Ánh mắt Thạch Mục đảo qua khắp nơi, rồi nhanh chóng đi đến bên thi thể yêu thú vừa bị hắn tiêu diệt , sau đó thu lấy thú hồn.
Hắn hài lòng vỗ vỗ Thú Hồn Đại. Khi trở lại Thương Húc Thành, dọc theo con đường này, hắn cũng tốn không ít tâm tư thu thập Thú Hồn, lúc này trong túi thú hồn của hắn cũng đã có không ít thú hồn rồi.
Động cơ lớn nhất khiến hắn thu thập thú hồn chính là để nịnh nọt Yên La, nếu như nó có thể chỉ điểm cho hắn cách thức thi triển uy năng thần bí của vẫn thiết hắc đao, thực lực của hắn sẽ tăng lên đáng kể.
Chính hắn mặc dù thỉnh thoảng cũng có thể thi triển được một ít uy lực kỳ lạ của thanh đao, nhưng dù sao cũng chỉ là do may rủi, nếu gặp phải một trận đánh quyết liệt, thắng bại chỉ cách nhau một ý niệm, thì không thể tuỳ tiện như vậy.
Chẳng qua là mấy ngày nay, Yên La chẳng có chút phản ứng nào đối với lệnh triệu gọi của hắn, khiến hắn cảm thấy rất đau đầu.
Thạch Mục thở dài, lật tay rút Vẫn Thiết Hắc Đao trên lưng ra, đồng thời lật tay lấy ra một viên trung phẩm linh thạch thuộc tính hoá, sử dụng lên Hắc Đao.
Quang mang lóe lên, từng đạo Linh lực tràn ra, dung nhập vào trong đao.
Liên tục cắn nuốt năm khối Trung phẩm Linh Thạch, trọng lượng Vẫn Thiết Hắc Đao mới đạt tới cực hạn, không tăng thêm được nữa.
Thạch Mục cắm hắc đao vào sau lưng, vung tay lên, ánh sáng màu xanh lóe lên, Thanh Dực Phi Xa xuất hiện phóng tới.
Thạch Mục tung người nhảy lên phi xa, phất tay đánh ra một đạo pháp quyết.
Ánh sáng màu xanh của Thanh Dực Phi Xa lóe lên, bay về phía xa xa.
Lần truy đuổi này, hắn đã thâm nhập vào trong sơn mạch không biết bao xa rồi.
Lúc này chỉ còn không đến hai ngày là đến hẹn giao hàng của Chung Tú, hôm nay Tinh Thạch tới tay, hắn phải mau chóng quay trở về, nếu không đến trễ hẹn, có thể sẽ có không ít phiền toái.
. . .
Thương Húc Thành, Hàn Uyên Các.
Tại một phòng khách được bố trí trang nhã, có mấy người ngồi phân ra chủ khách.
Chủ tọa phía trên, Vương Thụy Khôn ngồi đối diện một nam tử trung niên tóc xù mắt xanh, nam tử không ai khác, chính là Thương Húc Thành chủ, Lệnh Hồ Khoan.
Hai người ngồi đó thỉnh thoảng tán gẫu với nhau một hai câu.
Ngoài họ ra, hai bên trái phải còn có Chung Tú và một nữ tử xinh đẹp
Ánh mắt nữ tử xinh đẹp thỉnh thoảng đảo qua ba người kia, khóe môi nhếch lên nhẹ nhàng vui vẻ, trong khi Vương Thuỵ Khôn và Lệnh Hồ Khoan nói chuyện phiến , nàng đôi khi chen vào vài câu nói bâng quơ.
Chung Tú ngược lại không nói câu nào, thần sắc bình tĩnh.
Nhưng vào lúc này, một người hầu mặc y phục xanh đi tới, trong tay bưng bốn cái chén trà tạo hình Bạch Ngọc hết sức đặc biệt, đưa cho họ mỗi người một ly, rồi rút đi rất nhanh.
Hơi nước lượn lờ bốc lên từ trong chén, nhưng chỉ tụ mà không tan, tản mát ra một vẻ đẹp và mùi thơm tĩnh mịch.
