Dịch giả: ngocdungvnhpka1986
Biên: nila32
Cơ thể của Thạch Mục mềm nhũn ra, chống tay quỳ trên mặt đất mà thở dốc, trong lòng thầm nói may mắn.
Nếu dòng thủy triều lưu hỏa kéo dài thêm nửa khắc nữa, chỉ sợ hắn không có
cách nào chịu đựng được nữa mà Nguyên Thần câu diệt trong dòng thủy
triều cực nóng đó.
Thở dốc trong chốc lát, Thạch Mục đứng dậy, nhìn về phía trước.
Đường phía trước cũng không có nhiều, ở trăm trượng cuối cùng là một cái cửa
ra, chỉ là mặt ngoài xám như tro, thấy không rõ bên ngoài rốt cuộc là
cái gì.
Thạch Mục hơi trầm ngâm, tiếp tục cất bước đi về phía trước.
Đúng như phán đoán, sau nhiều lần trải qua ngũ hành kim mộc thủy hỏa thổ
khảo nhiệm, đoạn đường tiếp theo an toàn không có thêm biến cố gì xảy
ra.
Hắn bước nhanh tới lối ra, nhìn phía trước là màn sương mù
dày đặc, thần thức không có cách nào xuyên thấu qua, sau một lát do dự,
liền cẩn thận từng bước đi ra ngoài.
Ngay sau đó, cảnh sắc xung quanh bỗng nhiên thay đổi, hắn xuất hiện ở trên một đại điện trống trải.
Đưa mắt nhìn bốn phía, xung quanh trống rỗng không có gì cả, chỉ có ở chỗ
trung tâm đại điện đang lơ lửng một đoàn quang cầu màu trắng đang tán
hào quang.
Thạch Mục cẩn thận quan sát vài lần, thoáng cái liền trở lên vui vẻ.
Từ các loại dấu hiệu ở trước mắt, xem ra hắn đã thông qua mê cung cấm chế mà Bạch Viên lão tổ bày ra để kết thúc khảo nhiệm.
Thạch Mục nhìn lên phía trên quang đoàn màu trắng, cất bước đi tới, rất nhanh đứng ở phía trước quang đoàn.
Ngay khi vươn tay muốn chạm vào quang đoàn, quầng sáng kia liền như có linh tính lẩn tránh.
Thạch Mục thấy vậy nao nao, thân người không khỏi nhảy lui lại phía sau mấy trượng.
Nhưng vào lúc này, một thanh âm uy nghiêm từ quang đoàn màu trắng truyền ra:
”Giang Bắc Đảo, ngươi có thể thông qua Bát Môn Động Thiên Trận và Ngũ Hành
Thiên Phạt trận mà ta bày bố, bản tọa tức sẽ tuân thủ hứa hẹn, truyền
thụ khẩu quyết tầng thứ hai Cửu Chuyển Huyền Công cho ngươi, chẳng qua
công pháp này đối với ngươi là phúc hay họa, còn phải chính ngươi cân
nhắc...”
Thạch Mục nghe vậy, sắc mặt hơi đổi một chút, những lời
nói này hẳn là Bạch Viên lão tổ lưu lại, chủ ý là tiền đặt cược cho tên
Giang Bắc Đảo kia, nhưng không nghĩ tới hôm nay sau mấy nghìn năm, cũng
chỉ mình hắn thông qua khảo nghiệm.
Thanh âm của Bạch Viên lão tổ vừa xuất hiện, quang đoàn màu trắng chợt lóe, vô số điểm sáng màu trắng thành từng đoàn chữ từ bên trong bay ra mà lượn lờ chớp động trong
không trung, mỗi một quang điểm đều hóa thành một phù chữ ở giữa không
trung mà trôi lơ lửng.
Thạch Mục trong lòng khẽ động, đôi mắt lưu chuyển ánh sáng vàng chói, gắt gao nhìn những tự phù ở giữa không trung mà lưu lại trong trí nhớ.
