Cửu Thủ Thao Thiết lộ ra thần tình cực kỳ kinh khủng, thân thể cự đại uốn lượn lên, hắc quang trên người sôi trào sùng sục không thôi, phần bụng không ngừng co rút lại phồng lớn lên, dường như muốn hộc quang âm chi thủy từ trong cơ thể ra.
Cửu Thủ Thao Thiết ngừng thôn phệ, nhưng kích động lực không gian phạm vi chung quanh vạn dặm không khôi phục, hư không cũng vỡ vụn như nhau, đang kịch liệt rung chuyển.
Những đường hầm không gian màu đen không ngừng run rẩy, bên trong có thể thấy rõ vô số thời không phong bạo mãnh liệt, đang chậm rãi lớn lên.
Bất kể là Thạch Mục, hay Diệu Không, không để ý đến tình huống chung quanh.
Không gian ba động không quan trọng, đã không thể gây ra uy hiếp đối với bọn họ
Cự viên thấy tình huống của Thao Thiết lúc này, hơi ngẩn ngơ, không tiếp tục động thủ.
- Diệu Không, đây là chuyện gì xảy ra? Quang âm chi thủy đó bị hung thú này nuốt rồi, không liên quan sao?
Nó quay đầu nhìn sang bên cạnh, miệng hỏi, đồng thời phất tay đánh ra một đạo pháp quyết.
Quanh thân Huyền Hoàng lĩnh vực nhoáng lên, tiêu tán bung ra, Huyền Hoàng quang mang ngoài thân nó cũng theo đó tiêu tán, lần nữa biến thành thân thể màu vàng.
Hư không bên cạnh cự viên hoa lên, thân ảnh của Diệu Không hiện ra.
- Thạch Mục đạo hữu không cần lo lắng, quang âm chi thủy tuy rằng ẩn chứa lực thời gian, chính là trân bảo vô thượng, nhưng cũng là mầm tai họa vô thượng. Muốn lợi dụng lực thời gian bên trong, chỉ có thể từ từ luyện hóa, Thao Thiết nuốt kẻ này vào trong cơ thể, mệnh đã không lâu rồi, rất nhanh sau đó sẽ bị lực thời gian khổng lồ bành trướng nổ tung.
Diệu Không cười nói ha ha, ánh mắt lạnh lùng như băng, tràn đầy xơ xác tiêu điều.
Cự viên màu vàng nghe nói lời này, thần tình biến đổi.
- Diệu Không đạo hữu thủ đoạn cao minh, nghĩ ra thủ đoạn bực này, Thạch mỗ bội phục.
Cự viên màu vàng hít sâu một hơi, chắp tay nói.
- Cửu Thủ Thao Thiết pháp lực vô cùng dồi dào, nhục thân mạnh mẽ, nếu không cần trá thuật bực này, mượn nhờ lực lượng thời gian chi thủy, chính là muốn phân thắng bại cùng nó, cũng cần thời gian rất lâu, trễ không sinh biến.
Diệu Không cười đắc ý, tiếp tục nói.
Cự viên màu vàng gật đầu.
Chiến đấu đến bây giờ, thực lực đáng sợ của Cửu Thủ Thao Thiết, hắn đã tràn đầy lĩnh hội, nếu như không dùng thủ đoạn, chỉ bằng thực lực chém giết, tái chiến trên mấy ngày, chỉ sợ cũng phân không ra thắng bại.
Diệu Không vừa dứt lời, một tiếng gầm rú tràn đầy thống khổ từ phía trước truyền đến.
Cửu Thủ Thao Thiết thời khắc này đã xoay người ngã quỵ, vùng vẫy, miệng phát ra tiếng hô thống khổ, thân thể các nơi bốc lên từng mụt màu đỏ, không ngừng biến hình trống đột, trông cô cùng quỷ dị đáng sợ.
Nhìn tình cảnh của Cửu Thủ Thao Thiết lúc này, Thạch Mục cũng là người kiến thức rộng rãi, vẫn không khỏi âm thầm kinh hãi.
Hắn có thể rõ ràng cảm giác được khí tức trong cơ thể Cửu Thủ Thao Thiết hỗn loạn, càng lúc càng kịch liệt, dường như trong cơ thể có một con ác ma đang vùng vẫy, muốn căng vỡ túi da phá thể phóng ra ngoài.
Xem ra kết quả nó e rằng giống lời Diệu Không nói, nhanh chóng sẽ tự bạo mà chết.
Thạch Mục buông lỏng thần tình.
Có thể trừ đi Cửu Thủ Thao Thiết, mặc dù có chút thủ xảo, dù sao hắn cũng rất vui.
- Mọi hành vi vừa rồi của Diệu Không đạo hữu, là dẫn dụ hung thú Thao Thiết thi triển ra thần thông thôn phệ, nhân cơ hội ném quang âm chi thủy vào trong cơ thể nó. Nói như thế, động tác vừa rồi là đạo hữu thu hồi quang âm chi thủy, hay cũng là hành động?
