Huyền Giới Chi Môn

Chương 309: Q.2 - Chương 309: Đầm lầy Xà Quật




Dịch giả: todryan

Biên: Yukihana116490

Trên một hang động nằm giữa sườn núi, Thạch Mục ngồi trên một tảng đá lớn, cuốn thư tịch trong tay từ từ gấp lại, mọi thứ bên trong hắn đã xem hết.

Bên trong bản điển tịch này giới thiệu sơ qua vài thứ về Đại Lục Tây Hạ cùng Yêu tộc, trong đó còn có không ít tư liệu về tập tính của Yêu thú.

Căn cứ theo thông tin bên trong điển tịch ghi lại, diện tích Đại Lục Tây Hạ vô cùng rộng lớn, rộng hơn nhiều so với Đại lục Đông Châu. Tài nguyên nơi đây phong phú, thế nhưng dân số lại thưa thớt hơn Đại lục Đông Châu.

Ở Đại lục Đông Châu thì cường giả Nhân tộc làm vua, thế nhưng ở nơi này, đứng đầu lại là cường giả Yêu tộc, Man tộc thứ hai, Nhân tộc lại vô cùng ít ỏi.

Yêu tộc có vô số các thế lực lớn bé, phân bố khắp nơi trên mảnh đại lục này, kể cả nơi hẻo lánh nhất.

Xét về nguồn gốc, đại khái có thể chia Yêu tộc trên đại lục này thành bảy mươi hai nhánh. Đại bộ phận Yêu tộc là Yêu thú, ngoài ra còn có một ít loài Yêu là thực vật. Ví như La Toa Tộc hắn gặp lúc trước cũng là một nhánh trong đó.

Nói chung, khi thực lực của Yêu thú đạt tới mức ngang tầm với thực lực của nhân tộc thì có thể hóa một vài bộ phận thành hình người, gọi là Tướng. Đến khi thực lực của chúng đạt tới Địa giai thì có thể hóa hầu hết các bộ phận trên cơ thể thành hình người, gọi là Soái (Thống lĩnh). Về phần Yêu thú có thực lực đạt tới Thiên Vị, có thể hoàn toàn hóa thành hình người, được gọi Yêu Vương.

Chẳng qua ở Đại lục Tây Hạ từ xưa đến nay, theo ghi chép lại thì Yêu tộc tu thành Yêu Vương dường như cũng chẳng có mấy.

Hắn cất cuốn điển tịch đi, sau đó phất tay lấy ra một khối ngọc giản, là địa đồ vùng phụ cận quanh đây do Lục Đường đưa tặng.

Thần Thức tiến vào bên trong, một bức tranh cực lớn lơ lửng ở trong đầu. Trên đó vẽ không ít thành trấn, bộ lạc thuộc về Man tộc, còn có một vài dòng chú giải, giải thích rõ nơi nào thuộc về Bình Man, hay nơi nào là Hung Man.

Từ thái độ lúc trước của tộc trưởng tộc Cự Mộc khi vừa gặp mình suy ra, xem ra ở Đại Lục Tây Hạ này, quan hệ giữa Bình Man với Hung Man không được tốt lắm. Nếu như bản thân mình dùng thân phận Hung Man tiến vào bộ lạc Bình Man, chỉ sợ khó được hoan nghênh.

Ánh mắt của hắn nhìn về phía Bắc địa đồ, nơi này được đánh dấu là một bộ lạc Hung Man. Từ lời chú giải, bộ lạc đó là Liệt Xà Bộ.

Mà nơi hắn đang đứng lúc này đây thuộc về phạm vi thế lực của bộ lạc Bình Man.

Nếu như bộ lạc Bình Man không chào đón hắn, Thạch Mục nghĩ, hắn sẽ tiến về khu vực của bộ lạc Hung Man.

Thải Nhi từ dưới ngọn núi bay lên, trong miệng ngậm một trái cây màu tím, đậu xuống bờ vai Thạch Mục, chóp chép vài cái liền nuốt gọn trái cây, con mắt thoải mái híp một chút, hỏi:

"Thạch Đầu, ngươi lầm bà lầm bầm đã nửa ngày, đã quyết định xem kế tiếp muốn đi chỗ nào chưa?"

"Lắm chuyện! Đi chỗ khác chơi." Ngón tay Thạch Mục búng nhẹ lên đầu Thải Nhi, cất địa đồ ngọc giản, dõi mắt nhìn về phương bắc.

. . .

Trước mắt xuất hiện một đầm nước rộng mênh mông. Khắp nơi đều là bụi cỏ tươi tốt, thỉnh thoảng có vài con Phi Điểu từ trong lùm cây bay ra, ngoài đầm nước hiện ra sương mù nhàn nhạt, khiến cho khung cảnh nơi đây thêm phần mông lung huyền ảo.

Thạch Mục lúc này đây đang đứng trên một mỏm đá nhô cao, đánh giá bốn phía, Thải Nhi đậu trên vai của hắn, dáng vẻ không quan tâm.

