người này không ai khác chính là Thạch Mục. Hắn không ngủ không nghỉ cưỡi Tứ Bất Tượng truy đuổi suốt một đêm, rốt cuộc vào không lâu trước, đuổi kịp đội ngũ bộ lạc Thiên Lang.
Giờ phút này, hai mắt Thạch Mục đã biến thành Kim Đồng, nhìn về đại đội Lang kỵ binh ở phía xa, ánh mắt lạnh như băng.
Rút tên, lên dây, kéo cung!
Ngay tại khi đám Lang kỵ binh còn đang quay đầu nhìn theo hướng Phí Đô chỉ, thì một đạo hắc quang lại tiếp tục phá không mà ra, lao đi như xé gió, vận tốc gần như nhanh hơn cả tốc độ âm thanh. Hắc quang lóe lên, trong đám dũng sĩ Lang kỵ lại có thêm một tên bị xuyên thủng trái tim, cả người đính trên mặt đất.
"Nhanh dùng tấm chắn bảo vệ cơ thể!" Sắc mặt Phí Đô tái nhợt, thét lên.
Đám dũng sĩ Lang kỵ sớm đã bị doạ cho bể mật, làm sao còn không nghe. Nhao nhao lôi chiếc thuẫn sắt hình tròn màu ngăm đen từ bên sườn chiến kỵ ra, giơ lên che trước người.
"Bộ binh lưu lại chỗ này, những người còn lại theo ta xông lên!" Phí Đô quát một tiếng chói tai, thúc giục cự lang dưới thân, dẫn đầu phóng qua chỗ Thạch Mục. Tầm bắn ngoài ba bốn trăm trượng, còn có mũi tên nhanh như điện xẹt vừa rồi, chứng tỏ cung trong tay đối phương phải có ít nhất trên năm mươi Thạch*.
[1 Thạch(dan) = 50kg. 50 Thạch = 2500kg-asuconm chú giải]
Ba mũi tên đều bắn trúng chỗ hiểm, một mũi mất mạng! Cung mạnh như vậy, trong Man tộc là cực kỳ hiếm thấy. Hơn nữa, loại nhãn lực như này, một vài Thần tiễn thủ dù có tu vi đạt tới Hậu Thiên hậu kỳ cũng chưa chắc có được. Đối mặt với địch thủ như vậy, nếu không thể áp sát lại gần, e rằng chỉ trong nửa khắc, gần hai mươi tên Lang kỵ binh dưới trướng y sẽ gặp tổn thất thảm trọng mất!
Thấy đám Lang kỵ binh giơ thuẫn vọt lên, trên mặt Thạch Mục lộ ra tia cười lạnh. Hắn vòng tay, từ túi tên trên lưng rút ra một mũi tên dài màu xanh, đúng là Truy Phong Tiễn.
Cài tên, giương cung, cung kéo ra căng như trăng tròn.
Pháp lực trong cơ thể hắn chen nhau rót vào trên thân cung. Bề mặt Phá Thiên Cung tản mát ra quầng sáng màu xương trắng. Truy Phong Tiễn cũng bị quầng sáng này bao phủ lên, vô số phù văn nhỏ li ti bao trùm lên thân tiễn, chậm rãi xoay tròn.
Vèo!
Mũi tên dài lập tức hóa thành một đạo ảo ảnh màu xanh, tốc độ còn nhanh hơn gần gấp rưỡi so với mấy mũi trước đó.
"Kengg" một tiếng thật lớn vang lên! Thân hình còn cầm thuẫn của một tên Lang kỵ Man tộc cứ thế bị bắn ngược ra sau, nặng nề rơi xuống, bị đóng đinh ở trên mặt đất, không khác gì mấy tên trước đó. Trên chiếc thuẫn sắt dày ba thốn (~10cm) của hắn xuất hiện một lỗ thủng, phảng phất như đó là giấy.
Trong lòng Phí Đô trở nên kinh hãi! Đến khi y thấy được phù văn trên Truy Phong Tiễn thì đồng tử co rụt lại.
"Là vu tiễn!"
Đám dũng sĩ Lang kỵ còn lại nghe vậy sắc mặt liền nhao nhao kịch biến. Có mấy tên gan nhỏ sợ đến nỗi kéo lại chiến lang dưới thân, không dám xông về trước nữa.
"Không nên dừng lại, tiếp tục xông lên! Kẻ trái lệnh xử tử tại chỗ!" Phí Đô nghiêm nghị quát lớn.
Đám Lang kỵ binh nghe vậy chỉ đành phải tiếp tục kiên trì xông lên, nhưng trong lòng thì kêu khổ không ngớt. Sắc mặt Phí Đô tái nhợt, trong đầu suy nghĩ không ngừng, không biết y từ chỗ nào rước phải tên địch nhân lợi hại như vậy? Chẳng qua mặc kệ đối phương là ai, đều không quan trọng. Việc kéo loại cường cung như này chắc chắn sẽ làm thể lực tiêu hao rất lớn, kẻ kia chắc cũng không bắn được mấy lần nữa. Ngoài ra, vu tiễn trân quý như vậy có lẽ hắn cũng không còn nhiều.
