Dịch giả: khongphailata
Biên: nila32
“Chúng ta là người lưu lạc ở Thiên Nhai, tụ tập lại đây, Đại Khẩu Thôn, sống không tranh quyền thế danh lợi, không thể tha cho ngươi làm càn.” Thanh niên tóc đỏ lên tiếng.
“Hắn tự tìm chết!” Thạch Mục nhìn đám người, lạnh lùng quay người đi về nhà.
“Đứng lại, chuyện chưa sáng tỏ, không thể đi!” Thanh niên tóc đỏ đưa tay ngăn cản Thạch Mục.
“Dừng tay, việc này không thể trách tiểu Mục, chuyện là như vầy...” Trung niên họ Phàm đi tới, giải thích toàn bộ sự việc.
Mọi người nghe xong, liền giải tán. Tiết Nghĩa dùng sức mạnh cưỡng bức Chung Tú, hành động tồi tệ này đúng đáng chết. Vài người trước đây có giao hảo với Tiết Nghĩa cũng lộ vẻ hậm hực, không cần nói thêm.
“Thạch đại ca! Ngươi về nhà nhanh lên. Tâm tình Tú nhi tỷ tỷ có chút không đúng. Nhanh về coi đi.” Thiếu niên tóc quăn chạy nhanh đến Thạch Mục, kêu lớn.
“Cái gì!”
Thạch Mục chạy nhanh về nhà, sắc mặt biến hóa.
Hắn mở cửa, thấy Chung Tú ngồi trong phòng, quay lưng ra cửa, thân thể hơi co rúm, có vẻ đang khóc nức nở.
“Tú nhi, chuyện gì vậy?” Thạch Mục đi tới, nhẹ nhàng ôm lấy Chung Tú, tâm hơi thả lỏng.
Chung Tú nghe tiếng nói Thạch Mục, quay người dựa vào ngực hắn, khóc to.
Thạch Mục thừa biết tâm tư của Chung Tú, nhẹ nhàng an ủi.
“Thạch đại ca, tên Tiết Nghĩa kia động tay động chân, ngươi sẽ không cảm thấy ta...” Một lúc sau, tâm tình Chung Tú mới ổn định lại, nhẹ giọng hỏi.
“Đừng đoán mò, không sao cả! Tiết Nghĩa đã bị ta giết. Từ nay về sau sẽ không có ai dám khi dễ ngươi.” Thạch Mục lập tức giải thích, đồng thời vỗ nhè nhẹ vào lưng Chung Tú.
Chung Tú nghe vậy, nín khóc, mỉm cười.
Lúc này trung niên họ Phàm đi tới, tiếng bước chân vang lên.
Chung Tú đỏ mặt lên, vội vàng rời ngực Thạch Mục và đứng lên.
“Phàm đại thúc.” Thạch Mục đứng dậy, lên tiếng chào.
“Tiểu Mục, sự tình này xảy ra trong thôn là do ta thất trách. Ta đến đây để xin lỗi hai người...” Trung niên họ Phàm thở dài.
“Phàm đại thúc không nên nói như thế. Việc này không có liên hệ với người. Tên Tiết Nghĩa tâm tính bất chánh, gieo gió gặt bão.” Thạch Mục lên tiếng.
Trung niên họ Phàm nghe xong, sắc mặt dễ nhìn hơn một tí, sau đó dường như nghĩ tới điều gì, nói thêm:
“Tiểu Mục, ngươi cùng Tú Nhi tâm đầu ý hợp, lại có hôn ước, giờ xảy ra loại sự tình này, để tránh người trong thôn điều tiếng, hai người nên mau chóng thành hôn.”
Thạch Mục và Chung Tú, nghe tới chuyện đó, đều giật mình, sắc mặt Chung Tú hiện ra một tầng mây đỏ. Nàng quay người đi vào phòng trong, vô cùng thẹn thùng.
Thạch Mục ánh mắt lập loè, không nói gì.
“Hặc hặc, hai người không nói lời nào, xem như chấp nhận. Tiểu Mục, ngươi dành nhiều thì giờ an ủi Tú nhi, không cần lo lắng việc gì. Ta sẽ lo tốt tất cả sự việc.” Trung niên họ Phàm cười cười, quay người đi ra ngoài, không đợi Thạch Mục nói gì thêm.
Mọi người trong thôn nhỏ rất nhanh liền biết tin Thạch Mục và Chung Tú sắp kết hôn. Một người là mỹ nhân xinh đẹp tuyệt trần, người kia là anh hùng có thể giết cọp, đánh gấu, đương nhiên là xứng đôi.
Trong thôn xóm nhỏ, mọi người coi như chuyện nhà, đều bận rộn giúp đỡ. Rất nhanh liền mua đủ những vật lễ cho ngày kết hôn.
Hai người treo giải lụa hồng theo nghi lễ. Dưới sự chủ trì của trung niên họ Phàm, họ kết thành vợ chồng nơi thôn xóm nhỏ.
