Huyền Giới Chi Môn

Chương 1088: Q.3 - Chương 1088: Bẫy rập (2)




Kim Phượng bà bà ánh mắt lập lòe, im lặng không nói nên lời.

- Kim Phượng trưởng lão, các vị không phải là đi nghĩ cách cứu viện ba vị tộc trưởng sao? Ba người bọn họ đâu?

Một Thiên Phượng tộc trưởng lão khác hỏi.

- Hừ! Cái gì nghĩ cách cứu viện ba vị tộc trưởng, chúng ta bị gạt rồi, ba vị tộc trưởng căn bản không có ở Tê Hà đảo, chúng ta đến chỗ ấy bị dẫn vào một đại trận, mất một phen công phu mới phá trận ra ngoài, sau đó vội vàng chạy về đây.

Kim Phượng bà bà trầm giọng quát.

- Bị gạt rồi hay sao? Ngươi là nói Triệu Cự nói dối?

Chẩn phu nhân ngẩn ra, trên mặt lộ ra thần tình không thể tin được.

- Không sai, Triệu Cự đó hiện nay ở nơi nào? Lão bà tử có rất nhiều chuyện cần phải hỏi hắn một chút!

Kim Phượng bà bà cáu kỉnh quát, hỏa phượng màu vàng kia đã lần nữa biến thành quải trượng, bị bà ta nắm trong tay, hung hăng nện xuống mặt đất một cái.

Chẩn phu nhân cùng mọi người nhìn nhau một cái, trên mặt đều lộ ra vẻ mờ mịt.

Vừa rồi một tràng hỗn loạn, nào có ai còn có tâm tư đi quản Triệu Cự ở nơi nào?

- Bẩm Kim Phượng lão tổ, Triệu Cự trưởng lão trước đó bị thương, sau khi quay trở lại Phượng Dực thành liền đến nội thành tu dưỡng, thời khắc này. . . Xem ra chắc ở tại Thánh Hỏa đàn.

Triệu Tuyền Cơ lên tiếng nói.

Kim Phượng bà bà hừ lạnh một tiếng, thân hình thoắt một cái, bay nhanh như điện hướng tới nội thành.

Mọi người vội vàng bay theo, Thạch Mục ánh mắt nhoáng lên một cái, cũng bay theo sau.

Đoàn người trong nháy mắt liền đến nội thành, đi tới trước một tòa đại điện kiến trúc màu đỏ thẫm.

Đại điện đại môn mở rộng ra, bên trong trống rỗng, nào có bóng dáng nửa người nào.

Mọi người mắt thấy cảnh này, sắc mặt đều biến hẳn.

- Xem ra Triệu Cự này quả nhiên là có vấn đề, đã sớm chạy trốn rồi, trong cả tòa Phượng Dực thành đã không cảm ứng được khí tức hắn lưu lại rồi.

Kim Phượng bà bà lắc lắc đầu, nói.

- Triệu Cự trưởng lão chẳng lẽ phản bội Thiên Phượng tộc, đầu phục Thiên Đình?

Chẩn phu nhân hỏi.

- Vô cùng có khả năng.

Kim Phượng bà bà thở dài, đáp.

Vào thời khắc này, ba đạo độn quang từ đàng xa bay vụt đến, phát ra âm thanh bén nhọn phá vỡ hư không, giây lát giữa đến giữa không trung Phượng Dực thành, độn quang thu lại, hiện ra ba bóng người.

Người ở trung gian, là nam nhân trung niên một thân y bào hỏa hồng, trên sóng mũi cao, một đôi mắt phượng dài nhỏ lấp lóe quang mang khiến cho người khác sợ hãi, xem ra có vài phần yêu dị.

Một người bbên trái là đại hán có thân hình khôi ngô, khuôn mặt cương nghị, trên mặt mọc đầy râu quai nón như cương châm, mặc trên người một món áo giáp màu vàng lợt, phía trên hiện đầy văn lộ hình mai rùa.

