Huyền Giới Chi Môn

Chương 801: Q.3 - Chương 801: Chuyện xưa (2)




Trong mắt Tây Môn Tuyết lóe lên một tia sốt ruột. Ánh mắt do dự nhìn xung quanh.

Ầm ầm.

Đúng lúc này, trên bầu trời của đình viện đột nhiên sáng lên một đoàn ánh sáng màu vàng. một cột ánh sáng cực lớn ầm ầm đập xuống. Nhưng trước khi đụng tới màn ánh sáng một khắc, nó đã vỡ nát.

Chỉ thấy mảng ánh sáng màu vàng cực lớn hóa thành một vòng ánh sáng hình tròn, đánh về bốn phía xung quanh. Mười con rối hổ màu tím trong nháy mắt vừa va chạm vào ánh sáng màu vàng này, lập tức bị bắn ra ngoài.

Ngay sau đó, một thân ảnh màu tím đột nhiên từ trong ánh sáng màu vàng thoáng hiện, rơi xuống ở giữa đình viện.

Tốc độ kia cực nhanh. Vừa mới rơi xuống, tốc độ bàn chân liền nhanh chóng điểm xuống, chuyển động, ở trong viện vẽ ra từng tàn ảnh.

Ầm ầm ầm.

Kèm theo bóng dáng hắn không ngừng chớp động, ánh sáng màu vàng bên trong đình viện liên tiếp nổ tung. Tất cả con rối hổ màu tím rất nhanh liền hóa thành từng đống mảnh vụn con rối, bị hắn đánh chết sạch sẽ.

Tây Môn Tuyết thấy thực lực người này cường hãn như vậy, không khỏi hít vào một hơi khí lạnh. Sau khi nhìn thấy được trang phục hắn mặc trên người không ngờ là trang phục của Ly Trần Tông, nàng mới thoáng an tâm vài phần.

- Cảm ơn đã ra tay cứu giúp. Không biết sư huynh là người bên trong tông nào?

Tây Môn Tuyết đứng lên, vái chào một cái, cung kính hỏi.

Người kia không trả lời, thân hình lại chậm rãi quay lại.

Tây Môn Tuyết khẽ nâng tầm mắt, nhìn về phía một bên mặt của người kia. Đầu tiên, trong ánh mắt nàng lộ ra một sự nghi ngờ, sau đó lập tức biến thành vẻ khiếp sợ. Nàng thất thanh kêu lên:

- Ngươi. . . Thạch Mục. . .

Chỉ thấy màu da người kia hơi đen, mày kiếm mắt sáng, đường cong ngũ quan rõ ràng, khiến người ta có một loại cảm giác kiên nghị. Đó không phải là Thạch Mục thì có thể là ai nữa?

Tây Môn Tuyết quan sát Thạch Mục từ trên xuống dưới một lát. Sau đó dường như nàng đột nhiên nghĩ tới điều gì, trên mặt lộ ra thần sắc bừng tỉnh hiểu ra. Ánh mắt nàng đầy vẻ phức tạp liếc mắt nhìn Thạch Mục, hỏi:

- Lôi Tích sư huynh trước đó, quả nhiên vẫn luôn là ngươi đi?

- Không sai.

Thạch Mục gật đầu, thừa nhận nói.

- Hóa ra thời điểm đó ta không có cảm giác sai. Thật sự là ngươi.

Tây Môn Tuyết tự lẩm bẩm.

- Vì sao không thấy ngươi và những người khác cùng nhau hành động? Thế nào lại một thân một mình bị những con rối này bao vây chặt chẽ ở đây?

Thạch Mục mở miệng hỏi.

- Ta vốn hành động cùng đám người Dương Đức. Chỉ là sau khi tiến vào tường sương mù màu tím kia, không nghĩ qua lại động vào một cấm chế bí ẩn. Kết quả là một mình bị truyền đưa đến nơi khác. Sau đó, ta vẫn luôn hành động một mình. Sau khi đến nơi đây, ta lại gặp phải những con rối kia. May nhờ có gặp được ngươi.

Tây Môn Tuyết ngẩng đầu liếc mắt nhìn Thạch Mục, nói.

- Ta cũng trùng hợp bị truyền tống đến gần đây, cảm nhận được khí tức của nàng, mới chạy tới.

Thạch Mục nửa thật nửa giả nói.

- Đúng rồi. Trước nó ngươi vẫn đi cùng với Lâm Đào sư tỷ? Các ngươi thoạt nhìn quan hệ rất tốt. Thế nào lại không thấy nàng đi cùng với ngươi?

Tây Môn Tuyết liếc mắt nhìn bốn phía xung quanh, thần sắc hơi có chút không được tự nhiên hỏi.

