Huyền Giới Chi Môn

Chương 152: Q.1 - Chương 152: Đa Thủ Hung Mãng






"Mẫn huynh có hiểu biết rất sâu rộng về Nhân tộc. Thật sự là bác học, tại hạ bội phục." Thạch Mục tán thán tự đáy lòng, nói.

"Thạch huynh quá khen, tại hạ thân là Tế tự thủ hộ Thánh địa, quanh năm trú giữ ở Thánh Tuyết Cung, còn chưa bao giờ đi ra thế giới bên ngoài, những gì ta biết chẳng qua là nhờ đọc không ít sách dã sử đấy thôi." Mẫn Đồ khiêm tốn cười cười.

"Ồ, chẳng lẽ ở Thánh Tuyết Cung còn có loại địa phương như Tàng Thư Các? Không biết có thể để Thạch mỗ đến tham quan một phen hay không?" Mắt Thạch Mục sáng lên một cái, hỏi.

Mẫn Đồ nghe vậy, trên mặt lộ ra vẻ chần chờ, lập tức áy náy nói:

"Việc này chỉ sợ không được, tàng thư trong nội cung, hễ chưa có sự cho phép thì dù là cùng tộc trong tám đại bộ lạc cũng không được tuỳ tiện chạm vào. Quy củ này là do các đời Đại Tế Ti định ra. Dù Thạch dũng sĩ là khách quý của Thánh sơn cũng không cách nào ngoại lệ."

Thạch Mục lập tức lộ ra thần sắc thất vọng, nhẹ gật đầu.

"Chẳng qua... Nếu có nghi hoặc gì, Thạch Mục dũng sĩ cũng có thể hỏi ta. Tàng thư trong nội cung ta hầu như đều đã đọc sơ qua một lượt." Mẫn Đồ thấy Thạch Mục không có kiên trì, nhẹ nhàng thở ra, tựa hồ cảm thấy có chút xấu hổ, vội vàng nói.

"Kỳ thật cũng không có gì, chẳng qua là sau khi Thạch mỗ tiến vào Hoang Nguyên, một đường đi tới nơi này, tận mắt nghe nhìn nhiều thứ nên có chút hiếu kỳ..." Trong ánh mắt Thạch Mục như có dị sắc, tiến lên phía trước, vừa đi vừa bắt đầu bàn đến các loại phong tục tập quán của người Man.

Trong lòng Mẫn Đồ buông lỏng, tận tình giải thích những nghi hoặc cho Thạch Mục. Hai người trò chuyện được một lúc, Thạch Mục liền vô tình hữu ý dẫn chủ đề của câu chuyện sang đề tài bí thuật đồ đằng Man tộc. Bí thuật đồ đằng là căn bản của Man tộc, Mẫn Đồ nói chuyện lập tức trở nên cẩn thận hơn rất nhiều. Chẳng qua hắn cũng thuận theo đó, hỏi thăm Thạch Mục các loại vấn đề liên quan đến võ kỹ, công pháp, thuật pháp của Nhân tộc. Điều khiến Mẫn Đồ bất ngờ là Thạch Mục dường như không hề có phòng bị gì với hắn, căn bản là hỏi gì đáp nấy, làm họ Mẫn rất là kinh ngạc. Nhưng mà bởi vì như vậy, đến lượt Thạch Mục hỏi hắn một vài vấn đề về bí thuật đồ đằng, nếu hắn không nói thì có vẻ không ổn lắm. Mà một khi đã mở miệng, Mẫn Đồ dần dần cũng không cố kỵ nhiều nữa, bắt đầu nói thao thao bất tuyệt. Hai người càng đi càng chậm, đến cuối cùng dứt khoát dừng lại tại một chỗ kín đáo rồi cùng nhau thảo luận lên các vấn đề về Vu pháp, đồ đằng của Man tộc cùng võ kỹ, thuật pháp của Nhân tộc. Sau khi trao đổi với nhau một phen, cả hai người đều cảm thấy mình có đại thu hoạch. Nhất là Mẫn Đồ, gã vô cùng hứng thú với thuật pháp, phù lục của Nhân tộc nên không ngừng hỏi han. Đối với việc này, Thạch Mục ngược lại hào phóng dị thường, chẳng những thi triển vài thuật pháp cấp thấp cho họ Mẫn xem ngay tại chỗ mà hắn còn lấy hai miếng Phù lục cấp thấp ra, đưa cho Mẫn Đồ xem xét phỏng đoán.

