Nửa năm sau.
Tại một mảnh hoang sơn ở phía Tây khu vực Hoàng
giai, Thanh Lan Thánh Địa, một thanh niên Nhân tộc khôi ngô mặc thanh
sam đang đứng, hai mắt nhắm nghiền.
Hắn đứng thẳng tắp, dáng
người cao ngất tựa như cây thương chỉ thẳng lên bầu trời, diện mục tuấn
lãng, khuôn mặt sắc sảo, người này chính là Thạch Mục.
Bên cạnh
hắn, một cây trường côn được cắm thẳng xuống mặt đất. Trường côn cao xấp xỉ hắn, thân côn to như cánh tay, ánh thép đen nhánh, đó là Như Ý Tấn
Thiết Côn.
Sau khoảng nửa ngày, Thạch Mục bỗng nhiên mở mắt ra,
một tia kim quang nhàn nhạt từ trong mắt lộ ra rồi nhanh chóng biến mất. Xung quanh, các vòng xoáy không khí mỏng manh chậm rãi nổi lên.
Thạch Mục vươn tay ra nắm lấy Như Ý Côn, hắn đá nhẹ mũi chân vào phía đầu
trường côn dưới đất, một người một côn như bừng tỉnh. Cánh tay nhấc lên, trường côn gần như ngay lập tức nằm gọn trong tay.
Trong nháy
mắt, hai tay họ Thạch đã nắm chặt trường côn sau đó liên tục chuyển
động. Hắn như đang dùng trường côn vẽ ra lớp lớp vòng tròn giữa không
trung. Một luồng khí xoáy màu trắng có thể thấy được bằng mắt thường từ
đó tỏa ra.
Lúc mới bắt đầu, luồng khí trắng xoay vòng với tốc độ
bình thường. Về sau, tốc độ trường côn trong tay họ Thạch tăng dần khiến cho tốc độ của luồng khí trắng chuyển động nhanh lên, chỉ một lát sau
luồng khí trắng đã biến thành cột vòi rồng màu trắng to như vại nước.
Khi vòi rồng màu trắng xuất hiện, toàn bộ mặt đất như bị rung động. Cát đá
bên dưới bị hút lên, bay toán loạn rồi bị cuốn vào bên trong.
Đúng lúc này, Thạch Mục đột nhiên thu côn lại. Hắn bước lên mấy bước sau đó vung cánh tay đang nắm chặt Như Ý Côn về phía trước.
”Hây dô!” một thanh âm vang lên.
Vòi rồng màu trắng với vô số đất đá chồng chất bên trong đang gào thét uốn
lượn trên đầu Như Y Côn lập tức giống như một đầu bạch sắc Linh xà lao
thẳng về một tòa núi nhỏ cao vài chục trượng cách xa chỗ hắn đứng hơn cả trăm trượng.
”Oành” một tiếng nổ vang!
Gặp phải sự trùng
kích của cột vòi rồng bạch sắc Linh xà, ngọn núi nhỏ ầm ầm sụp đổ. Sau
đó, đầu bạch sắc Linh xà cũng hoá thành vô số sóng kích, cuốn theo đống
đất đá đã bị quấy thành bột mịn bay toán loạn.
Chiêu này tên là
“Linh Xà Xuất Động”. Chân khí được dồn vào đỉnh côn, lợi dụng man lực
toàn thân xuất ra một chiêu, tạo thành một đầu sóng khí Linh Xà tàn phá
hết thảy, nhìn qua có chút tương tự cùng với một pháp thuật trước đây
trong “Bạo Khí Thuật”.
Sau khi đánh ra chiêu đó, Thạch Mục không
dừng lại mà vung tay lên, trường côn đang nằm trong tay lập tức được cài lên lưng, hắn lại bước về phía trước rồi bật nhảy lên cao, phi thân vào không trung.
Như Ý Côn vừa mới nằm lên lưng lại bị rút ra, cánh
tay mãnh liệt đánh ra một đường từ phía sau lên phía trước, trường côn
đập thẳng xuống khoảng không trước mặt.
Chiêu thức tương tự như
chiêu trước đây Bạch Viên đã dùng Phiên Thiên Côn đánh xuống đầu Kim
Giao, nhưng khí thế của Như Ý Côn đánh ra yếu hơn rất nhiều.
Bất
quá, đường côn trùng trùng điệp điệp của Thạch Mục không đánh xuống một
chỗ cụ thể nào mà chỉ như đang nện vào một điểm nào đó trong không khí.
”Bành!”
Không khí truyền đến một tiếng nố vang, Thạch Mục mượn lực phản chấn bay vút lên cao đến hơn mười trượng.