Nơi này là một đầm lầy rộng lớn, được gọi là đầm lầy Xà Quật.

Lúc này đã hơn 1 tháng từ ngày rời khỏi tộc Cự Mộc. Thạch Mục cũng không vội , trên đường đi phân nửa thời gian dùng cho việc tu luyện, tăng cường thực lực của chính mình.

Dù sao ở Đại Lục Tây Hạ nguy cơ bốn phía này, Đại Lục Đông Châu còn lâu mới có thể so sánh. Thực lực của chính mình mạnh thêm một phần, an toàn của mình lại càng thêm bảo đảm.

Theo như địa đồ mà Lục Đường cung cấp, đầm lầy Xà Quật đã được xem là phạm vi của Liệt Xà Bộ. Đi qua nơi này sẽ đến một tòa thành của Liệt Xà Bộ, là thành Nhật Khang.

Đầm lầy Xà Quật, tên như ý nghĩa, Yêu thú trong chỗ ao đầm này chủ yếu là họ rắn. Trong đó còn có không ít loài kịch độc, nơi đây chính là hiểm địa.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nơi đây cũng có vô số các loại thiên tài địa bảo, đối với người thích tầm bảo thì chỗ này chính là Thiên Đường.

Ba ngày trước Thạch Mục đã tới đây xem xét, sau khi cân nhắc liên tục, hắn không chọn đi đường vòng mà chọn đi xuyên thẳng qua đầm lầy.

"Thạch Đầu, ngươi trực tiếp bay qua cái này đầm lầy chẳng phải là được sao, tại sao lại phải đi bộ qua? Nơi đây vừa hôi vừa thối, khắp nơi toàn là nguy cơ nữa." Thải Nhi phàn nàn nói.

"Ta phải mau chóng hòa mình vào Đại Lục Tây Hạ. Muốn hiểu rõ tình huống nơi này, cách nhanh nhất tất nhiên là tự mình trải nghiệm. Hơn nữa vừa thám hiểm vừa tầm bảo, đấy cũng là một niềm vui." Thạch Mục nói ra.

Đường đến Lăng Thiên Phong cần trải qua không biết bao nhiêu hiểm địa như thế này, không phải lúc nào cũng có thể đi đường vòng hay phi hành được.

Hơn nữa tại nơi hiểm địa này, bay trên không trung cũng chưa chắc đã an toàn. Nhất là ở chỗ đầm lầy có địa thế bằng phẳng thế này, bay trên cao chính là chấp nhận để lộ tung tích của mình, rất dễ gặp phục kích.

Ánh mắt Thạch Mục cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh, nhìn xuống rồi lại nhìn lên, đi từng bước một về một hướng đã chọn sẵn.

Hành tẩu tại nơi hiểm địa này, không thể có chút chủ quan nào. Sinh vật ở đầm lầy đều giỏi ngụy trang, ba ngày nay, hắn đã nếm không ít đau khổ.

Hắn chuẩn bị bước qua một bụi cỏ đen nhánh thì "Oành" một tiếng, bụi cỏ tách ra, một cái miệng lớn đỏ ngòm cắn tới, hàm răng đớp về phía hai chân Thạch Mục. Đó là một con Cự Mãng đen kịt, một nửa thân thể đang tiềm phục dưới mặt đất.

Thạch Mục tựa hồ sớm có phát hiện, dưới chân điểm một cái, thân thể nhanh chóng lui về sau rời đi, tránh né được cái miệng Cự Mãng.

Hắc Cự Mãng cắn hụt một cái, thân hình vặn vẹo chui từ dưới đất ra. Hình thể của nó dài chừng bốn đến năm trượng, to như cái cối xay, một đôi mắt xanh lè âm u, tản mát ra tia sáng lạnh như băng.

Đuôi lông mày của Thạch Mục nhảy dựng lên, đây là một con Yêu thú Hắc Khâu Mãng có tu vi Hậu Thiên đỉnh phong, mấy ngày qua đã đụng phải mấy lần.

Hắn cong ngón tay, một đạo kiếm quang màu vàng bắn ra, chém tới Cự Mãng màu đen.

Linh trí của con Hắc Khâu Cự Mãng kia không cao, mắt thấy phi kiếm bay tới, vậy mà gào lên một tiếng, ngoác cái miệng đỏ lòm ra, cắn về phía kiếm quang màu vàng.

Thạch Mục vung ngón tay lên, phi kiếm màu vàng nhanh chóng đổi quỹ đạo, lượn thành một đường vòng cung.

Cái đầu của Cự Mãng bay lên, máu tươi bắn tung tóe ra xung quanh, thân thể bị chém thành hai đoạn. Nó quằn quại điên cuồng dưới mặt đất một lát, sau đó bất động.

Thạch Mục phất tay triệu hồi phi kiếm, đi đến cạnh thi thể, lấy túi Thú Hồn ra, sau đó đánh ra một luồng sáng màu đỏ.

Một đoàn sáng đen từ thi thể Cự Mãng bay ra, rơi vào bên trong túi.