Thật ra, với tư cách là một Tế Ti cấp thấp của Man tộc, Mẫn Đồ cũng tương đương với một tên Thuật sĩ học đồ trong Nhân tộc. Gã hỏi cũng chỉ là tri thức bình thường, không phải bí mật gì.

"Thạch dũng sĩ hào phóng như vậy, đến cả thuật Phù lục là bí mật của quý tộc cũng nguyện ý nói ra, chắc là còn có việc gì muốn hỏi tại hạ, kính xin nói thẳng đi." Mẫn Đồ nhìn Phù lục trong tay, trong mắt hiện lên tia dị sắc, sau khi trầm mặc một lúc liền đưa trả Phù lục lại cho Thạch Mục, dứt khoát nói thẳng.

"Mẫn Đồ huynh nói không sai, tại hạ quả thật là có việc muốn thỉnh giáo ngươi một chút." Thạch Mục cười nhạt một tiếng, thu lại Phù Lục, trầm mặc một chút, mở miệng nói.

"Cứ nói đừng ngại, nếu là việc tại hạ có thể trả lời, tự nhiên sẽ không giấu diếm." Sắc mặt Mẫn Đồ nghiêm túc, nói.

"... Không biết Mẫn huynh đã bao giờ nghe nói qua Vạn Kiếp Thi Hồn Chú chưa?" Thạch Mục không có lại vòng vo, trực tiếp hỏi.

Lông mày Mẫn Đồ nhíu lại, lộ ra một tia thần sắc kinh ngạc.

"Xem thần tình này của Mẫn huynh, chẳng lẽ huynh có chút hiểu rõ loại trớ chú đồ đằng này?" Thạch Mục trong lòng vui vẻ, trên mặt vẫn không lộ chút dị sắc nào nói.

"Theo ta được biết, trớ chú này thuộc về Liệt Xà Bộ-một trong tám đại bộ lạc? Lại nói tiếp, việc này cũng không tính là bí ẩn gì, trong tám đại bộ lạc của Man tộc đều có một vài loại vu thuật trớ chú như vậy. Chẳng qua trong Thanh Nha Bộ của chúng ta, loại vu thuật trớ chú này tộc nhân bị cấm tu luyện. Ta cũng chỉ từng gặp qua một ít trong tàng thư, không biết Thạch huynh còn muốn hỏi cái gì?" Mẫn Đồ trầm ngâm một chút, gật đầu nói.

"Tại hạ muốn hỏi thăm phương pháp giải trừ trớ chú này, kính xin mẫn huynh vui lòng chỉ giáo." Thạch Mục đại hỉ, thần sắc trịnh trọng nói.

"Chẳng lẽ người bị dính cái trớ chú này lại là Thạch huynh sao?" Mẫn Đồ có chút kinh ngạc hỏi.

Thạch Mục cười khổ một tiếng, cũng không giấu giếm gì nữa, kể sơ qua quá trình vì sao mình bị trúng trớ chú cho họ Mẫn nghe, dĩ nhiên có vài chỗ hắn vẫn phải che giấu đi. Trong cả quãng đường nói chuyện phiếm vừa rồi, hắn đã thăm dò con người này rõ ràng. Hắn biết Mẫn Đồ từ bé đến giờ luôn ở trong Thánh Tuyết Cung, không tiếp xúc nhiều với ngoại giới nên tính cách gã khá là đơn thuần, không thì còn lâu hắn mới dám đem việc của mình nói thẳng ra.

“Theo như ta biết thì muốn giải trừ Vạn Kiếp Thi Hồn Chú chỉ có hai phương pháp, một là thỉnh cầu tồn tại Địa giai đại phong ấn mạnh mẽ lên trên nguyền rủa…” Mẫn Đồ nghe xong, sắc mặt nghiêm trọng trầm ngâm một lát, lập tức chậm rãi nói.