Từ trên cao, kim quang trong mắt hắn lại lóe lên, hắn uốn người, toàn thân cong ra phía sau như một cây cung, hay tay vươn ra nắm lấy Như Ý Côn ở
phía sau rồi lần nữa đánh mạnh về phía trước, trường côn rít lên mãnh
liệt, bạo kích giáng xuống.
Tiếng gió gào thét vang lên liên miên bên tai Thạch Mục, bóng côn tả xung hữu đột đánh vào không khí, một côn một người liên tục “Hây dô” ở trên độ cao mười trượng. Sau một hồi vần
vũ, xung quanh thân côn đã xuất hiện thêm một đám hỏa diễm cháy sáng
rừng rực bao quanh.
”UỲNH UỲNH RẦM RẦM!”
Như Ý Côn ẩn chứa sức mạnh Hoành Tảo Thiên Quân ầm ầm nện xuống mặt đất khiến cho đại địa phía dưới như gặp địa chấn, liên tục rung mạnh. Vô số bụi mù đất đá bị
cuốn lên, cả khuôn viên phạm vi vài dặm gần như bị bụi che phủ.
”Rắc, rắc, rắc” âm thanh lạ tai vang lên!
Mặt đất bỗng nhiên sinh ra vô số các vết nứt, chúng giống như mạng nhện lan tràn liên tục ra bốn phương tám hướng. Bình địa lúc này giống như một
khối đậu hũ đang bị cắt thành vô số mảnh, ầm ầm vỡ vụn rồi sập xuống
phía dưới.
Trước thời điểm mặt đất sụt xuống, Thạch Mục đã thả
người trở về mặt đất. Khi địa chấn xảy ra, hắn nghiên người một cái như
xuýt ngã, bống nhiên dưới chân xuất hiện một đám mây trắng hình đóa hoa, nhẹ nhàng đỡ lên.
Sau một lát, bụi mù cuồn cuộn ở phía dưới tản
đi, Thạch Mục nhìn xuống phát hiện mặt đất nguyên bản trước đây với núi
đồi cây cối trùng điệp lúc này đã sụp đổ hoàn toàn tạo thành một cái hố
lõm sâu cực lớn, rộng đến vài dặm, trong hố lộ ra vô số toái thạch đang
không ngừng lăn ầm ầm xuống dưới đáy hố như nước triều đổ.
Thạch Mục thấy vậy, gật gật đầu, khuôn mặt lộ vẻ hài lòng.
Bản thân hắn trước đây cũng không tưởng tượng được một chiêu “Viên Nhu Phàn Nham” cùng “Thương Ưng Cái Đíỉnh” kết hợp với nhau như vừa rồi lại có
thể đạt được mức độ tàn phá cường đại như thế.
Nếu man lực thân
thể hắn tiến thêm một bước nữa thì chiêu “Viên Nhu Phàn Nham” có thể thi triển liên tục hai lần, uy lực của chiêu “Thương Ưng Cái Đỉnh” có thể
lại tăng lên gấp bội.
Vất vả tu luyện hơn nửa năm qua đã không
uổng phí, Thông Thiên Thập Bát Côn chia làm hai phần, phần trước tám
chiêu thức, phần sau mười chiêu thức. Mỗi chiêu mỗi thức thoạt đầu mới
nhìn qua thì vô cùng đơn giản, nhưng đều chứa đựng khí thế bất phàm. Đến hôm nay, Thạch Mục cũng mới chỉ thuần thục tám chiêu phần trước, mười
chiêu phần sau chỉ có thể miễn cưỡng sử dụng.
Tám thức phần
trước, ngoại trừ các chiêu vừa rồi như “Linh Xà Xuất Động”, “Viên Nhu
Phàn Nham” cùng “Thương Ưng Cái Đính” còn có các chiêu “Quyện Điểu Tri
Phản”, “Hổ Hủy Xuất Hiệp”, “Phách Giao Phiên Giang”, “Cuồng Long Loạn
Vũ” cùng với các chiêu khác, tất cả đều là uy lực khí thế tuyệt luân,
sát chiêu ngất trời.
Riêng chiêu thức “Quyện Điểu Tri Phản” mới
nghe qua thì tựa như cùng loại với chiêu “Hồi Mã Thương” trong thương
pháp nhưng thực tế thì hoàn toàn khác xa.
Chiêu “Quyện Điểu Tri
Phản” dùng trường côn ném ra ngoài, vòng lượn ra phía sau địch nhân, vô
hình vô ảnh đả thương đối thủ từ phía sau lưng.
