Hầu Tái Lôi liên tục răn dạy đám thủ hạ, đoàn người nhanh chóng tiến về phía trước, thoáng cái đã đi ngang qua chỗ hai
người Thạch Mục đang nấp.
“Đi, chúng ta đuổi theo bọn họ“. Đợi đám người đi được một đoạn, Thạch Mục truyền âm cho Chung Tú rồi bám theo.
Đoàn người Hầu Tái Lôi rất nhanh đã đi đến một tiểu viện, bên trong là một căn tiểu lâu (lầu nhỏ) có ba tầng, nhìn qua có lẽ là dành cho một người ở.
“Được rồi, các ngươi hãy về đi. Lần sau có ích một chút, việc gì cũng phải để ta đích thân xử lí, ta bận như vậy làm gì có lắm thời gian mà
giúp các ngươi mãi được“. Hầu Tái Lôi nói, phất tay đuổi mấy người này
về.
“Vâng, hộ pháp đại nhân!”
“Đại nhân hãy nghỉ đi, ngày mai chúng ta lại đến vấn an ngài“.
Đám người cung kính thi lễ với Hầu Tái Lôi, ân cần hỏi thăm mấy câu rồi mới rời đi.
Trên mặt Hầu Tái Lôi lộ ra một nụ cười đắc ý, nghênh ngang đi vào
tiểu lâu. Gã đi thẳng vào phòng trong, duỗi lưng một cái, ngồi xuống ghế một cách thoải mái, đang muốn tự thưởng cho mình một bình trà ngon sau
một ngày vất vả.
Đúng lúc này, trước người gã bỗng xuất hiện hai bóng người một cao một thấp.
Hầu Tái Lôi kinh hãi, trên người xuất hiện một tầng hôi quang, đang
muốn tránh qua một bên thì chợt toàn thân cứng đờ. Người thấp là một nữ
tử có dung mạo tuyệt đẹp nhưng gã không biết là ai, nhưng người có thân
hình khôi ngô gã lại nhận ra.
“Mục tiền bối, cuối cùng ta cũng được gặp lại ngài ! Từ ngày ngài mất tích ta đã biết với thần thông của ngài sẽ bình an vô sự, nhưng vẫn
không khỏi lo lắng cho ngài..” Hầu Tái Lôi ngây người một lúc rồi nhào
tới ôm lấy chân Thạch Mục khóc rống lên.
Chung Tú nhìn Hầu Tái Lôi, lại nhìn Thạch Mục, trong mắt hiện vẻ ngạc nhiên.
“Người này là một thủ hạ ta thu được khi còn ở Đại Lục Đông Châu.
Ngày đó khi cùng đi trên đội thuyền của Minh Nguyệt Giáo đến Đại Lục Tây Hạ thì thất lạc nhau.” Thạch Mục giải thích.
Chung Tú giật mình, nhưng chứng kiến biểu cảm của Hầu Tái Lôi không nhịn được cười một tiếng.
Hầu Tái Lôi tuy ôm lấy chân Thạch Mục mà khóc lóc nhưng trong lòng
lại nơm nớp lo sợ, ngày đó ở trên biển tuy có nhiều lí do khách quan
nhưng đúng là gã đã bỏ mặc không giúp được gì cho Thạch Mục. Nếu Thạch
Mục bất mãn với biểu hiện của gã khi đó thì chỉ cần khẽ động tâm niệm
một cái thôi là gã liền hồn phi phách tán.
Tuy theo hiểu biết của gã về con người Thạch Mục thì khả năng này không lớn nhưng vẫn không bớt lo lắng.
“Mục tiền bối ngày đó ta cảm thấy người nhất định sẽ bình an vô sự,
nên không chạy ra, kính xin tiền bối tha thứ.” Hầu Tái Lôi thấy Thạch
Mục vẫn chưa nói gì với mình, vội vàng bồi thêm một câu.
“Ngươi không cần lo lắng, với tình huống ngày đó dù ngươi xuất hiện
cũng vô dụng, ta cũng không trách ngươi, đứng lên đi.” Thạch Mục mở
miệng nói, ngồi xuống một cái ghế trong phòng.
Trong lòng Hầu Tái Lôi khẽ thở phào, lúc này mới bò dậy, đứng sang bên cạnh Thạch Mục.
“Mục tiền bối, những năm này người đã đi đâu? Tuy có không ít người
nghĩ ngươi đã gặp chuyện nhưng Liễu phó giáo chủ vẫn phái người tìm
ngươi khắp nơi mà không có tin tức gì.” Hầu Tái Lôi vừa cười vừa hỏi.
“Ngươi nói Liễu Phó giáo chủ, là Liễu Ngạn à?” Thạch Mục hỏi.
“Đúng vậy.” Hầu Tái Lôi nhẹ gật đầu.
“Hắn đã thành Phó giáo chủ Minh Nguyệt Tây Giáo rồi à? Đúng rồi,
ngươi hãy nói cho ta biết tình huống của Minh Nguyệt Giáo bây giờ như
thế nào? Sao ngươi lại xuất hiện ở đây?”