“Nếu là hai biện pháp theo như lời của Mẫn huynh thì tại hạ kỳ thật đã biết. Về biện pháp thứ nhất tại hạ tự hỏi thì không cách nào làm được. Thạch mỗ lần này tới Thánh sơn ngoại trừ hộ vệ Hỏa Vũ Công Chúa còn muốn thử làm theo biện pháp thứ hai để phá giải nguyền rủa trên người.” Thạch Mục thở dài nói.

“Cái này… ngoại trừ phải lấy được tu luyện chi pháp đồ đằng bí thuật của Liệt Xà Bộ, còn phải săn được tinh phách của một loài đại xà hung thú mới được.” Mẫn Đồ nghe vậy im lặng chốc lát rồi mới lên tiếng.

“Tại hạ tự nhiên minh bạch, nhưng vì mạng sống cũng chỉ có thể đánh cược một lần mà thôi.” Thạch Mục thở dài nói.

“Việc này ta có thể giúp ngươi không nhiều, nhưng trước tiên có thể cho ta xem đồ án đồ đằng trên người ngươi được không, để phán đoán xem cuối cùng loại thú hồn nào được phong ấn trong đó?” Mẫn Đồ gật nhẹ đầu, đứng dậy thở dài nói.

Thạch Mục tự nhiên cầu còn không được.

Hai người theo đường cũ quay về chỗ ở của Thạch Mục, Thạch Mục cởi bỏ y sam, lộ ra đồ đằng cự mãng trên ngực.

Nhưng khi Mẫn Đồ nhìn rõ đồ án hỏa hồng sắc cự mãng dữ tợn đáng sợ kia thì thần sắc lập tức phải biến đổi.

Trong lúc cẩn thận xem xét thì sắc mặt lại càng thêm trầm trọng, ánh mắt nhìn về phía Thạch Mục cũng mang theo thương cảm.

“Mẫn huynh không cần cố kỵ, cứ nói đừng ngại.” Nội tâm Thạch Mục trầm xuống, hỏi.

“Không dối gạt ngươi, thứ phong ấn trong đồ đằng nguyền rủa này chính là hung thú lừng lẫy tiếng tăm của Man Hoang chúng ta, thú hồn Đa Thủ Hung Mãng. Mặc dù chỉ là mãng xà một đầu cấp thấp nhất, nhưng kỳ thực lực lực của nó không dưới Hậu Thiên đại viên mãn, nếu muốn áp chế nguyền rủa chi lực, Thạch huynh chỉ có cách săn giết một đầu mãng xà cường đại hơn. Nhưng mãng xà hai đầu thì thực lực cũng không hề thua cường giả Tiên thiên sơ kỳ…” Mẫn Đồ than nhẹ lắc đầu nói.

“Dù như thế Thạch mỗ cũng chỉ có thể kiên trì đi tiếp, không biết nơi nào trong Man Hoang mới có thể tìm được Đa Thủ Hung Mãng này, kính xin Mẫn huynh chỉ điểm đôi chút?” Thạch Mục lại không cảm thấy ngoài ý muốn, chậm rãi hỏi lại.

“Đa Thủ Hung Mãng từ mấy trăm năm trước đã tuyệt tích ở Man Hoang, hiện tại nếu như Thạch huynh coi như có thể thỉnh cầu được cường giả Tiên thiên tương trợ thì chỉ sợ cũng không săn được loại thú hồn kia rồi.” Mẫn Đồ trầm mặc một lát mới mở miệng nói.

Thần sắc Thạch Mục biến hóa bất định.

“Kỳ thật còn có một nơi có thể sẽ còn tồn tại loài thú hồn này, nơi đó chính là bên trong Dũng Sĩ Chi Môn. Vị Liệt Xà Bộ mà Thạch huynh giết chết có khả năng cũng là lấy được thú hồn ở nơi đó. Nhưng mà chỗ đó chính là cấm địa của bổn tộc, đừng nói là hiện tại chưa đến thời điểm mở ra, mà có mở ra cũng tuyệt đối không có khả năng để cho ngoại tộc như Thạch huynh tiến vào trong đó.” Mẫn Đồ vẻ mặt do dự, hồi lâu mới mở miệng nói.

