“Kính xin tiền bối chỉ rõ.” Thạch Mục kinh nghi trong lòng, trên mặt lại tỏ vẻ cười khổ mà hỏi.
“Phế mạch Thạch Hầu quá thấp kém, huyết mạch truyền thừa ẩn chứa
trong đó đã vô cùng mỏng manh, nếu muốn tiến hóa thành Di Thiên Cự Viên
thì hầu như là chuyện không thể. Có điều, thân thể ngươi có loại lực
lượng huyết mạch này, lại hấp thụ hai giọt tinh huyết của Bạch Viên lão
tổ, việc kích phát truyền thừa trong Phiên Thiên Côn cũng coi như không
có vấn đề gì.” Lão Viên áo bào xanh ung dung bảo.
Thạch Mục nghe nói lời này, lập tức hơi lặng người đi.
Kẻ có huyết mạch Thạch Hầu có lẽ không ít, nhưng ngay cả danh hiệu Võ Giả chính thức trong nhân tộc cũng chẳng đạt được, nhiều lắm thì coi
như là lợi hại hơn so với người bình thường một chút, còn muốn nói đến
tỉ lệ tiếp xúc được với tinh huyết của Di Thiên Cự Viên thì lại thấp đến không thể thấp hơn được nữa.
Nói thế nào thì nói, hắn đúng là cực kỳ may mắn.
“Đúng rồi, Thanh Viên tiền bối, tại hạ vừa mới gặp phải một giấc mộng kì quái… Đây có phải là có liên quan đến trí nhớ được truyền thừa hay
không?” Sắc mặt Thạch Mục biến hóa, kể lại một lượt về đại chiến đã trải qua trong mộng, còn có Cự Viên Kim Gia ba đầu sáu tay cho Lão Viên áo
bào xanh.
“Ồ, không ngờ ngươi lại thấy được đoạn kí ức này.” Lão Viên áo bào xanh hơi bất ngờ.
“Đoạn kí ức này có gì đặc biệt hay sao ạ?” Thạch Mục hỏi.
“Ngươi không cần suy nghĩ nhiều, những gì ngươi thấy được chính là
cảnh đại chiến cuối cùng của Bạch Viên lão tổ với địch nhân, Phiên Thiên Côn vô cùng huyền diệu, mới có thể tái hiện lại tình cảnh lúc đó trước
mắt ngươi, như vậy cũng tốt…” Lão Viên áo bào xanh nói.
“Bạch Viên lão tổ lợi hại như thế, cuối cùng vẫn ngã xuống. Đại địch
mà ngài ấy gặp phải năm đó là nhân vật nào? Chẳng lẽ là con Kim Giao
chín đầu kia?” Thạch Mục hỏi.
“Khà khà, con tiểu trùng chính đầu kia là đại địch cái nỗi gì, lúc
Bạch Viên còn chưa tu luyện Cửu Chuyển Huyền Công thì con tiểu trùng kia còn coi như là một đối thủ. Chẳng qua đợi đến khi Huyền Công của Bạch
Viên đạt tiểu thành thì một ngón tay cũng có thể nghiền con tiểu trùng
chín đầu kia thành bột mịn rồi.” Lão Viên áo bào xanh hừ một tiếng, nói
bằng giọng rất là khinh thường.
Thạch Mục nghe vậy, tự nhiên hít sâu một hơi.
Một phân thân của Kim Giao chín đầu kia đã có thực lực Thiên Vị đỉnh
phong, thế thì thực lực của bản thể tối thiểu cũng là trên tầm Thánh
Giai.
Thực lực như vậy lại còn chưa đủ để chống lại một ngón tay của Bạch
Viên lão tổ, thế thì bản tôn lão tổ Bạch Viên rốt cục đã lợi hại đến mức nào chứ?
“Thế đại địch chính thức của Bạch Viên lão tổ đến tột cùng là ai? Vì sao ngài ấy lại vẫn lạc?” Thạch Mục do dự một chút rồi hỏi.
Lão Viên áo bào xanh nhướng mày, một lát sau lại lắc đầu.
“Việc này ta cũng không biết, ta chỉ là một sợi ấn ký tinh thần của
Bạch Viên lão tổ, làm sao có thể biết rõ mọi chuyện.” Lão Viên áo bào
xanh bực dọc đáp.