“Đây là linh trà mà thương hội lặn lội đường xa vận chuyển về đây, hương vị coi như không tệ, thành chủ đại nhân mời uống thử xem sao.” Vương Thụy Khôn cười nói.
Lệnh Hồ Khoan nâng chung trà lên, nhấp một ngụm, chợt cảm thấy miệng dâng lên đầy mùi thơm ngào ngạt, vùng đan điền hơi nóng lên, phát nhiệt, con mắt lập tức sáng ngời, khen:
“Thật sự là trà ngon, trà này chẳng lẽ là “Bạch Nhung Lộ” nổi danh thiên hạ?
“Ha ha, thành chủ đại nhân thật sự là kiến thức rộng rãi, trà này đúng là Bạch Nhung Lộ tươi mới nhất năm nay. Thành chủ nếu như ưa thích, lão phu ở đây còn có hai hộp,nếu không ngại xin mang về từ từ thưởng thức.” Vương Thụy Khôn nói xong, phất tay lấy ra hai hộp trà màu xanh, đưa tới.
“Linh trà này chỉ sợ một vạn Linh Thạch cũng không mua nổi một hộp, lễ trọng như thế sao ta có thể nhận không.” Lệnh Hồ Khoan khoát khoát tay từ chối lời đề nghị.
Vương Thụy Khôn cũng không nài ép nữa, ông ta thuận tay đặt hộp trà ở trên mặt bàn.
“Kỳ thật hôm nay ta tới đây, cũng không có đại sự gì cả, mục đích chính là để hỏi thăm tin tức về số hàng hoá từ Nhật Khang thành hiện như thế nào? Giờ thân ngày mai, chính là thời hạn giao hàng đó.” Lệnh Hồ Khoan xoay chuyển câu chuyện, nói thẳng ra ý định của mình.
“Về việc này, Chung trưởng lão đã đến bái kiến và cam đoan với thành chủ rồi. Hôm nay thành chủ lại đến đây hỏi thăm việc này, chẳng lẽ thật sự tin vào những lời đồn đại nhảm nhí kia, nghi ngờ thực lực của Thiên hội Ngô Thương ta sao?” Vương Thụy Khôn mặt không đổi sắc đáp lời.
“Thương Hội Thương Ngô uy danh hiển hách, bổn tọa chẳng dám nghi ngờ, tuy nhiên gần đây trong thành liên tục xuất hiện những lời đồn đại về các vị, hơn nữa trong số hàng hoá ấy còn có một thứ rất quan trọng, không thể có chút sơ suất nào, ta nghĩ Ngài có thể thấu hiểu nỗi khổ tâm đó của ta?” Lệnh Hồ Khoan nói.
“Lệnh Hồ thành chủ yên tâm, giờ thân ngày mai, thành chủ cứ đúng giờ ấy đến đây là lấy được hàng.” Vương Thụy Khôn quay đầu nhìn Chung Tú, nói.
“Nếu như Vương Phó Hội Trưởng đã nói như thế, Bổn Toạ sẽ đợi thêm một ngày, ngày mai lại đến đây bái phỏng, hôm nay xin cáo từ.” Lệnh Hồ Khoan nói xong, lập tức đứng dậy, ôm quyền thi lễ với Vương Thuỵ Khôn, rồi lại liếc nhìn Chung Tú, xong cất bước về phía cửa ra của phòng khách.
“Nhưng mà, bổn tọa cảnh báo trước, nếu vào giờ Thân ngày mai quý thương hội không có cách nào giao hàng, cũng đừng trách bổn tọa không lý đến tình cảm, báo cáo việc này với liên minh cao tầng của bổn tộc.” Lệnh Hồ Khoan đi được nửa đường, chợt dừng bước, quay đầu đe doạ.
Nói xong, hắn không chờ đám người Vương Thụy Khôn đáp lời, cất bước đi ra đại sảnh.
Lệnh Hồ Khoan đi rồi, sắc mặt Vương Thụy Khôn lập tức lại chìm xuống.
Nữ tử xinh đẹp liếc mắt về phía Chung Tú, trong mắt cô ta ẩn hiện một nét hả hê.