Như Ý Tấn Thiết
Côn có thể biến hóa nặng nhẹ lớn nhỏ tùy tâm, có khả năng vô thanh vô
thức đánh tới, rồi nhanh chóng quay trở về tạo ra những hiệu quả không
thể tưởng tượng được khi lâm trận giao tranh với đối thủ.
Chiêu“Phách Giao Phiên Giang” lại lợi dụng sức nặng của trường côn trong tay
Võ Giả kết hợp với một thân man lực, liên tục chuyển động thân côn cuốn
theo toàn bộ Thiên Địa Nguyên Khí xung quanh, tạo ra một vòng xoáy khiến người dùng côn như hóa thành một đầu Giao Long, mãnh liệt đánh về phía
trước với sức mạnh không gì cản nổi, đánh đâu thắng đó.
Các chiêu thức khác đều là mỗi chiêu một vẻ. Nếu luyện tập chăm chỉ không ngừng,
đến khi thuần thục có thể tạo ra các tổ hợp vô cùng xảo diệu, đem lại
cái hiệu quả không thể tưởng.
Vừa mới thu hồi Như Ý Tấn Thiết
Công, Thạch Mục chưa kịp thở ra đã nhìn thấy Thải Nhi vội vội vàng vàng
từ không trung bay vọt xuống.
”Không tốt, Thạch Đầu, việc lớn không tốt rồi...” Thải Nhi trong miệng kêu to rồi đâm sầm vào đầu bờ vai của hắn.
”Nói từ từ thôi, đã xảy ra chuyện gì vậy?” Thạch Mục hỏi.
“Thạch Đầu, ngươi không phải đã dặn dò ta cần phải chú ý nghe ngóng các tinh
tức liên quan đến linh tài Cực Âm Chi Khí ư? Hôm nay ta nghe được tin
tức từ tên bàn tử kia, hình như Cực Âm Chi Khí tăng giá rồi.” Thải Nhỉ
nói ra.
”Tăng lên bao nhiêu rồi?” Thạch Mục nhướng mày, hỏi.
“Bao nhiêu….Ta không biết cụ thể a, ta vừa nghe hắn nói Linh tài tăng giá đã vội vội vàng vàng trở về báo cho người biết mà không có mảy may nghe
ngóng rõ ràng. Nhưng theo ta thì tên bàn tử kia chắc chắn là nói thật
đấy, hắn hơn phần nửa là không biết nói đùa….” Thải Nhi giải thích.
”Ta đi ra ngoài một chuyến.” Thạch Mục đáp.
Không chờ Thải Nhi nói xong, sau lưng Thạch Mục bỗng nhiên xuất hiện một đôi
hỏa dực. Hai cánh phẩy mạnh một cái, cả người hắn như hóa thành một đám
lưu quang màu đỏ, bay vút về phía Huyền Linh Tháp.
......
Một lát sau, Thạch Mục tiến vào Thiên Bảo Các, lão quản sự béo tốt lập tức nhận ra hắn vội vàng bước ra đón tiếp.
Thạch Mục vừa muốn mở miệng hỏi han thì bắt gặp ánh mặt ra hiệu của lão quản sự, hắn hiểu ra ngay vội vàng im bặt.
“Xin chào quan khách, xin mời cùng đến nội thất nói chuyện.” Lão quản sự béo tốt diễn tuồng chào Thạch Mục một tiếng rồi dẫn hắn đi đến Nội đường
trong đại sảnh.
“Chưởng quấy, nghe nói giá Cực Âm Chi Khí trên
thị trường gần đây đã tăng lên, không biết điều này có thật hay không?”
vừa bước vào cửa đại sảnh, Thạch Mục đã hỏi thẳng.
“Đúng là như
thế, một ít linh tài Cực Âm Chi Khí được cất giấu trước đây đã không
ngừng tuôn ra thị trường.” Lão quản sự béo gật đầu rồi nói.
“Vì
sao lại thế? Các công pháp cần dùng đến Cực Âm Chi Khí cũng đâu có quá
nhiều, tại sao linh tài này lại đột nhiên trở nên bán chạy như vậy”
Thạch Mục hỏi.
“Cái này tại hạ cũng không rõ lắm. Ta cũng chỉ
nghe nói thôi, gần đây trong Thánh Địa hình như đã xảy ra một việc trọng yếu, một cái hồn đăng đã bị tắt, các việc này có vẻ có chút liên quan
đến nhau.” Lão quản sự lộ ra thần sắc quái dị nói với Thạch Mục.
Thạch Mục rùng mình, hắn chợt hiểu rõ tất cả.