“Vậy thì thật đáng tiếc.” Thạch Mục lắc đầu.
“Lại nói, tiểu tử Nhân tộc ngươi cũng không biết là may mắn hay là
bất hạnh nữa đây?” Lão Viên nhẹ nhàng vuốt ve chén rượu rồi nói.
“Lời này của tiền bối là có ý gì?” Thạch Mục bị đối phương nói có phần khó hiểu, liền hỏi lại.
“Từ tinh huyết của ngươi lão phu có thể thấy được, ngươi đã nhận được truyền thừa Cửu Chuyển Huyền Công mà Bạch Viên lão tổ lưu lại, hơn nữa
cũng đã bắt đầu tu luyện công pháp này rồi đúng không?” Lão Viên hỏi.
“Đúng ạ.” Thạch Mục khẽ gật đầu, đáp lời.
“Muốn tự học luyện Cửu Chuyển Huyền Công, ngươi sớm muộn gì cũng sẽ tàn tạ vì món công pháp này!” Lão Viên nói với vẻ hơi hả hê.
“Sao lại thế? Kính xin tiền bối chỉ điểm!” Thạch Mục kinh hãi, liền vội vàng hỏi.
“Ngươi cũng đã biết, tu luyện loại Cửu Chuyển Huyền Công này liên
quan đến một loại đại khí vận nào đó trong tối tăm mờ mịt. Một khi bắt
đầu tu luyện thì sẽ không thể dừng lại, cứ một chuyển rồi lại một
chuyển, chuyển rồi lại chuyển, gián tiếp lặp đi lặp lại đến khi đại
thành Cửu Chuyển, phải không?” Lão Viên hỏi.
“Cái này… vãn bối không biết! Xin hỏi tiền bối, một khi đình chỉ thì sẽ thế nào ạ?” Thạch Mục hơi kinh ngạc, liền hỏi.
”Một khi đình chỉ, người tu luyện sẽ phải chịu sự cắn trả của Huyền
Công, nhẹ thì công lực tiêu tán, nặng thì bạo thể mà chết.” Dứt lời, Lão Viên liếc Thạch Mục một cái, nhàn nhạt nói ra.
Trên mặt Thạch Mục mặc dù chưa hiện vẻ sợ hãi, nhưng nội tâm cũng nặng nề đôi chút.
“Nhưng theo lão phu thấy, ngươi dùng thân thể Nhân tộc này, cùng với
huyết mạch còn chưa tiến hóa đến Di Thiên Cự Viên chính thức, mặc dù kế
thừa công pháp Cửu Chuyển Huyền Công thì chỉ sợ cũng chỉ có thể tu luyện tới tầng thứ nhất thôi hả?” Lão Viên tiếp tục nói.
“Tiền bối minh giám, đúng là như thế. Không biết khẩu quyết của mấy
tầng công pháp phía sau kia làm thế nào mới đạt được ạ?” Thạch Mục nói.
“Việc này nói chung là rất dài. Năm xưa, Bạch Viên lão tổ vì đánh
cuộc với người ta mới để khẩu quyết Cửu Chuyển Huyền Công tầng thứ hai
và tầng thứ ba trong cấm chế của Phiên Thiên Côn… Bây giờ Phiên Thiên
Côn đã nằm trong tay ngươi, cơ duyên đã đến, tất nhiên là có thể đạt
được công pháp tầng thứ hai này. Chẳng qua là sáu tầng khẩu quyết phía
sau ấy à, Bạch Viên lão tổ đã phát lời thề độc, tuyết đối sẽ không
truyền cho người thứ hai.” Lão Viên bảo.
“Ta đây há không phải là không thể tu thành Cửu Chuyển Huyền Công,
cuối cùng chỉ có thể rơi vào kết cục công tán thân vong sao? Tiền bối,
nếu có cách giải cứu, kính mong ngài chỉ điểm một chút, vãn bối vô cùng
cảm kích.” Sau khi hít sâu một hơi, Thạch Mục nghiêm túc khẩn cầu.
“Nếu muốn lấy pháp quyết của sáu tầng phía sau thì chỉ có một biện
pháp. Đó chính là tiến vào 'Thanh Lan Thánh Địa', cũng là sư môn nơi
Bạch Viên lão tổ tu hành năm xưa.” Lão Viên lại chậm rãi uống một ngụm
rượu, nhàn nhạt bảo.