- Ngươi nghĩ nhất định cũng đoán được, nàng cũng không phải là Lâm Đào. Nàng. . . Chỉ là một người bằng hữu của ta. Nàng còn có vài chuyện khác phải làm, nên đi nơi khác.

Thạch Mục nói.

Về quan hệ giữa hắn và Yên La, hiện tại hắn cũng không biết nên hình dung như thế nào. Hắn chỉ có thể nói như vậy.

Thạch Mục tiến lên vài bước, kiểm tra thương thế của Tây Môn Tuyết một chút. Hắn lập tức lấy ra hai viên đan dược đưa cho nàng.

Nàng cũng không từ chối, lặng lẽ đưa tay tiếp nhận. Không chậm trễ chút nào, nàng trực tiếp ném vào trong miệng, ở tại chỗ khoanh chân điều tức, kích phát dược lực.

Chờ đến khi Tây Môn Tuyết điều tức xong, hai người lại hỏi thăm nhau vài câu. Sau khi nói tới chuyện đám bạn thời còn nhỏ lúc trước, bầu không khí gượng gạo lúc đầu cuối cùng mới có thể hòa hoãn một chút.

- Đúng rồi. Vị Chung Tú cô nương kia hiện tại như thế nào? Ta nhớ lúc đó, nàng vì ngươi bỏ qua vị trí tiến vào đại hội Thăng Tiên.

Tây Môn Tuyết mở miệng hỏi.

Sau khi Thạch Mục nghe xong, thần sắc nhất thời buồn bã, mở miệng nói:

- Trong người nàng mang huyết mạch Thiên Phượng. Lúc thức tỉnh, bị một nữ tử thần bí phá không tới mang đi. Sau khi ta từ Lam Hải Tinh đi ra cũng một đường tìm hiểu. Nhưng đến nay cũng không biết nàng rốt cuộc đi đâu.

- Chung cô nương không ngờ có thể thức tỉnh huyết mạch Thiên Phượng? Vậy hẳn là được một tộc của Thiên Phượng đón đi. Tộc này tuyệt đối sẽ không để cho tộc nhân thức tỉnh huyết mạch lưu lạc bên ngoài.

Đầu tiên, Tây Môn Tuyết kinh ngạc một hồi, sau đó khẳng định nói.

- Thiên Phượng Nhất Tộc? Nàng có biết tộc này sống ở nơi nào hay không?

Thạch Mục giãn chân mày ra, vẻ mặt lộ ra sự vui mừng, vội vàng hỏi.

Tây Môn Tuyết thấy phản ứng của Thạch Mục như vậy, trong đáy mắt hiện lên một tia thần sắc phức tạp. Nàng lập tức đáp:

- Ta đã từng thấy qua ở trong điển tịch bên trong tông. Thiên Phượng Nhất Tộc này giống như linh vượn, Nữ Oa yêu, cùng thuộc về một trong tám tộc Hoang Cổ, luôn luôn được gọi là bí ẩn cường đại. Vị trí tộc này ở nơi nào trong sách không có đề cập tới. Ta cũng không được biết.

- Thì ra là thế.

Thạch Mục có chút thất vọng nói.

- Ngươi cũng không nên quá mức thất vọng. Trở về Thiên Phượng Nhất Tộc, đối với Chung cô nương mà nói, cũng một cơ duyên tạo hóa lớn lao. Bao nhiêu người cầu còn không được! Huống hồ, chỉ cần thực lực đủ cường đại, muốn đi đâu tìm mà không được? Chạy đi đâu mà không được? Ta tin tưởng một ngày nào đó, ngươi nhất định sẽ tìm được nàng.

Tây Môn Tuyết an ủi.

- Lấy thực lực của ta hiện nay, cho dù tìm được nàng, cũng chưa chắc có thể dẫn nàng đi.

Thạch Mục khẽ thở dài nói.

- Lại nói tiếp, trước đây lần đầu tiên ngươi nhìn thấy ta, chính là một lần Vũ Đồ, liền nói thẳng sẽ phải lấy ta làm vợ. Không ngờ hiện tại rốt cuộc cũng đã trở thành tồn tại Thiên Vị, thực lực đã vượt xa ta.

Tây Môn Tuyết không nhịn được thở dài một tiếng, yếu ớt nói.

- Đúng vậy. Ta làm được, nhưng nàng lại rời khỏi đó.

Thạch Mục hình như cũng có chút tức cảnh sinh tình, nói.

Trên mặt Tây Môn Tuyết lộ ra một thần sắc bối rối, lại có chút chán nản nói:

- Nếu như. . . Nếu như trước đây ta không có tham gia đại hội Thăng Tiên, không rời khỏi đó, có thể. . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.