Nửa khắc đồng hồ sau đó, hắn nhắm hai
mắt lại, những tự phù màu trắng hắn đã hoàn toàn nhớ kỹ, cùng với công
pháp đệ nhất chuyển Cửu Chuyển Huyền Công hơi đối chiếu, đúng là nối
tiếp đệ nhị chuyển Cửu Chuyển Huyền Công công pháp sau đó.
”Thanh Viên nọ không phải nói cấm chế bên trong Phiên Thiên Côn có dấu nhị với tam chuyển công pháp sao? Thế nào chỉ có công pháp đệ nhị chuyển khẩu
quyết, lẽ nào...” Thạch Mục chợt nghĩ tới điều gì đó.
Vào thời khắc này, tự phù màu trắng đồng loạt tiêu tán, trong đại điện hiện ra vô số bạch quang.
Thạch Mục nhất thời hoa mắt, suy nghĩ thoáng mơ hồ, nhất thời lâm vào hôn mê.
Không biết qua bao lâu, hắn chậm rãi thanh tỉnh lại, chung quang toàn phiến tường đá tản mát ra ánh sáng màu hồng nhạt.
Thạch Mục trong tâm thanh tỉnh, bỗng ngồi dậy với vẻ mặt đại hỉ.
Nguyên Thần bị vây ở trong Phiên Thiên Côn một tháng sau đó rốt cuộc đã trở về với hiện thực.
Hắn vội vàng nhắm lại đôi mắt, bắt đầu kiểm tra tình huống trong cơ thể.
May mà bản thân có thể coi như cứng cỏi, so ra qua một tháng, tuy rằng
nguyên khí tổn hao không ít, nhưng không có gì trở ngại, nhưng mà nếu
lại qua một tháng nữa, chắc cũng khó nói.
Nghĩ tới điều này, Thạch Mục hơi yên lòng một chút, bắt đầu vội vã tìm hiểu khẩu quyết huyền công đệ nhị chuyển mới có được.
Khoảng khắc sau đó, Thạch Mục mở hai mắt ra, trong mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Trước đó ở trong mê cung chỉ là một mặt học cho bằng thuộc, hôm nay tỉ mẩm
tìm hiểu mới phát hiện đệ nhị huyền công này so với đệ nhất chuyển, vậy
mà rõ ràng là một con đường khác biệt.
Đệ nhất chuyển Cửu Chuyển
Huyền Công, yêu cầu chí dương chí cương, làm cho tay bên trái của Thạch
Mục có chân hỏa lực lượng cực dương, mà công pháp đệ nhị chuyển lại yêu
cầu hướng về cực âm, không chỉ lúc tu luyện cần phải tìm được một chỗ
chí âm chí hàn, trong quá trình tu luyện ban đầu còn phải hấp nạp một
lượng âm khí cực lớn.
”Cực âm khí...” Thạch Mục nhíu mày, trong miệng lẩm bẩm.
Bởi Thạch Mục một mực đều là tu luyện công pháp dương hỏa liên quan, đó là
vì sao trước đây ngoài tu luyện Đại Lực Ma Viên Toát Thai quyết thì đối
với âm hàn chi khí đều đọc lướt qua, đối với vật chí âm không biết nhiều lắm.
Thạch Mục tức thì từ trên bồ đoàn đứng dậy, dự định đi
phường thị Huyền Linh Tháp nhìn một chút, coi có linh tài gì liên quan
tới cực âm chi khí không.
Mới vừa đi ra mật thất, Thạch Mục liền cảm thấy hoa mắt, một cái bóng thật nhỏ liền nhào vào hắn.
Thạch Mục hơi dừng lại một chút, nhếch miệng cười, cũng không có né tránh, tùy ý để cái bóng đánh vào lồng ngực của mình.
”Thạch Đầu, ngươi bế quan lâu như vậy, cũng không nói một tiếng, làm ta đây lo lắng gần chết!” Thải Nhi một bên vừa oán giận, một bên ủy khuất nói.
”Lần này bế quan có chút ngoài ý muốn, ta cũng không ngờ tới mất thời gian dài như vậy.” Thạch Mục trả lời.