“Thanh Lan Thánh Địa? Đó là nơi nào?” Thạch Mục cau mày hỏi lại.
“Trí nhớ liên quan đến nơi này trong đầu ta chỉ là một mảnh trống
rỗng, ngươi phải tự tìm thôi. Tóm lại cứ biết nơi đó nằm trong mảnh Tinh Vực này là được. Có điều ta phải cảnh báo trước, đừng cho là đến được
Thanh Lan Thánh Địa là mọi sự liền thuận lợi. Cửu Chuyển Huyền Công này
cũng đứng vào hàng thần thông vô thượng số một trong tất cả các công
pháp của toàn bộ thánh địa đấy. Thanh Lan Thánh Địa kia chưa bao giờ có
người thường, phàm là đệ tử chiêu nạp vào, không kẻ nào không có tư chất ngút trời, gần mấy chục vạn năm, lại có bao nhiêu người có thể luyện
thành cửu chuyển?” Lão Viên áo bào xanh dường như biết trước suy nghĩ
trong lòng Thạch Mục, liền giội luôn một gáo nước lạnh như vậy.
“Cửu Chuyển Huyền Công này quả nhiên thâm ảo, vãn bối tất nhiên sẽ
chăm chỉ luyện tập, quyết không lười biếng.” Thạch Mục đáp với giọng
kiên định.
“Hahaha… Chăm chỉ? Cửu Chuyển Huyền Công này nếu quả thực chỉ dựa vào hai chữ chăm chỉ liền có thể tu thành, thì trong suốt trăm vạn năm nay, số người có được đại thần thông đó đã nhiều vô số kể như cá diếc sang
sông rồi.” Lão Viên áo xanh cười xùy một tiếng, có chút châm chọc mà
đáp.
“Liên quan đến chuyện này vãn bối cũng không hiểu rõ, kính xin tiền bối chỉ bảo.” Thạch Mục cung kính nói.
“Lão phu đã từng nói với ngươi từ đầu rồi, Cửu Chuyển Huyền Công này
có dinh dáng đến một loại đại khí vận nào đó trong hắc ám, cho nên bất
luận ở một Tinh Vực bất kì nào, hoặc là trên một cái Tinh Cầu bất kì
nào, cứ phàm là người tu luyện Cửu Chuyển Huyền Công thì giữa bọn họ đều hình thành một loại thiên cơ nhân quả nào đó. Nói rõ hơn một chút thì
trong số những người này, nếu có một người đạt tới cảnh giới đại thành
cửu chuyển, thì những cường giả khác cùng tu huyền công này, vô luận tu
vi cao thấp, thân ở chỗ nào, đều sẽ tự động tán công trở thành một phế
nhân.” Lão Viên áo bào xanh nói.
“Đây cũng có nghĩa là, trong cùng một thời kì, trong số những người
tu luyện Cửu Chuyển Huyền Công sẽ chỉ có một người có thể thành công,
những người còn lại đều thất bại?” Thạch Mục kinh hãi trong lòng, liền
vội vàng hỏi.
“Đúng vậy, mỗi một lứa đệ tử trong Thanh Lan Thánh Địa, kẻ có thể
chính thức tu luyện tới đại thành Đệ Cửu Chuyển sẽ chỉ có một người, và
cũng chỉ có thể là một người. Năm đó, khi Bạch Viên lão tổ tu Cửu Chuyển Huyền Công đến chí cảnh, tiến vào Đệ Cửu Chuyển thì khoảng chừng gần
trăm tên đệ tử thiên tư trác tuyệt, tu vi cao thâm của cả Thanh Lan
Thánh Địa đều rơi vào cảnh một thân tu vi hóa thành nước chảy, lực lượng huyền công tu luyện được đều tự động quán chú vào trong thân thể của
Bạch Viên lão tổ, khiến cho ngài chỉ trong vòng một đêm liền đạt tới Cửu Chuyển đại thành, vang dội cổ kim!” Lão Viên áo bào xanh nói.
“Sao cơ? Công pháp này lại bá đạo như vậy sao, toàn bộ đều… Chẳng lẽ
không có một ngoại lệ nào hay sao?” Thạch Mục hỏi thất thanh.
“Nhìn từ lịch sử tồn tại gần trăm vạn năm của Thanh Lan Thánh Địa thì những đệ tử tu luyện công pháp này trong tất cả các thời kì đều như
thế, tuyệt đối đều không ngoại lệ.” Lão Viên áo bào xanh quả quyết nói.