Sắc mặt Thạch Mục rốt cục trở nên u ám.

Mẫn Đồ có lẽ không đành lòng chứng kiến thần sắc Thạch Mục như vậy, lại tùy ý nói vài câu rồi đứng dậy cáo từ.



Trên bầu trời đầy mây xám gió cuồn cuộn không ngớt, càng lên cao gió lạnh càng thổi mạng, thiên địa chìm trong một mảnh u ám chóng mặt.

Lờ mờ dưới bầu trời, vài tòa núi xám nho nhỏ đứng gần nhau tạo thành một thung lũng, bụi đất tung bay, từ trong đám bụi mù cuồn cuộn truyền ra trận trận thanh âm chém giết.

Bên trong thung lũng, bốn phía nằm lả tả từng đám hài cốt khô lâu bị tàn phá thành từng mảnh nhỏ, cùng lúc đó, có hơn mười khô lâu đang hỗn chiến không ngừng.

Trên tay mỗi khô lâu đều cầm cốt đao cốt phủ, có khô lâu thì cầm cốt thương cốt chùy, thậm chí có khô lâu còn tay không tấc sắt, nhưng điều duy nhất giống nhau đó là bên trong mỗi khô lâu đều lóe lên hồn hỏa màu xanh.

Dường như mỗi khô lâu đều lâm vào trạng thái điên cuồng, không hề cố kỵ xương cốt trên người bị vỡ nứt bao nhiêu, chỉ cần có thể còn hành động liền không ngừng hướng đối phương liên tục bao vây công kích.

Ở giữa vòng vây có một khô lâu hình thể cao lớn lắc mình một cái liền tránh được cốt mâu đâm thẳng tới, tiến lên hai bước, vung cốt đao trong tay lập tức chặt cốt mâu thành hai đoạn.

Nhưng sau thời gian một hô hấp, không biết xương cẳng của sinh vật nào hung hăng nện nên tay trái nó.

“Ba” một tiếng giòn vang!

Cánh tay trái lập tức đứt đoạn tận gốc.

Khô lâu cao lớn lập tức xoay người lại, thuận tay chém xuống một đao, lập tức bổ xuống xương cẳng nằm trên tay đối phương, đối phương cũng không phải yếu thế, lại trực tiếp dỡ xuống một chiếc xương sườn của chính mình lại tiếp tục nhập vào chiến đoàn.

Hơn mười khô lâu không ngừng giết chóc đơn điệu điên cuồng như vậy, rất nhanh sau đó đã có năm sáu khô lâu bị phá hủy thành mảnh vỡ.

Cách bầy hỗn chiến không xa, một khô lâu chiến sĩ cùng một khô lâu khổng lồ cầm thương đánh nhau túi bụi.

Khô lâu chiến sĩ cầm đao đúng là Yên La, nhưng đang chiếm thượng phong rõ ràng lại là khô lâu khổng lồ.

“Phốc” một tiếng xé gió vang lên.

Một trường thương chế từ xương cốt từ trong tay khô lâu khổng lồ cao ba trượng nhanh chóng lao ra, giống như một tia chớp đâm về phía cổ họng Yên La.

Với tốc độ này vượt xa năng lực phản ứng của một khô lâu bình thường, cộng với góc độ xảo trá, Yên La căn bản sẽ không kịp tránh né.

Nhưng đúng này, thân hình Yên La lại mơ hồ một cái, lập tức mang theo một dãy tàn ảnh, từ trong hiểm cánh tránh thoát công kích của trường thương.

Sau một cái hô hấp, tàn ảnh dừng lại phía bên kia khô lâu, thân hình Yên La lại hiện ra, bổ một đao về hướng khô lâu khổng lồ.

Khô lâu khổng lồ phản ứng cực nhanh, cánh tay khẽ động, chuôi thương đã đập vào cốt đao của Yên La, một cỗ man lực dồi dào không thể đỡ truyền tới, Yên La bị đẩy lui về sau ba bốn bước.

Yên La chưa kịp đứng vững thân hình, hồn hỏa màu xanh trong mắt khô lâu khổng lồ lóe lên, trường thương trong tay như nhảy múa hóa thành một tia sáng trắng đánh về phía Yên La.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.