"Tất cả mọi người tản ra, vây hắn lại!" Phí Đô nghiêm nghị hạ lệnh. Riêng y thì từ hướng chính diện phóng tới chỗ Thạch Mục. Y không dùng thuẫn mà cầm một thanh búa sắt dài năm thước (~1m6) màu xanh đen hộ thân, thân chiếc búa bị một tầng ánh sáng màu đen bao trùm.
Lang kỵ binh chính là lực lượng tinh nhuệ của bộ lạc Thiên Lang, vô cùng dũng mãnh. Phí Đô vừa mới ra lệnh một tiếng, đám Lang kỵ đã lập tức tản ra thành thế hình cánh quạt, đánh tới đồi đất nơi Thạch Mục trú thân. Với khoảng cách ba bốn trăm trượng, dùng tốc độ của Lang kỵ binh thì chỉ cần chưa đầy hai mươi hô hấp đã đến.
Mắt thấy cảnh này, trên mặt Thạch Mục lộ ra vẻ trào phúng, chợt lật tay thu hồi Phá Thiên Cung lại. Bắn liền bốn mũi tên, cánh tay của hắn quả thật có chút mỏi rồi.
Chỉ thấy hắn hé miệng, huýt lên một tràng tiếng sáo dài cao vút. Lập tức, từ một bụi cỏ cách đó không xa xông ra một con quái mã đầu trâu thân lộc, nó chạy vội tới bên này.
Hàng này đúng là Tứ Bất Tượng!
Thạch Mục tung người nhảy lên Tứ Bất Tượng, Tứ Bất Tượng chuyển thân, lập tức chạy vội về phía xa. Tốc độ của nó so với sói chiến thì mau hơn không ít làm chiến thuật vây đánh của Phí Đô hoá thành bọt nước.
Mắt thấy cảnh nầy, sắc mặt Phí Đô trở nên cực kỳ âm trầm...
Chợt, hai tiếng "Vèo" "Vèo" gần như đồng thời vang lên. Thạch Mục bỗng nhiên quay người, trở tay liền bắn liên tiếp hai mũi tên.
Hai tiếng kêu thảm thiết!
Lại thêm hai tên dũng sĩ Lang kỵ bị phá thuẫn, kẻ bị mũi tên xuyên bụng, người bị tên đâm lủng trán, cả hai lệch người ngã khỏi thú cưỡi.
Sắc mặt Phí Đô vô cùng khó coi, đầu óc quay cuồng, bỗng nhiên hét lớn.
“Tiếp tục đuổi theo!”
Sau đó, đưa tay vào trong ngực lấy ra một tấm da thú màu đen cỡ lòng bàn tay, trên đó khắc hoa văn ngoằn nghèo như giun.
Trong mắt hắn ánh lên một tia do dự nhưng rất nhanh liền để nó qua đi. Hắn cắn đầu lưỡi, phun ra một ngụm máu tươi, sau đó buông dây cương tách khỏi đội ngũ phía sau.
Trên mặt tấm da thú tỏa ra hào quang màu ngăm đen, những đường vân trên mặt trở nên sống động. Phí Đô luôn miệng đọc chú ngữ, hào quang phát ra từ tấm ra thú ngày một sáng hơn.
“Ầm!” một tiếng vang lên. Tấm da thú bị thiêu đốt, hóa thành một con chim màu đen lớn chừng một trượng, toàn thân bao phủ bởi ngọn lửa màu đen, giương hai cánh bay về phía Thạch Mục.
Trên mặt Phí Đô hiện lên một nụ cười, nhưng ngẩng đầu nhìn ra xung quanh, nụ cười ấy chợt biến mất. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi hắn kích phát tấm da thú, số kỵ lang binh bên cạnh hắn chỉ còn có sáu bảy người, số còn lại đều đã chết dưới tay Thạch Mục.
“Tặc tử, mau nạp mạng!” Phí Đô cau mày, vừa hét lớn vừa đánh về phía Thạch Mục.
Tuy đã đánh chết hơn phân nửa lang kỵ của đối phương nhưng toàn bộ số Truy Phong Tiễn bên người đã bị hắn dùng hết. Hắn nhìn con chim khổng lồ màu đen đang bay tới, khóe mắt khẽ động, hiện lên một tia kinh hãi.
Tốc độ của con chim cực nhanh, trong khoảng hai ba cái hô hấp đã đuổi tới, móng vuốt sắc bén như đao chụp xuống người Thạch Mục.
Thạch Mục hét lớn, hắc quang trên cánh tay lóe lên, biến lớn lên gấp đôi. Hắn rút thanh Vẫn Thiết Hắc Đao từ sau lưng ra, giương thẳng lên bầu trời.
Ánh đao lóe lên, va chạm với móng vuốt của con chim màu đen tạo thành tiếng ầm vang vọng.
