Huyền Giới Chi Môn

Chương 714: Q.3 - Chương 714: Chí mộc phù văn. (1)




Trong cơ thể Bạch Viên lão tô, lúc này Thạch Mục nhìn tới mức trợn mắt há mồm.

Thân hình vị chiến tướng ba mắt kia bay ngược về sau mấy trăm trượng, va vào một đỉnh núi khổng lồ, ầm một tiếng, cả đỉnh núi ầm ầm sụp đổ.

Nhưng chiến tướng ba mắt cũng nhờ đó ổn định lại thân hình, lúc này giáp bạc nơi ngực vỡ vụn, khóe miệng có một tơ máu chảy ra, xem ra bị thương không nhẹ.

Nhưng vào lúc này, ngón trỏ và ngón giữa khép lại, ngẩng đầu chỉ tay vào con mắt thứ ba trên trán, con mắt này phóng ra ánh sáng bạc.

Bạch Viên lão tổ thấy thế, trong mắt lóe lên vẻ khác thường, trường côn trong tay vung lên, thân hình bắn về phía trước.

Vào lúc này, Thạch Mục chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, tỉnh khỏi giấc mộng, cảnh vật trước mắt cũng trở về thực tại.

- Vừa rồi là...

Thạch Mục vẫn đang đắm chìm trong trận đại chiến kia, biểu hiện có chút hoảng hốt.

Nhưng ngay sau đó hắn liền nghĩ tới điều gì, hai mắt sáng lên.

Biến hóa liên tiếp vừa rồi, ánh sáng trắng đen hòa làm một thế, chuyển hóa thành hỗn độn khí thể, đó chẳng phải là đạo tương dung cân bằng âm dương mà hắn vẫn luôn truy cầu sao?

Nghĩ tới điều này, Thạch Mục nhắm hai mắt lại, bắt đầu suy nghĩ lại tất cả những cảnh tượng vừa diễn ra trước mắt, cẩn thận ngẫm nghĩ.

Một lần, hai lần...

Không biết qua bao lâu sau, từ trên hải đảo truyền ra một tiếng cười vui sướng.

- Hóa ra là vậy, ha ha, ta hiểu rồi!

Trong đầu Thạch Mục lóe lên, ngửa đầu cười lớn.

Sau đó hai tay nhấc lên, ánh sáng trắng đen tỏa ra, cuồn cuộn phun trào, bao phủ thân thể hắn ở trong.

Hai tay hắn nắm lại với nhau, kết từng thủ ấn, đại khái giống với thủ ấn của Bạch Viên lão tổ trong mộng cảnh.

Ánh sáng trắng đen quanh thân Thạch Mục đột nhiên chấn động, quấn quanh lẫn nhau.

Trên hai tay hắn, ánh sáng trắng đen xoay tròn, một tia ánh sáng đen và trắng chậm rãi hòa làm một thể, hóa thành một sợi hỗn độn khí.

Trên mặt Thạch Mục hiện lên vẻ vui mừng.

Luồng hỗn độn khí đầu tiên xuất hiện, ánh sáng trắng đen cũng lần lượt dung hợp, chuyển hóa thành khí hỗn độn.

Đến lúc này, Cửu Chuyển huyền công chuyển thứ ba rốt cục đại thành.

Tuy rằng vi nguyên do huyết mạch trong cơ thể, đây vẫn chỉ là tiểu Cửu Chuyển huyền công, thế nhưng thông một thì thông trăm, chỉ cần sau này có cơ hội khiến huyết mạch trong cơ thể thăng hoa, thức tỉnh huyết thống thiên thú chân chính, vậy chỉ cần tốn chút công phu thì có thể chuyển hóa thành Cửu Chuyển huyền công chân chính.

Thạch Mục một lần nữa thét dài, tiếng thét vang vọng đất trời khiến toàn bộ hòn đảo đều khẽ run lên, mặt biển xung quanh xuất hiện từng gợn sóng.

Tiếng thét này kéo dài chừng một phút mới ngừng lại.

Lúc này toàn thân Thạch Mục được khí hỗn độn bao phủ, hắn nhìn khí hỗn độn trên người, ánh mắt lập lòe không yên, có điều tràn ngập sự vui mừng.

Lực lượng chí âm chí dương hòa làm một thể, sản sinh ra lực hỗn độn này, hắn có thể cảm nhận rõ ràng một tia huyền cơ trong đó, ảo diệu vô cùng.

Vào thời khắc này, miệng núi lửa phía xa xa ầm ầm rung động, sau đó một dòng dung nham to lớn phun trào, bắn thẳng lên trời.

Thạch Mục thấy cảnh tượng này, mắt sáng lên, một tay vung lên, một luồng khí hỗn độn to lớn bắn ra, bay tới miệng núi lửa.

Tay Thạch Mục liên tục di động, đánh ra vài luồng pháp quyết.

Vố số hỗn độn phù văn từ trong đoàn khí bay ra, ngưng tụ thành một trận pháp phong ấn hình bát giác, giống như một cái mâm, bao phủ lấy miệng núi lửa.

Cột dung nham đánh lên trên phong ấn nhưng nó không hề nhúc nhích chút nào, ánh sáng hỗn độn lóe lên, dung nham phun ra biến mất không còn tung tích.

Bên trên miệng núi lửa, cái mâm bát giác phong ấn kia xoay tròn, bên trên ánh sáng hỗn độn lấp lóe.

Thạch Mục vẫy tay, chiếc mâm bát giác bay trở về, nhanh chóng thu nhỏ lại, to còn bằng nắm tay thì rơi vào lòng bàn tay hắn.

Bên trong mâm bát giác có một thứ màu đỏ, chính là dung nham vừa phun trào ra.

Hắn phất một tay ra, ném chiếc mâm ra ngoài, phất tay đánh ra một luồng sáng hỗn độn, hòa vào trong nó.

Ánh sáng từ chiếc mâm lóe lên, vỡ vụn.

Rầm!

Một lượng lớn dung nham đột nhiên xuất hiện giữa không trung, chu vi lên tới chừng một mẫu, rơi xuống mặt đất.

Xì xì!

Trên mặt đất, dung nham lan tràn ra, khói trắng cuồn cuộn bốc lên, hồi lâu sau dung nham nóng chảy mới dần đông lại.

Thạch Mục thấy cảnh tượng này, trong lòng vô cùng vui mừng.

Thuật phong ấn này chính là một trong những diệu dụng của khí hỗn độn, hắn học được từ Bạch Viên trong giấc mộng, quả nhiên uy lực cực lớn.

Khí hỗn độn do lực lượng âm dương hòa vào nhau mà thành, tạo thành phong ấn vô cùng kiên cố, chỉ cần thi triển được, có thể nói không gì không phong ấn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.