”Trách không được ta đây với thần thức của ngươi liên hệ liền bị cắt đứt, lần
sau cũng đừng có như thế mà hù ta, ta đây tim nhỏ thật không chịu nổi
nhiều kích thích như vậy!” Thải Nhỉ đứng ở đầu vai của Thạch Mục, một
bên khoa trương quơ cánh vỗ ngực của mình mà nói.
”Được rồi, Thải Nhi, trong lúc ta bế quan, động phủ không xảy ra chuyện gì chứ? “ Thạch Mục hỏi.
” Dưới sự quản lý của ta, hết thảy công việc trong động phủ đều được an bài ngay ngắn rõ ràng, một mảnh phồn thịnh...”
Thải Nhi lời nói còn chưa hết, ngay ở ánh mắt của Thạch Mục nhìn, mà sanh sanh ngừng lại.
”Được rồi, ta đây biết ngươi muốn hỏi cái gì. Nha đầu Thúy Hoàn một mực bế
quan tu luyện, trong thời gian đó Triệu Tam Báo nọ lại dẫn người đến vài lần, muốn cầu kiến ngươi, bị ta... Bị ta và Tề Phong béo kia nói dăm ba câu đuổi đi. Chẳng qua trước khi đi gã còn kêu gào ầm ĩ, nói là lần sau sẽ có người tên là Triệu Trầm Lôi nào đó sẽ đích thân đăng môn bái
phỏng, đại loại như vậy.” Thải Nhi không vui nói.
” À, nếu là hắn tới, trực tiếp nói cho ta biết.” Thạch Mục gật đầu, nói.
”Thạch đầu, ta thấy nha đầu Thúy Hoàn kia dáng dấp thật là không tệ, ngươi đối với nàng chiếu cố như thế, có phải hay không muốn thu nàng làm vợ kế?
Ta đây muốn nói, nàng mặc dù cùng với Tú Nhi tỷ tỷ so ra còn kém một ít, nhưng tốt xấu...”
Một tiếng “Ba!” vang lên, Thải Nhi lời còn chưa nói hết, đã bị Thạch Mục vỗ phát vào đầu.
”Ôi, đau quá! Thạch đầu, ngươi chớ có làm tên vong ân phụ nghĩa, còn phụ bạc ta đây...”
Lời Thải Nhi còn chưa nói hết, ánh mắt liền đuổi theo hai khối Linh Thạch
mà Thạch Mục ném ra, ở trên không trung lượn một vòng, lập tức há mồm
tiếp Linh Thạch, ba cái lấc liền nuốt hai viên Linh Thạch vào bụng.
”Thải Nhi, ta muốn tới Huyền Linh Tháp một chuyến, ngươi muốn đi cùng không?” Thạch Mục nói rằng.
”Tốt! Mấy ngày nay lo lắng cho ngươi, cũng không dám rời khỏi phủ đệ, có thể nghẹn chết ta.” Thải Nhi vội vàng nói.
”Đi thôi.” Thạch Mục nói một câu, liền điều khiển Thạch Dực Phi Xa, mang theo Thải Nhi nhanh chóng rời đi.
Bước vào Huyền Linh Tháp sau đó, Thạch Mục trực tiếp đi thẳng vào cột sáng
hình tròn bên trong tháp, thân hình rất nhanh biến mất.
Chỉ trong một chốc lát, ở trước mắt hắn xuất hiện một cái vòm cửa lớn hình tròn,
những tiếng huyên náo từ bên kia cửa vòm truyền tới.
Thạch Mục
cất bước đi vào bên trong, mới bước được mấy trăm bước, liền thấy trước
mắt cách đó không xa dựng thẳng một khối cự thạch cao tới mười mấy
trượng, mặt trên viết ba chữ lớn “Thông Lưu Phường“.
Vòng qua cự
thạch, những tiếng huyên náo chợt tăng lớn, Thạch Mục liền thấy trước
mắt xuất hiện một nhai đạo đá xanh rộng rãi thẳng tắp, một đường kéo dài tới cuối tầm mắt, mà ở trên con đường này, còn có mấy nhánh đường giao
ngang với nhai đạo.