Nghe đến đó, Thạch Mục đột nhiên nghĩ đến một khả năng, lập tức trầm mặc.
“Khà khà, nhóc con Nhân tộc, ngươi cũng nghĩ đến rồi đi? Không sai,
toàn bộ người tu luyên Cửu Chuyển Huyền Công, trời sinh chính là cừu
địch không chết không thôi. Một khi biết được đối phương cũng cùng tu
loại công pháp này giống mình thì nhất định phải nghĩ hết mọi biện pháp, giết chết đối phương mới có thể an tâm. Trong mấy chục vạn năm này,
trong Thanh Lan Thánh Địa, bao nhiêu sư huynh đệ đồng môn đều vì vậy mà
tự chém giết lẫn nhau đến chết. Mà gần trăm tên vì lão tổ đã tu huyền
công đến Cửu Chuyển mà tan hết công lực kia, cũng coi như là vận khí vô
cùng tốt rồi, ít nhất giữ được một cái mạng tàn, có thể tận mắt nhìn
thấy thần công đại thành, cũng coi như không uổng kiếp này được sinh
ra.” Lão Viên áo bào xanh nói.
“Nếu nói như thế, tu luyện món công pháp này vốn dĩ chính là một mớ đại phiền toái rồi.” Thạch Mục lắc đầu, cười khổ một tiếng.
“Vì vậy, trong Thánh Địa, cho dù bản thân thiên tư thông minh, căn
cốt thanh kỳ, một khi đã tu luyện Cửu Chuyển Huyền Công thì cũng phải
nghĩ hết mọi biện pháp mà che giấu, tuyệt đối sẽ không lộ ra mảy may
trước mặt người ngoài. Cái này đối với ngươi mà nói cũng giống như vậy,
một khi có người biết được người tu cùng một loại công pháp này với hắn
thì tất nhiên sẽ không tiếc sức lực đến giết chết ngươi.” Lão Viên áo
bào xanh thoáng dừng lại, tiếp tục nói.
Nghe xong lời của lão viên, Thạch Mục lắng lặng nửa ngày không nói một câu.
“Nhưng mà nhóc con ngươi cũng đừng nhụt chí, từ sau khi một mình Bạch Viên lão tổ thành công, trăm người trong Thanh Lan Thánh Đại tán công
trở thành phế nhân thì chỉ còn có rất ít người còn dám tu luyện Cửu
Chuyển Huyền Công nữa rồi.” Lão Viên an ủi.
“Bạch Viên lão tổ đã qua đời mấy nghìn năm rồi, chỉ sợ trong Thanh
Lan Thánh Địa có có không ít người lại bắt đầu tu luyện huyền công này
một lần nữa?” Thạch Mục nhịn không được mà hỏi.
“Chuyện này ngươi lại không cần quá lo lắng đâu. Trong Thanh Lan
Thánh Địa có một tòa Hồn Các, từng đệ tử xuất thân từ Thanh Lan Thánh
Địa đều được Hồn Các đốt một cái hồn đăng, chỉ cần đệ tử đó còn chưa
chết thì hồn đăng thuộc về hắn sẽ không tắt. Bạch Viên lão tổ mặc dù đã
qua đời từ vài ngàn năm trước, nhưng bởi vì còn lão phu tồn tại trong
Phiên Thiên Côn này mà hồn đăng thuộc về lão tổ trong Hồn Các kia vẫn
chưa dập tắt.” Lão Viên bảo.
“Thì ra là thế, như vậy cũng tốt, như vậy cũng tốt…” Thạch Mục nghe vậy, lòng hơi buông lỏng.
”Có điều, trải qua khoảng thời gian dài như vậy, lão phu cũng đã khó
có thể duy trì bản thân tồn tại, lần này hiện thân cũng đã xem như là
phù dung sớm nở tối tàn rồi. Một khi hồn đăng của Bạch Viên lão tổ trong Thanh Lan Thánh Địa tắt đi, đến lúc đó sẽ không biết lại có bao nhiêu
người lại một lần nữa mạo hiểm mà tu luyện huyền công này đấy.” Lão Viên lại khà khà một tiếng, chuyển ngoặt đề tài câu chuyện sang một hướng
khác.