Đêm tân hôn, lúc động phòng, Thạch Mục nhẹ nhàng gỡ tấm màn che mặt cô dâu, để lộ khuôn mặt vô cùng thùy mị.
“Tú nhi...” Thạch Mục nhìn người đẹp trước mắt, tình cảm dạt dào, một tay ôm nàng kéo vào ngực.
“Tướng công...” Chung Tú ôm lấy Thạch Mục, tràn đầy hạnh phúc.
“Tú nhi, có thể lấy ngươi làm vợ, ta không còn gì tiếc nuối...”
“Tú nhi cũng thế, tướng công, chúng ta sinh sống bình yên ở nơi này, có phải hơn bên ngoài nghìn lần vạn lần, tướng công bỏ ý định khôi phục tu vi, có được không?” Chung Tú hỏi nhỏ.
“Được, ta đáp ứng ngươi.”
Chung Tú nghe vậy, sắc mặt đại hỉ.
Bất quá ngay sau đó, nụ cười của nàng liền tắt. Một lưỡi dao nhọn dính đấy máu ló ra sau lưng nàng.
“Tướng công, tại sao...” Chung Tú lảo đảo lui lại, sắc mặt tràn đầy vẻ không thể tin.
Một thanh hắc đao khác đâm vào ngực nàng, máu tuôn ra nhuộm đỏ cả y phục.
“Tướng công? Lúc này ngươi còn tiếp tục muốn che dấu?” Thạch Mục không còn mỉm cười, lạnh như băng nhìn Chung Tú.
“Tướng công, ta là Tú nhi... Ngươi không thích Tú nhi sao?” Chung Tú vẻ mặt tái nhạt.
“Đừng tiếp tục đóng kịch, mấy ngày qua ngươi lộ quá nhiều sơ hở, đừng mơ tưởng gạt được ta!” Thạch Mục lạnh lùng nói.
“Tướng công, ngươi đang nói cái gì... Ngươi điên rồi sao?” Chung Tú khàn giọng kêu lên.
“Được rồi, xem ra ta phải chỉ ra hết, ngươi mới thừa nhận.”
“Đầu tiên là Bí Cảnh thất lạc này. Huyễn thuật tuy có thể làm hỗn loạn ngũ quan của con người, nhưng không cách nào che dấu bản năng linh giác của tu hành giả. Ở đây, ta có thể cảm giác thiên địa linh khí khá nồng đậm, nhưng những ngày qua ta đã cẩn thận tìm kiếm ở các sơn mạch quanh thôn. Với thiên địa linh khí nồng đậm như thế mà nửa gốc linh thảo cũng không có, cây cối đều là vật tầm thường, không có một tí linh khí, lại không có sự tồn tại của yêu thú. Đây là một trong các sơ hở.” Thạch Mục lạnh lùng nói.
“Thứ hai là những người trong Đại Khẩu thôn. Nếu bọn họ thật sự bị phế bỏ tu vi, đương nhiên sẽ luôn luôn tìm cách khôi phục, tuyệt đối không có chuyện muốn sống bình yên như hiện tại. Con người khi đã nắm giữ lực lượng cường đại dời núi lấp biển, nếu có một ngày đột nhiên mất đi, dù tánh tình như thế nào, họ đều muốn lần nữa đạt được lực lượng đó. Đây là tính căn bản của con người, thánh nhân cũng không khác.”
“Thứ ba là sự việc Tiết Nghĩa. Hừ, tuy ngươi tận tâm an bài nhưng quá lộ liễu khiến người khác dễ chú ý. Không cần nói thêm chuyện này.”
“Thứ tư chính là hôn lễ ngày hôm nay. Năm đó ta và Tú nhi cùng chứng kiến phụ thân nàng qua đời. Tú nhi là người cực kỳ hiếu thuận, lần này cùng ta kết hôn, dù không có cách nào trở lại Lam Hải Tinh, nàng cũng sẽ thiết lập tế đàn bẩm báo phụ thân trên trời có linh thiên. Còn ngươi đến bây giờ vẫn không hề đề cập đến phụ thân!”
Thạch Mục liên tiếp nêu lên bốn lý do. Nói xong, hắn lạnh lùng quan sát Chung Tú.
Chung Tú im lặng một lúc, rồi chợt đứng thẳng lên, quang mang lóe ra, biến thành cái bóng người màu đen. Cảnh sắc chung quanh cũng biến đổi, nhà tranh, thôn xóm, bãi cỏ toàn bộ biến mất, biến thành một mảnh sương mù màu xám.
“Hắc hắc, chớ đắc ý quá sớm. Những khảo nghiệm lớn hơn vẫn chưa tới...” Hắc ảnh phát ra tiếng cười, thân hình tiêu tán.
Thạch Mục chưa kịp nói gì thêm liền cảm giác hoa mắt và xuất hiện trở lại trên con đường mòn màu đen óng ánh.