Toàn thân Thạch Mục rung động mạnh, lực lượng phản chấn mạnh mẽ truyền qua thanh đao đánh tới cơ thể hắn. Thanh Vẫn Thiết Hắc Đao sắp bị đánh bay, Tứ Bất Tượng dưới chân hắn lảo đảo chực ngã.
Trong lòng Thạch Mục vô cùng hoảng sợ, vội vàng dùng lực nắm chặt lấy chuôi đao. Con chim lớn màu đen bị đánh bay ra ngoài, nhưng sau khi lượn vòng trên không mấy vòng thì lực đạo đã bị tiêu trừ quá nửa. Nó giương cánh giữ có thể thẳng bằng, hắc trảo tạo thành hai luồng hắc quang kéo dài trong không trung.
Thạch Mục điên cuồng rót pháp lực trong người vào thanh Vẫn Thiết Hắc Đao, hắc quang bao quanh thanh đao lại bừng sáng. Hắn vùng đao đón lấy đòn tấn công tiếp theo của con chim, đông thời tay kia lấy ra mấy tấm phù lục màu xanh lam.
“Uỳnh!!!”
Móng vuốt sắc bén của con chim lại một lần nữa va chạm với thanh đao trong tay Thạch Mục, hai luồng lửa vừa đụng vào nhau đã lại phân ra. Đúng lúc đó, mấy tấm phù lục màu xanh trong tay Thạch Mục liền vỡ vụn, hóa thành vô số đạo băng thương màu trắng lao thẳng về phía con chim.
Bời vì khoảng cách giữa hai bên quá gần, Thạch Mục lại nắm bắt thời điểm ra tay rất chuẩn xác nên những mảnh băng thương bắn ra đều đánh trúng lên thân thể con chim.
Từng thanh âm giòn giã vang lên, kèm theo đó là tiếng kêu đau đớn! Băng thương màu trắng đâm vào thân thể nó, vỡ vụn. Hỏa diễm bao quanh người con chim không ngừng run rẩy, màu sắc cũng ảm đạm đi trông thấy.
Tận dụng thời gian ấy, đám người Phí Đô không ngừng đuổi theo.
Thạch Mục cắn răng, hai tay vung vẩy lấy ra từng tấm phù lục rồi liên tục thi pháp đánh về phía con chim.
Hỏa Cầu Thuật!
Thủy Tiễn Thuật!
Bằng Trùy Thuật!
Toàn Phong Thuật!......
Tuy vậy, những pháp thuật này đều là pháp thuật cấp thấp, uy lực không lớn. Chỉ là số lượng rất lớn, không ngừng bao vây đối phương. Sau thời gian bằng mấy lần hô hấp, con chim không chịu được gào lên, toàn thân nó nổ tung, hỏa diễm tràn ngập không trung.
Thạch Mục vừa mới thở phào thì sau lưng đã truyền tới tiếng rít chói tai, một thanh mâu bằng xương màu trắng chỉ còn cách lưng hắn chưa tới hai trượng, mang theo kình phong đang đâm tới.
Thạch Mục vội ôm lấy cổ Tứ Bất Tượng, ép chặt về phía trước.
“Xùy!!!”
Thanh mâu lướt qua, sượt trên lưng hắn làm tấm áo bị rách một mảnh lớn. Không để cho hắn được nghỉ ngơi, từng tiếng rít xé gió vang lên, nhằm vào phần eo và bụng hắn mà bay tới.
Thạch Mục không thể né tránh được nữa, hắn vung mạnh Vẫn Thiết Hắc Đao, chém thành một đường xéo từ dưới lên trên để ngăn cản cốt mâu.
“Uỳnh!”
Thân thể Thạch Mục bị đánh văng ra khỏi lưng Tứ Bất Tượng, rơi trên mặt đất, lăn mấy vòng mới dừng lại, máu tươi phun như suối như bị thương nặng. Tứ Bất Tượng ở gần đó kinh hãi, không quay đầu mà chạy thẳng về phía trước, tốc độ còn nhanh hơn vài phần so với lúc trước.
Từ xa, Phí Đô thở dốc, buông cánh tay xuống. Cự lang (sói lớn) dưới chân hắn chùn hẳn xuống, sau một lúc lâu mới đứng lên được.
Mấy thanh mâu hắn vừa phóng ra không hề tầm thường mà được hắn dùng thuật “Lưu Tinh Phi Trịch” của Thiên Lang bộ lạc ném ra, tiêu hao thể lực rất lớn. Sáu gã kỵ binh đằng sau hắn thấy thế thì đồng thanh hô lớn, tranh nhau tiến về chỗ Thạch Mục. Cả sáu người đều muốn chiếm công lao này, không ai chịu nhường cho người khác.
Sáu người chia ra trước sau, vây quanh Thạch Mục.
Hàn quang lóe lên, cả sáu chuôi đao hợp thành một tấm lưới đao không một khe hở, chụp xuống nơi Thạch Mục ngã xuống, muốn ngay lập tức phanh thấy xẻ thịt hắn.