Hơn nửa nguyên do bắt nguồn từ việc hồn đăng Bạch Viên Lão Tổ đã tắt được
truyền ra, trong thánh địa chắc là đã có không ít người bắt đầu tu luyện Cửu Chuyển Huyền Công, cho nên giá cả của linh tài liên quan đến việc
tu luyện công pháp này theo đó tăng lên như diều gặp gió vậy.
Cực Âm Chi Khí là vật phải dùng đến khi tu luyện Đệ Nhị Chuyển, và tất nhiên nó cũng không thể nằm ngoài quy luật đó.
“Vậy không biết giọt Băng Hoàng Chân Huyết trước đây….” Thạch Mục hỏi.
“Không dối gạt gì các hạ, hai ngày trước đây đã có người ra giá cao gấp đôi
mua mất giọt Băng Hoàng Chân Huyết đó rồi.” Lão quản sự lắc đầu nói ra.
“Cái gì? Bị mua mất rồi? Người phương nào mua mất thế?” Thạch Mục hỏi dồn dập rồi im bặt, hắn nhận ra đã lỡ lời.
Quả nhiên, lão quản sự chỉ im lặng lắc đầu, lão không thể tiết lộ tin tức khách hàng.
Thạch Mục hiểu được nỗi khổ tâm của lão, tất nhiên sẽ không làm khó lão, hắn chỉ gật đầu cười cười.
Trên mặt lão quản sự liền xuất hiện một thoáng do dự, sau một lát, lão chậm
rãi dựng thẳng một ngón tay lên rồi chỉ chỉ lên phía trên.
Thạch
Mục thấy vậy lập tức đã hiểu, gọt Băng Hoàng Chân Huyết có khả năng hơn
phân nửa là do một đệ tử thượng tầng rất có bối cảnh mua mất.
“Tại hạ nghe nói, cửa hàng của các hạ ngoài việc buôn bán các thiên tài địa
bảo thì còn bán ra một ít tin tức. Không biết chưởng quần có thông tin
nào liên quan đến nơi nào có Cực Âm Chi Khí, nơi nào có thể tìm kiếm
được linh tài này chăng?” Thạch Mục trâm ngâm, sau nửa ngày đột nhiên
hỏi.
Lão quản sự béo bất chợt sững sờ, sau đó chậm rãi nói ra:
“Loại Cực Âm Chi Khí này không giống linh tài bình thường, nhưng nơi sản sinh ra nó đa số là các hiểm địa cửu tử nhất sinh. Các hạ là đệ tử của thánh địa, chỉ cần bớt chút ít thời gian tích lũy điểm, thông qua hoán đổi mà có được, thật sự không đáng để vào những địa phương này.”
“Nếu
chưởng quầy biết, mong rằng nói ra, tại hạ vô cùng cảm kích.” Lời tâm
tình của lão quản sự còn chưa dứt, Thạch Mục đã chen ngang.
Thạch Mục nói xong, lập tức lấy ra một túi nhỏ Linh Thạch từ trong trữ vật giới chỉ, nhét vào tay đối phương.
Hắn sở dĩ quyết liệt như thế vì hiểu ra rằng: với tình huống hôm nay, nếu
hắn tiếp tục thông qua các cửa hàng để mua sắm các linh tài tu luyện Cửu Chuyển Huyền Công thì rất dể dàng làm cho người khác nghi kỵ, thậm chí
sẽ bị ra tay tiêu diệt
Hơn nữa, hiện tại hắn cũng không còn bao
nhiêu Linh Thạch, mà mặc dù là có Linh Thạch thì cũng rất khó tranh đoạt với các đệ tử thượng tầng có bối cảnh, như thế xem ra cách tốt nhất để
có linh tài này là chính mình mạo hiểm mà thu nhập lấy.
Sau khi suy nghĩ kỹ, hắn đã đưa ra lựa chọn tốt nhất rồi.
“Vậy được rồi, dẫu sao thì ở đây ta và ngươi cũng là nhân tộc, ta sẽ tiết lộ cho ngươi một ít tin tức. Nhưng mà chỗ đó có chút nguy hiểm đấy, ngươi
phải cực kỳ cẩn thận…..” Lão quản sự mập mạp sau khi thu hồi túi Linh
thạch lập tức không biết từ đâu lấy ra một cái địa đồ màu xanh đưa cho
Thạch Mục.
”Đa tạ chưởng quỹ.” Sau khi nhận địa đồ, Thạch Mục chắp tay nói cám ơn.
“Còn điều này nữa, các hạ nếu từ chỗ đó tìm được Linh tài quý giá khác thì
nhớ mang về bán lại cho ta, tại hạ nhất định đưa ra giá tiền phù hợp”
Lão quản sự nói thêm.