Nhai đạo bằng đá rộng chừng ba bốn mươi
trượng, hai bên tất cả đều là cửa hàng nối tiếp sát nhau, trên mái hiên
những căn nhà gắn cờ xí đủ loại, mà ở giữa nhai đạo, còn có một số người bày quầy hàng ở đó.
Những nhai đạo này đều là đường đá xanh rộng lớn, chỉ có một số nhánh đường tương đối nhỏ hẹp, cửa hàng ở trong đó
cũng nhiều vô số kể.
Ngoại trừ cửa hàng bán linh khí linh tài,
tửu lầu ở đây, trà quán, nhà trọ bình dân cũng không phải là ít, thoạt
nhìn tựa như bên trong thành Thanh Lan vậy.
Trên đường phố, kẻ
đến người đi, thanh âm sôi nổi, các dạng tiếng rao hàng bên tai không
dứt, thậm chí có cửa hàng trong đó có tiểu nhị đứng cửa thu hút khách,
cảnh náo nhiệt như thành thị không khác biệt mấy.
”Lại đây, nhìn một chút nào, Hỏa Nguyên Tinh đây, Hỏa Nguyên Tinh...”
”Đã ngang qua đây không nên bỏ qua, Lôi Cực Tinh cực phẩm vật phẩm, Lôi Trầm Mộc hàng mới đây!”
”Độc Chiểu Dịch của Thiên Độc Tinh mới tới, có thể rèn độc tính linh khí đừng bỏ lỡ...”
.....
”Oa, nếu không phải Thạch đầu ngươi dẫn ta đây tới, ta cũng không biết trong Thánh Địa này còn có một nơi náo nhiệt như vậy!” Thải Nhi trong mắt há
miệng nhìn hết thảy xung quanh, nhịn không được nói ra.
Thạch Mục lúc này cũng có chút giật mình, khi trước Lăng Phong sư huynh vẫn chưa
dẫn đám đệ tử mới như bọn hắn tới đây nhưng cũng có nói qua một chút,
tuy rằng cũng có phỏng đoán, nhưng sau khi tận mắt nhìn thấy, vẫn vô
cùng kinh ngạc với sự náo nhiệt như vậy.
Thạch Mục thong thả bước đi, sau khi đi qua mấy con phố, trải qua quan sát, phát hiện dòng người trong này thương nhân có không ít, đa phần là đệ tử Thanh Lan Thánh Địa và người hầu, còn có một số bộ phận, chắc là thông qua cách nào đó từ
trong Thanh Lan thành tiến vào nơi đây.
Một khắc thời gian sau
đó, khi Thạch Mục đi ngang qua một cửa hàng linh tài tên là “Thiên Bảo
Các”, thì phát hiện ra ở bên trong cửa hàng đang ở trên ghế quản sự là
một gã nhân tộc béo mập, trong lòng khẽ động, liền cất bước đi vào.
”Hóa ra là có khách quý quang lâm, không kịp tiếp đón từ xa, thất lễ, thất
lễ.” Quản sự vừa thấy Thạch Mục tiến tới, đầu tiên là sửng sốt, lập tức
vội vã đứng lên nói.
Người đó thoạt nhìn khoảng chừng đã tuổi
ngoài năm mươi, mặc trường bào màu tím, trên đó in một đồ án đồng tiền
hình tròn có lỗ vuông ở giữa, trên đầu đội một cái mũ nồi bằng da như
quả dưa hấu, thoạt nhìn như là một lão phú ông hồi hương.
”Không
biết trong quý các, có thể có linh tài ẩn chứa cực âm chi khí không?”
Thạch Mục nhìn hắn vài lần, cũng không có nhiều khách sáo, trực tiếp hỏi thăm.
”Các hạ muốn hỏi cực âm chi khí dùng để tu luyện công pháp chí âm sao?” Quản sự béo nọ có chút kinh ngạc hỏi.
”Không sai.” Thạch Mục trả lời.
”Xin vào bên trong nói chuyện.” Quản sự béo nghe vậy, liền gọi một gã hỏa kế coi cửa hàng, còn mình dẫn khách vào trong.