Nếu không chặn đánh giết đối phương, chỉ sợ phải hao tốn công phu nhiều hơn.
Hai hạt châu thần thông này, không chỉ khống chế trọng lực, dường như còn có một số diệu dụng khác, chẳng qua là thời khắc này không phải là lúc tử tế dò xét bảo vật, hắn lật tay thu hai viên châu vào, thân hình hóa thành một đạo điện mang màu vàng, bay đi.
Sau mấy hơi thở, một đạo độn quang màu vàng từ trong hẻm núi bay ra, hơi co lại giữa không trung, bắn ra một hướng, gần như trong chớp mắt biến mất tại phía chân trời.
. .
Giờ này khắc này, một nơi tại bí cảnh, nơi này nơi nơi tràn đầy ánh sáng màu trắng, từng chút từng chút, một bó thắt, sáng vô cùng, chiếu rọi người không mở mắt ra được.
Trong bạch quang, ba bóng người mơ hồ đứng thẳng nơi này, thấy không rõ thân hình, dường như đang trò chuyện với nhau.
- Cái gì, lão nhị bị giết!
Một âm thanh thô cuồng vang lên.
- Ai, không sai, bản mệnh bài của lão nhị đã vỡ vụn rồi.
Một người khác cất âm thanh lanh lảnh, ngữ khí thở dài.
- Thực lực của lão nhị trong mấy người chúng ta, được coi là lợi hại nhất, hơn nữa hắn còn có sơn châu ngưng tụ trong tay, tại sao có thể như vậy, là ai làm?
Lại một âm thanh vang lên, là giọng khàn khàn của một cô gái.
- Còn chưa rõ, nhưng mà khẳng định ba tộc Tu La mới vừa tiến vào bí cảnh thoát không khỏi liên quan.
Âm thanh lanh lảnh cất lên.
- Hừ! Ba tộc Tu La, tuy cũng có mấy Thần cảnh hậu kỳ, nhưng bọn họ dựa vào gì mà có bản lãnh giết lão nhị?
Giọng thô cuồng hừ lạnh một tiếng, nói.
- Ba tộc Tu La tuy rằng thực lực không mạnh, nhưng bọn họ cũng có một số thần thông rất lợi hại, nếu như lão nhị gặp phải đại đội nhân mã bọn họ, đồng thời không phải là không có bỏ mình khả năng.” Cái kia khàn khàn nữ tử nói.
- Chỉ sợ không phải, căn cứ tình hình dò xét, lần này đi vào bí cảnh cùng ba tộc Tu La, còn có hai người, một là hòa thượng lần trước, một người khác là thanh niên nhân tộc, lão nhị bỏ mình, hẳn là do hai người bọn họ gây nên.
Âm thanh lanh lảnh nói.
- Cái gì! Hòa thượng kia không ngờ lại đuổi theo đến nơi này!
Âm thanh thô cứng đột nhiên bát cao, mơ hồ có chút sợ hãi.
Giọng nữ khàn khàn cũng trầm mặc xuống.
- Không cần lo lắng, trong bí cảnh này tình huống vô cùng phức tạp, hòa thượng kia trong lúc nhất thời tìm không được chúng ta, không bao lâu nữa phụ thân sẽ đại công cáo thành, đến lúc đó còn sợ gì hòa thượng kia.
Âm thanh sắc sảo cười hắc hắc, nói.
- Không sai.
Giọng thô cuồng lên tiếng, nghe ra dường như nhẹ nhàng thở phào.
- Lời tuy như thế, mấy người chúng ta cũng không thể đứng một bên nhìn, ta đi xuống xem một chút đi, tận lực cho phụ thân tranh thủ thời gian.
Giọng nữ nói.
- Cũng tốt, nhưng ngươi cần phải hết sức cẩn thận.
Giọng sắc sáo trầm mặc một chút, nói.
Bóng một người trong đó nhoáng lên, biến mất không tung tích.
- Đúng rồi, ngươi vừa mới nói cùng đi với hòa thượng kia còn có một thanh niên nhân tộc, người này là ai? Tu vi như thế nào?
Âm thanh thô cuồng chợt nghĩ tới một chuyện, hỏi.
- Cái này ta cũng chưa tra xét rõ ràng, nhưng hẳn là hòa thượng kia có tùy tùng, một nhân tộc mà thôi, yếu đuối vô cùng, không đủ để nói đến.
Giọng sắc sảo hừ một tiếng, có chút khinh thường nói.
- Nói cũng phải.
Âm thanh thô cuồng cười ha ha, ngữ khí cũng tràn đầy khinh miệt.
. .
Thạch Mục phi độn giữa không trung, tốc độ gần như cao nhất, gấp rút lên đường.
Vừa phi độn, hắn khuếch tán thần thức ra, dò xét tình huống chung quanh, tìm kiếm cửa vào đi thông tới cao tầng.
Bay một hồi, thật ra phát hiện không ít trân bảo trong bí cảnh bên dưới, nhưng Không Gian Thông Đạo vẫn không có đầu mối.
Trong bí cảnh tuy rằng trân bảo khắp nơi, nhưng nguy hiểm cũng không thiếu, có rất nhiều yêu vật lợi hại, trong đó không thiếu thực lực Thần cảnh, hơn nữa những yêu vật này thần thông đều vô cùng lợi hại, khiến cho Thạch Mục có vẻ động lòng.
Tuy vậy Thạch Mục cũng không có hứng thú quá lớn đối với trân bảo trong đó, cũng không chọc cho những yêu vật này phóng vọt tới.
Ừ. . .
Đang phi độn, ánh mắt Thạch Mục nhất động, ngừng lại, nhìn sang bên cạnh, mặt vui mừng.
Thân hình hắn nhất chuyển, bay tới chỗ ấy.
Trong một khe núi ngoài vạn dặm, tộc Cổ Man đứng thành một vòng, bị một mảnh hà quang hai màu đen trắng bao phủ ở bên trong, vô số phù văn đen trắng từ các nơi xuất hiện ào ạt cùng một lúc, hợp thành một đại trận vô cùng huyền diệu.
Trong Cổ Man, ngoại trừ đại hán Hoàng Tu, thanh niên tiêm chủy, còn có cô gái che mặt, những người khác mang thương tích trên người.
Trên bầu trời nơi khe núi, tất cả quái điểu màu xanh bay múa xoay quanh, số lượng chừng 40, 50 con, vây cổ man tộc vào giữa.
Những quái điểu thân dài hơn mười trượng, khóe miệng cong lớn, gần như ép miệng, hai cái móng vuốt phát đạt dị thường, hình như cự liêm, thân thể gầy tiều tụy, trông thật xấu xí.
Nhưng chính những quái điểu xấu xí kia, con nào cũng có thực lực Thần cảnh tầng thứ.
Một con quái điểu màu đen dẫn đầu, hình thể lớn gấp mấy lần so với những quái điểu khác, trên người mọc đầy thiết vũ màu đen, đỉnh đầu dài một tùng quan vũ màu vàng, tản ra yêu khí vô cùng cường đại, không dưới đại hán Hoàng Tu chút nào.
Không ngờ là một con yêu vật Thần cảnh hậu kỳ!
Những quái điểu vừa xoay quanh, vừa thỉnh thoảng văng lên từng chùm tia sáng màu lục, đánh tới Cổ Man tộc.
Nơi chùm tia sáng màu lục đi qua, hư không phát ra âm rung bạo liệt, rơi xuống hà quang đen trắng, lập tức một tiếng nổ ầm ầm, vô cùng mãnh liệt.