Hắn thở phào.
Dù biết rõ Chung Tú là huyễn ma biến thành, nhưng lúc ra tay giết nàng, trong nội tâm vẫn dâng lên cảm giác thống khổ không thể diễn tả bằng ngôn ngữ, đặc biệt những trải niệm kia quá giống với sự thật.
Hắn vuốt nhẹ mi tâm vì thấy hơi đau, ánh mắt chua xót dần dần biến mất. Hắn nhìn tới trước, vẫn là hàng cửa trên đường mòn màu đen óng ánh.
Giờ đây hắn không chần chờ, liền sải bước tới trước.
Bạch quang chói mắt đột nhiên xuất hiện trước mặt. Hắn đi xuyên qua bạch quang và xuất hiện bên trong đại điện.
Thạch Mục xoay ánh mắt nhìn chung quanh, liền kinh ngạc phát hiện mình đang ở bên trong Huyễn Ma Điện, đứng cạnh khối tinh thạch màu đen khắc đầy phù văn.
Đúng lúc này, Nhạc hộ pháp, mặc áo lam, nhíu mày kêu to:
“Thạch Mục, ngươi đã thông qua Huyễn Ma Đạo khảo nghiệm, sao còn đứng trên trận pháp?”
“Cái gì? Ta thông qua được Huyễn Ma Đạo khảo nghiệm?” Thạch Mục nghe vậy, thất kinh hỏi lớn.
“Như thế nào? Ta đường đường Thánh Địa Chấp Pháp Đường hộ pháp, còn có thể lường gạt ngươi, một tên đệ tử trăm năm hay sao?” Nhạc hộ pháp hơi lộ vẻ không vui.
“Rõ ràng đệ tử vừa mới...” Thạch Mục vẫn không thể tin tưởng, nhưng chưa nói hết, đã bị Nhạc hộ pháp khoát tay chặn lại.
“Ngươi tiến vào Huyễn Ma Đạo được bảy ngày. Hôm nay đi ra, tuy không phải là đệ tử nhanh nhất thông qua Huyễn Ma Đạo, nhưng cũng coi như không tệ. Dù sao trong gần ngàn năm trở lại, ngươi là người duy nhất. Xong rồi, đừng tốn thêm thì giờ ở đây, đi về nghỉ ngơi hai ngày, kế tiếp chuẩn bị tiến vào Thánh Địa tầng thứ hai.” Nhạc hộ pháp giải thích.
“Đệ tử còn có một chuyện không rõ, xin Nhạc hộ pháp giúp đỡ.” Thạch Mục chưa hết thắc mắc, chấp tay hỏi.
“Chuyện gì?” Nhạc hộ pháp có chút không kiên nhẫn.
“Trước khi tiến vào Huyễn Ma Đạo, đệ tử được cho biết trong Huyễn Ma Đạo có mười tám bước dẫn đến mười tám Huyễn Ma thế giới. Có thể đệ tử chưa...” Thạch Mục chưa nói xong, liền bị cắt đứt lần nữa.
“Trong thế giới Huyễn Ma, thời không hỗn loạn. Lúc trước từng có đệ tử sau khi đi ra, bị mất một phần trí nhớ. Đây là chuyện bình thường, tu dưỡng hai ngày, ngươi sẽ hồi phục.” Nhạc hộ pháp nói thêm.
“Không đúng, ngươi không phải Nhạc hộ pháp!” Thạch Mục đột nhiên hét lớn, đánh ra một quyền.
Một đạo quyền ảnh xích diễm từ nắm tay phải lập tức bay ra, tấn công vào người trung niên áo lam
Nhạc hộ pháp thân hình không động, ánh mắt ngưng tụ phóng xuất một đạo lam quang, trực tiếp đánh tan đạo quyền ảnh xích diễm. Áo bào trên người phồng lên dù không có gió, một cỗ khí thế vô hình phát tán ra.
Thạch Mục liền cảm thấy một cỗ uy áp cường đại không cách nào phản kháng được, ào tới, ngực khó chịu, cổ họng ngòn ngọt, một ngụm máu dâng lên.
“Ngỗ nghịch phạm thượng, muốn làm loạn! Ngươi không phải đã biết môn phái xử trí đám người đại nghịch bất đạo như thế nào hay sao?” Nhạc hộ pháp xoay người, đưa lưng về phía Thạch Mục, lạnh lùng lên tiếng.
Đây là thực lực Thánh Giai? Chỉ một ánh mắt lại có lực lượng mạnh mẽ như thế.
Thạch Mục không khỏi hốt hoảng một lúc, chẳng lẽ mình thực sự đã thông qua Huyễn Ma Đạo?
“Nhạc hộ pháp, xin tha lỗi! Đệ tử hồ đồ, tưởng chưa thoát ly ảo cảnh.” Thạch Mục, nội tâm bấn loạn, mồ hôi đầy lưng, vội vàng chắp tay xin lỗi.