Người phía bên phải tuổi hơi lớn, xem ra khoảng năm mươi tuổi, thân thể tương đương đại hán khôi ngô, nhưng lại đầy đầu tóc bạc, khuôn mặt nghiêm nghị, người mặc một bộ trường bào màu tím, phía trên thêu đầy kim sắc văn lộ, xem ra tương đương hoa mỹ.

Ba người tản ra khí tức kinh khủng, dường như núi cao biển rộng mênh mông bát ngát vậy, ngay cả Kim Phượng bà bà đều không thể so sánh.

- Tộc trưởng!

Người của Thiên Phượng, Địa Long, Bàn Quy ba tộc liên tiếp phóng lên cao, bay đến giữa không trung, đến trước người ba người khom mình thi lễ.

Thạch Mục cùng những người ngoại tộc không động đậy, nhưng mà trong đó cũng không thiếu người nhận ra được ba người này.

- Ba người này chính là. . .

Thạch Mục nhìn về phía Thư Hữu Kim ở bên cạnh, hỏi.

- Không sai, trung gian hồng bào trung niên ấy là tộc trưởng của Thiên Phượng tộc Triệu Dận, đại hán khôi ngô bên trái là Bàn Quy tộc tộc trưởng Lục Quỳ Chung, phía bên phải nam nhân áo bào tím kia là Địa Long tộc tộc trưởng Địch Ngạn.

Thư Hữu Kim ánh mắt chớp động, cất tiếng đáp.

Thạch Mục nghe vậy, chậm rãi gật đầu, không tiếp tục nói gì.

- Phượng Dực thành nơi này là chuyện gì xảy ra?

Giữa không trung, Triệu Dận nhìn tình hình phía dưới, nhíu mày hỏi.

Thần sắc của ông ta không thay đổi, ngữ khí cũng không có gì dao động, nhưng người ở tại tràng đều có thể nghe được sự uy nghiêm và phẫn nộ trong đó.

Lời này vừa nói ra, tất cả Thiên Phượng tộc nhân đều câm như hến, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh mộthơi.

- Ta nói vậy. Là người của Thiên Đình xuất thủ, bọn họ. . .

Kim Phượng bà bà đơn giản kể lại chuyện đã xảy ra.

- Triệu Cự!

Triệu Dận ánh mắt lạnh lùng, một cổ uy áp cuồng bạo đột nhiên khuếch tán bung ra.

Người tu vi hơi yếu ở phụ cận biến sắc, bịch bịch lui về phía sau, trong đầu óc trống không một trận, suýt nữa té xuống bất tỉnh.

- Tộc trưởng, ba người các vị vì sao cũng đến chậm, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Kim Phượng bà bà hỏi.

- Ba người chúng ta cũng gần giống như các ngươi vậy, trên đường từ tiền tuyến quay trở về, không ngờ lại không biết từ khi nào lọt vào một đại trận, cũng tìm hết một đoạn thời gian mới phá trận ra ngoài, xem ra Thiên Đình đã sớm có dự mưu!

Triệu Dận trầm giọng nói.

Trong lòng mọi người đều rất nặng nề, một đại điển yên vui như thế không ngờ lại bị quấy rối thành bộ dáng như vậy, sau này liên minh còn có thể đạt thành sao?

- Chuyện này sau này hãy nói, trước hết hãy điều tra xem trận chiến này tình huống tổn thương thế nào, mau mau báo cho ta!

Triệu Dận ánh mắt nhoáng lên một cái, nói.

- Vâng.

Chẩn phu nhân vội vàng đáp ứng, phi thân đi.

- Nhị vị, thỉnh!

Triệu Dận nói với Lục Quỳ Chung, Địch Ngạn.

Lúc này, hai người này thần tình cũng rất là khó coi.

Ba người đều không nói gì thêm, sóng vai bay xuống một chỗ đại điện phía dưới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.