“Việc này nói ra rất dài..” Hầu Tái Lôi nói.
“Không sao, ngươi cứ từ từ nói, bắt đầu từ lúc các người đến Tây Hạ
Đại Lục đến nay đã gặp những chuyện gì hãy kể hết một lần đi“.
“Vâng, ngày đó sau khi đến Tây Hạ Đại Lục ....” Hầu Tái Lôi sắp xếp lại trí nhớ một chút rồi bắt đầu kể lại.
Thạch Mục lẳng lặng nghe, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên tay vịn của chiếc ghế tựa. Chung Tú ngồi xuống bên Thạch Mục lẳng lặng nghe.
Sau khi Minh Nguyệt Đông Giáo mới đến Đại Lục Tây Hạ không lâu thì Minh
Nguyệt Tây Giáo liền biết ngay, đích thân Giáo Chủ Minh Nguyệt Tây Giáo
tới nghênh đón đám người Liễu Ngạn.
Nghe nói Giáo Chủ Minh Nguyệt Tây Giáo cùng Liễu Ngạn đã trò chuyện
rất lâu, nội dung như thế nào thì một đệ tử bình thường như Hầu Tái Lôi
không thể biết được.
Sau đó Liễu Ngạn liền tuyên bố, tất cả đệ tử Minh Nguyệt Đông Giáo sẽ sát nhập vào Minh Nguyệt Tây Giáo. Nhưng một năm sau những người này và một vài vị Điện Chủ đều bị điều đến các phân đàn trong Tây Hạ Đại Lục.
Liễu Ngạn thì được giữ lại tổng đàn Tây Giáo, hơn nữa còn được phong làm Phó giáo chủ.
Minh Nguyệt Đông Giáo tuy chỉ toàn là tàn binh, nhưng dẫu sao cũng
đều là đệ tử tinh anh, hơn nữa số lượng không nhỏ. Sau khi thu nạp được
nhiều người như vậy, thế lực các Phân đàn Minh Nguyệt Tây Giáo ở khắp
nơi chỉnh thể tăng cao. Dần dần xác lập được vị thế là thế lực lớn thứ
ba trên cả Đại lục của mình, chỉ hơi kém một chút so với Liên minh các
bộ tộc Man tộc.
“Không nghĩ Liễu Ngạn lại trở thành Phó giáo chủ Minh Nguyệt Giáo”Thạch Mục thì thào.
“Đúng vậy, nhưng Giáo Chủ cũng không cho hắn chút thực quyền gì.” Hầu Tái Lôi nói.
Thạch Mục nhẹ gật đầu.
“Minh Nguyệt Giáo hiện tại như thế nào?” Thạch Mục hỏi.
“Hiện tại trong giáo tuy nói hai giáo hợp nhất, người của Đông Giáo
đã phân tán khắp nơi nhưng tình thế hiện tại khá vi diệu, hai giáo vẫn
đề phòng lẫn nhau“.
“Ngươi tới đây cũng là vì nhận lệnh của Tây Giáo?”
“ Những người như ta, vốn là đệ tử bình thường của Đông Giáo, cũng
không phải thân tín của Liễu Ngạn hay mấy vị Điện Chủ kia, không được
bọn họ tín nhiệm, tình cảnh khá lúng túng, hai bên đều với không tới,
làm gì có ai để mắt tới. Lại nói nếu không nhờ Mục tiền bối trợ giúp, ta chỉ sợ tư cách lên thuyền cũng không có.” Hầu Tái Lôi cười khổ nói.
“Như thế cũng không hẳn là xấu. Ta nhìn ngươi sống ở đây cũng không tệ nha“. Thạch Mục cười nói.
“Đó là bởi vì ta làm việc cũng gọn gàng, được đàn chủ phân đàn này ưng ý nên mới ngồi lên được cái ghế hộ pháp này.”
Thạch Mục nở nụ cười, khong hỏi tiếp mà trầm ngâm suy nghĩ. Tình hình Minh Nguyệt Giáo bây giờ cùng tin tức thăm dò được lúc trước không khác nhiều, cũng nằm trong dự đoán của hắn.
“Tốt rồi, không nói chuyện này nữa, ta lại hỏi ngươi, hôm nay có đoàn người nào mới vào U Phong Cốc không? Thủ lĩnh là một cô gái, đi cùng
rất nhiều vật tư, hàng hóa.” Thạch Mục hỏi đồng thời miêu tả dung mạo nữ tử họ Chân cho Hầu Tái Lôi nghe.
“Có, mới gần đây thôi. Đàn chủ phái ta cùng hai vị hộ pháp khác đem
chỗ vật tư kiavaof trong cốc, nghe nói là cướp được. Về phần cô gái kia, ta đã từng thấy nàng và đàn chủ cùng nhau tiến vào đại điện, sau đó
không còn gặp nữa, có thể đa rời đi rồi.” Hầu Tái Lôi nói.
Thạch Mục và Chung Tú nghe tới đó, sắc mặt Chung Tú hơi buông lỏng còn Thạch Mục lại nhíu chặt lông mày.
“Ngươi xác định cô gái kia đã đi rồi? Những vật tư kia hiện ở đâu? Thạch Mục hỏi.