“Chung trưởng lão, Lệnh Hồ Thành Chủ vừa nói gì ngươi cũng đã nghe thấy, tung tích số hàng hoá kia ngươi đã điều tra được gì, hãy báo cáo lại chính xác cho ta nghe?” Vương Thụy Khôn nhìn Chung Tú, hỏi.
“Phó Hội Trưởng Đại Nhân xin hãy yên tâm, đúng giờ Thân ngày mai chắc chắn có hàng.” từ đầu đến giờ, thần sắc Chung Tú luôn luôn trấn tĩnh dị thường, lúc này, ngữ khí của nàng vẫn hết sức bình tĩnh mà trả lời Vương Thuỵ Khôn.
“Chung trưởng lão, ngươi có chắc ngươi biết mình đang nói gì hay không? Theo ta được biết, những ngày qua ngươi vẫn luôn chỉ ở trong thành, xin hỏi Chung trưởng lão, ngươi đã nắm giữ được đầu mối gì rồi? Theo ta thấy, ngươi căn bản không hề cố gắng giải quyết việc này!” Nữ tử xinh đẹp nói.
“Đủ rồi, đừng nói nữa.” Vương Thụy Khôn giơ tay chặn lời nữ tử xinh đẹp.
“Chung trưởng lão, nếu ngươi không đưa ra được biện pháp giải quyết, vậy chuyện này hoàn toàn do ngươi chịu trách nhiệm. Nếu ngày mai ngươi có thể giao hàng đúng hạn, vậy chuyện này coi như được giải quyết, hơn nữa thương hội còn ghi nhớ công lao lần này của ngươi. Ngược lại, ta chỉ có thể bẩm báo việc này với Hội trưởng, để ngài thu lại chức trưởng lão của ngươi. Hơn nữa ba lần tiền phạt từ vụ làm ăn này, cũng khấu trừ từ thù lao sau này của ngươi.” Vương Thụy Khôn đe doạ.
Chung Tú chẳng nói câu nào, chỉ gật nhẹ đầu.
Vương Thụy Khôn liếc nhìn Chung Tú, không nói gì nữa, quay người đi vào phía trong.
Trong phòng khách, cuối cùng chỉ còn lại Chung Tú và nữ tử xinh đẹp.
“Chung trưởng lão, ngươi vẫn còn thời gian nhởn nhơ ở đây à? hay là ngươi sớm đã chuẩn bị tâm lý bị giáng chức?” Nữ tử xinh đẹp đứng dậy, mỉm cười quan sát Chung Tú.
Chung Tú ngẩng đầu rồi liếc nhìn nữ tử xinh đẹp, sau đó nàng cũng chậm rãi đứng dậy.
Nữ tử xinh đẹp tuy rằng cũng xinh đẹp như hoa, nhưng mà so với tuyệt sắc dung nhan của Chung Tú, rõ ràng còn kém mấy phần.
Luận khí chất, vẻ đẹp của nàng ta sao có thể so sánh với nhan sắc như Cửu Thiên Tiên Nữ của Chung Tú được, chưa kể còn lộ ra vài phần phàm tục nữa.
Nữ tử xinh đẹp quan sát Chung Tú , trong mắt hiện lên một tia ghen ghét.
“Sau lần gặp mặt cuối ở Vân Dực Thành, ta chưa từng gặp lại Tiểu Vi, nhưng cũng không tìm được thi thể của nàng.” Chung Tú chợt mở miệng nói.
“Tiểu Vi? Đó là ai?” Thần sắc nữ tử xinh đẹp hơi biến đổi, tươi cười hỏi lại.
Chung Tú liếc nhìn nữ tử xinh đẹp, quay người đi ra phòng khách, từ khi Lệnh Hồ Khoan đến cho tới lúc ông ta đi và thậm chí cho đến bây giờ nàng luôn thể hiện một vẻ bình tĩnh khoan thai , không có chút nôn nóng nào.
Nữ tử xinh đẹp quan sát bóng lưng đang xa dần của Chung Tú, sắc mặt cô ta trầm xuống, rời khỏi phòng khách, nhanh chóng đi tới một khoảng sân nhỏ.