Hắn buông lỏng, nói chuyện phiếm cùng Diệu Không, nhìn Diệu Không vòng cổ tay .
- Thạch Mục đạo hữu thật tinh tường, trong quang âm chi thủy ẩn chứa một lượng lớn lực pháp tắc không gian và pháp tắc thời gian, Trữ Vật Pháp Khí tầm thường không thể nào chịu đựng. Tại thượng giới, mặc dù có thể tồn trữ bảo vật không gian này, nhưng mấy thứ này, một kính tuần sử nho nhỏ, Trữ Vật Pháp Khí của ta chẳng qua chỉ tầm thường mà thôi.
Diệu Không lắc lắc cái vòng trên cổ tay, cười ha ha một tiếng, tựa hồ rất đắc ý đối với hành động vừa rồi của mình.
Thạch Mục chợt động lòng, có phần cảnh giác Diệu Không.
Người này tâm tư kín đáo, quỷ kế chồng chất, không thể không đề phòng.
- Nếu Cửu Thủ Thao Thiết mất đi lực hành động, chúng ta mau sớm động thủ trảm sát nó, tránh cho đêm dài lắm mộng.
Hắn nhìn Thao Thiết vùng vẫy ngã xuống đất ở trước mặt, ánh mắt lóe lên, nói.
- Ừ, đạo hữu nói không sai, chúng ta ...
Diệu Không nghe vậy ngẩn ra, lập tức gật đầu.
Hắn còn chưa dứt lời, cự thú Thao Thiết vốn nhắm chặt mắt, đột nhiên mở ra, bên ngoài thân nổi lên một tầng quang mang đen xì, một cổ lực pháp tắc mạc danh từ trong xuyên thấu qua.
Rầm rầm ầm!
Liên tiếp mấy tiếng tiếng nổ trầm đục từ trong cơ thể nó truyền ra, dường như cái gì vỡ vụn, không biết bên trong xảy ra chuyện gì.
Nhưng sau tiếng nổ trầm đục, khí thế cơ thể Cửu Thủ Thao Thiết sôi trào sùng sục, đột nhiên hòa hoãn xuống, thân thể phồng lên không ngừng nhô ra cũng hòa hoãn rất nhiều.
Dường như Cửu Thủ Thao Thiết dùng sức mạnh chế trụ lực thời gian trong cơ thể.
- Cái gì!
Diệu Không mắt thấy cảnh này, sắc mặt đại biến.
Vèo!
Cự viên màu vàng bên cạnh không nói một lời, thân ảnh mơ hồ, hóa thành một đạo kim ảnh bắn ra như điện, lao thẳng tới Cửu Thủ Thao Thiết.
Sắc mặt Diệu Không khó coi, thân hình cũng lập tức bay vụt ra.
Cự viên màu vàng nhất hoa, trong nháy mắt xuất hiện ở gần Cửu Thủ Thao Thiết.
Trong miệng hắn tụng niệm chú ngữ, cánh tay vung lên, Phiên Thiên côn trong tay cùng với toàn bộ sáu côn pháp bảo rời tay bắn ra, trôi bay lơ lững giữa không trung.
Đồng thời có hai đạo trường côn pháp bảo từ trên người Thạch Mục bay ra.
Tám căn Huyền Thiên bảo bối tích lưu xoay tròn giữa không trung, toát ra quang mang và uy áp kinh thiên, sau đó lập tức hợp lại, hội tụ, trong chớp mắt biến thành một tòa bảo tháp tám tầng cao vạn trượng.
Pháp tắc đáng sợ dao động từ trên bảo tháp truyền ra, mang theo khí tức nồng xơ xác tiêu điều.
Thạch Mục há miệng phun ra một cổ tinh thuần quang mang, ngấm chìm vào trong tám tầng bảo tháp, đồng thời trong tay bắt quyết chợt vung lên.
Ầm ầm!
Tám tầng bảo tháp lập tức phồng lớn lên không ít, ầm ầm từ trên trời đáp xuống, đập lên đầu Cửu Thủ Thao Thiết, từng vòng sóng lớn vô hình khiến cho người nghẹt thở, cuốn chung quanh một cách điên cuồng.
Cửu Thủ Thao Thiết thời khắc này không thể động đậy, gầm nhẹ một tiếng, trên đầu đột nhiên nổi lên quang mang các màu, lập tức nhất quyển, quấn quanh trên đầu.
Ầm ầm!
Tám tầng bảo tháp rơi xuống như thiên vẫn thạch, Thao Thiết bị đập vào đầu, phát ra một tiếng nổ kinh thiên.
Quang mang quấn quanh trên đầu Cửu Thủ Thao Thiết chỉ ngăn cản bảo tháp một chớp mắt, lập tức liền vỡ vụn, bảo tháp tiếp tục hung hăng đánh vào đầu Thao Thiết.