“Chắc không sai đâu. Hôm nay lúc qua thời gian nghị sự đã thuận miệng nói với ta việc này. Còn chỗ vật tư hiện giờ đều để trong kho hàng.”
Hầu Tái Lôi nói.
Chân mày Thạch Mục cau lại.
Nữ tử họ Chân lần này hành động đã vượt qua dự đoán của hắn.
“Đám vật tư kia là do Thiên Ngô Thương Hội áp giải, bị nữ tử họ Chân
đó cướp lấy, lần này chúng ta lẻn vào U Phong Cốc là muốn đoạt lại.”
Thạch Mục mở miệng nói.
Hầu Tái Lôi biến sắc, liên tục gật đầu, chuyển giọng chửi bới nữ tử họ Chân hèn hạ vô sỉ.
“Mục tiền bối các ngươi nếu muốn làm gì thì cần nhanh tay một chút,
hôm qua một vị Địa giai khác trong cốc có việc nên mới đi khỏi, hiện chỉ còn một vị Địa giai khác chính là đàn chủ, với thực lực của tiền bối
cùng vị này... tiền bối, muốn cướp số vật tư kia có lẽ không khó“. Hầu
Tái Lôi nhỏ giọng nói.
“Tốt, ngươi nghĩ biện pháp đưa bọn ta đến nhà kho xem xét tình hình rồi tính.” Thạch Mục nghe vậy gật đầu nói.
“Cái này ..ta cũng bó tay, muốn mở cửa kho cần có lệnh bài của Đàn
chủ, không có lệnh bài không ai được đi vào.” Hầu Tái Lôi khó khăn nói.
“Đã vậy thì không còn cách nào, ngươi dẫn ta tới chỗ Đàn chủ đi“. Thạch Mục không đổi sắc nói.
“Thạch đại ca.” Chung Tú cầm tay Thạch Mục, mặt lo lắng thấp giọng nói.
“Tiền bối không cần lo lắng, Đàn chủ nơi này chỉ là một Thuật sĩ mới
bước vào Nguyệt Giai, với thực lực của Mục tiền bối cùng tại hạ ở bên
trợ giúp có thể dễ dàng đánh bại“. Hầu Tái Lôi nói.
“Nghe rồi chứ, tin tưởng ta, mà không phải còn có ngươi ở đây nữa
sao.” Thạch Mục khẽ véo cái mũi tinh xảo của Chung Tú, cười nói.
Sắc mặt Chung Tú hơi đỏ, ở đây còn có người ngoài, da mặt nàng lại
cực mỏng, Thạch Mục làm cử chỉ thân mật này làm nàng vừa vui vừa thẹn.
Hầu Tái Lôi đứng một bên mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, một bộ ta không thấy gì.
“Dẫn đường đi“. Thạch Mục quay đầu nói với Hầu Tái Lôi.
Hầu Tái Lôi đáp ứng, đưa hai người ra ngoài. Một lát sau ba người đã
tới ngoài đại điện. Thạch Mục và Chung Tú lúc này đã mặc trên người một
thân quần áo, trang sức của đệ tử Minh Nguyệt Giáo, đi sau lưng Hầu Tái
Lôi, thu liễm hơn nửa khí tức, biểu hiện ra ngoài tu vi Tiên Thiên sơ
kỳ.
Cửa đại điện đóng chặt, có hai tên hộ vệ mặc giáp xám đứng hai bên trái phải.
“Bái kiến Hộ pháp đại nhân.” Hai tên thất vọng khải hộ vệ vội vàng thi lễ với Hầu Tái Lôi.
“Ừ, Đàn chủ có tu luyện bên trong không“. Hầu Tái Lôi hỏi.
“Có ạ, đàn chủ đang tu luyện bên trong.” Tên thất vọng khải hộ vệ bên trái nói.
“Tốt, vào thông báo một tiếng, nói ta có việc quan trọng cần gặp.” Hầu Tái Lôi nói.
“Vâng.” Tên thất vọng khải hộ vệ thấy Hầu Tái Lôi nói với vẻ nghiêm túc như vậy vội vàng đáp ứng, đẩy cửa đi vào.
“Hộ pháp đại nhân, hai vị này là?” Tên hộ vệ khác nhìn hai người
Thạch Mục đang đứng sau lưng Hầu Tái Lôi, cảm thấy lạ mặt bèn hỏi.
“Bọn họ là đồng môn ở phân đàn Thành Thương Húc, nghe lệnh Đàn chủ
bên đó đến đây báo cáo một việc trọng đại. Đây không phải việc một tên
hộ vệ nho nhỏ như ngươi có thể hỏi. Nếu làm chậm trễ ngươi gánh không
nổi đâu, đứng sang một bên đi.” Hầu Tái Lôi không kiên nhẫn nói.
Tên hộ vệ kia khúm núm, tránh sang một bên, không dám hỏi nhiều nữa.
Sau một lát, tên hộ vệ khác chạy ra, thi lễ với Hầu Tái Lôi một cái nói: “Hộ pháp đại nhân, Đàn chủ mời ngài vào.”