“Tiểu thư.” Một thị nữ thanh tú từ trong sân đi ra, thi lễ với nữ tử xinh đẹp, đúng là Tiểu Vi.
So với lúc ở Vân Dực Thành, nàng nay đã gầy đi không ít, trên cổ nàng dường như có một vệt đỏ, giống như vết tích của việc bị thương nặng.
“Đứng lên đi.” Nữ tử xinh đẹp hờ hững đáp lời, cất bước tiến vào phòng khách phía trong.
Tiểu Vi lập tức đi theo sau và cùng ngồi ngồi với nữ tử xinh đẹp. Sau đó nàng ta bắt đầu rót trà.
“Lần này ngươi vất vả rồi.” Nữ tử xinh đẹp mở lời.
“Những việc này đều là bổn phẩn của tiểu nữ.” Tiểu Vi cúi đầu nói.
“Lần này ngươi lập công không nhỏ, khen thưởng là việc đương nhiên. Tuy nhiên khi ở Vân Dực Thành, theo như ngươi nói có kẻ đã nhắc nhở Chung Tú đề phòng, ngươi nhớ lại xem, kẻ này trông như thế nào?” Nữ tử xinh đẹp hỏi.
Tiểu Vi khẽ giật mình, lập tức cố gắng nhớ lại thân hình và dung mạo Thạch Mục rồi tả lại cho nữ tử xinh đẹp nghe.
Nữ tử xinh đẹp nghe xong, sau một lúc suy nghĩ, liền ra dấu cho Tiểu Vi lui xuống.
Nữ tử xinh đẹp trầm ngâm một lát, bất chợt đảo tay, trong lòng bàn tay hiện ra một khối ngọc phù màu trắng.
Bên trên ngọc phù loé lên quang mang, ngưng tụ thành một tấm Thủy kính.
Bên trong thủy kính hiện ra hai bóng người, một là Chung Tú, còn lại là một gã hạ nhân, trên đầu đội khăn trùm đầu, chỉ hở ra một chút khuôn mặt.
Ánh mắt nữ tử xinh đẹp dừng lại trên người gã hạ nhân, trong mắt hiện lên những tia kỳ dị.
Sau một lát, nàng thu hồi Ngọc Phù, phủi phủi tay.
Hai bóng đen loé lên rồi xuất hiện trước mặt nàng.
“Tiểu thư.” Hắc y nhân khom mình hành lễ.
“Ta giao cho ngươi điều tra gã hạ nhân của Chung Tú, ngươi điều tra thế nào rồi?” Nữ tử xinh đẹp hỏi.
“Khởi bẩm tiểu thư, những ngày qua thuộc hạ luôn luôn bám sát Chung Trưởng Lão dò xét, ngoại trừ vài ngày đầu tiên, những ngày tiếp theo hoàn toàn không thấy tên kia xuất hiện, giống như. . . giống như hắn ta bốc hơi rồi vậy.” Hắc y nhân chần chừ một chút, rồi mới trả lời.
“Phế vật!” Nữ tử xinh đẹp lạnh lùng khiển trách một tiếng, khiến cho Hắc y nhân vội vàng cúi đầu.
“Đi đi, tiếp tục theo dõi Chung Tú, tìm được người này lập tức báo cáo cho ta biết.” Sau một lát, nữ tử xinh đẹp lạnh lùng ra lệnh.
Hắc y nhân như được đại xá, từ từ lui ra ngoài.
Đôi mắt của nữ tử xinh đẹp ẩn hiện những tia sáng lập loè, dường như đang tính toán kế hoạch gì đó, sau một lát cô ta đứng dậy, trên mặt lộ ra nét cười lạnh.
“Ta mặc kệ ngươi có kẻ âm thầm hỗ trợ hay không, ta không tin rằng, chỉ trong một ngày ngắn ngủi, ngươi có thể tìm lại được toàn bộ số hàng hoá!” Nữ tử xinh đẹp cười lạnh một tiếng, thì thào tự nói một mình.