Lại nói, có một nguyên nhân khiến Thạch Mục quyết định hành tẩu qua đầm lầy, mà không đi đường vòng hay phi hành, đó chính là để thu thập Thú hồn. Trước mắt, Đồ Đằng Hung Mãng của hắn đã sắp tiến giai, chỉ cần đột phá một tầng này, uy lực của Bí Thuật Đồ Đằng sẽ tăng mạnh. Lúc trước ở đại lục Đông Châu, bởi vì nhiều loại nguyên nhân mà không thể đi thu thập Thú Hồn. Nay cơ hội đã đến, hắn tất phải tận dụng.

Thạch Mục thu thập xong cái xác Cự Mãng, không có lập tức rời khỏi, mà là đi về chỗ Cự Mãng vừa mới ẩn núp.

Căn cứ vào điển tịch ” Danh lục Yêu Tộc” chép lại, nơi Hắc Khâu Cự Mãng sinh sống có thể tìm được một loại linh thảo có tên là Phong Linh Dẫn, loại linh thảo này có thể giải được hầu hết các loại nọc rắn, rất trân quý.

Thế nhưng ngay vào lúc này, lông mày Thạch Mục nhíu lại, ánh mắt hiện lên một tia cảnh giác.

Sương mù dày đặc phía trước bỗng truyền đến tiếng bước chân, ước chừng có khoảng năm, sáu người đang đi tới.

Những người này dường như cũng không ngờ tới sẽ đụng phải Thạch Mục, sắc mặt ai cũng đều sửng sốt một chút.

Ánh mắt Thạch Mục đảo qua mấy người, trên thân thể những người này đều có đồ án mãng xà màu đỏ sậm, chính là người của Liệt Xà Bộ.

Trong mấy người, cầm đầu là một gã đại hán đeo kiếm có tu vi đạt đến Tiên Thiên hậu kỳ, mặt khác còn có hai người tu vi Tiên Thiên sơ kỳ, còn lại đều Hậu Thiên.

Đại hán đeo kiếm nhìn lướt qua cả người Thạch Mục. Sau đó mắt gã nhìn chằm chằm vào giới chỉ trên tay cùng với cái túi Thú Hồn bên hông Thạch Mục, lại liếc thấy thi thể Hắc Khâu Cự Mãng bên cạnh, trong mắt kẻ này hiện lên một tia dị sắc, quát to:

"Tiểu tử, ngươi là người phương nào? Cũng dám ngang nhiên một mình thu thập Thú Hồn ở đầm lầy Xà Quật này sao?"

Thạch Mục liếc nhìn mấy người, sau đó ánh mắt liền rời đi, không để ý tới nữa mấy tên đó nữa, tiếp tục tìm kiếm xung quanh .

Đại hán đeo kiếm giận dữ, thế nhưng thái độ của Thạch Mục khiến hắn do dự, ánh mắt nhìn về phía tên nam tử cơ bắp bên cạnh, đưa mắt ra hiệu một cái.

"Tiểu tử, Đằng lão đại đang hỏi ngươi đấy, ngươi đang giả điếc giả câm sao, muốn chết hả?" nam tử cơ bắp "Soạt" một tiếng rút ra một thanh loan đao, chỉ về phía Thạch Mục, quát.

Mấy người khác cũng đã đi tới, vây Thạch Mục vào giữa.

Lúc này, hai mắt Thạch Mục sáng ngời, bước nhanh về phía trước, phía trong bụi cỏ, hái được một nhúm cỏ non màu xanh nhạt, sau đó không nhanh không chậm thu vào trong giới chỉ, lúc này mới ngẩng đầu nhìn về phía mấy người, hỏi:

"Các ngươi là ai? Ta thu thập Thú Hồn hay không thì liên quan gì đến các ngươi?"

"Tiểu tử, chúng ta là đội tuần tra của Liệt Xà Bộ trú đóng ở đầm lầy Xà Quật này, chuyên xử lý loại người chuyên môn vơ vét trộm cắp như ngươi. Hôm nay bọn ta bắt quả tang ngươi đang ăn cắp, còn không mau thúc thủ chịu trói!" Đại hán đeo kiếm vừa gặp Thạch Mục đã đoán được hắn là một kẻ từ bên ngoài tới, nghiêm nghị quát.

"A, đội tuần tra, là những kẻ không cho phép ngoại tộc xâm phạm nơi này sao?" Thạch Mục nhìn thoáng qua túi Thú hồn trên người mấy tên kia, trong nội tâm cười lạnh một tiếng, mở miệng hỏi.

"Ngươi biết là tốt rồi." Đại hán đeo kiếm nói.

"Tại hạ cũng là tộc nhân Liệt Xà Bộ, không phải trộm cắp gì cả ." Thạch Mục nói xong liền để lộ đồ đằng mãng xà màu đỏ sẫm trước ngực mình ra.

Tuy hắn chẳng thèm để đám người này vào mắt nhưng vừa mới tới địa bàn của người ta, ẩn nhẫn một chút vẫn tốt hơn.

Đại hán đeo kiếm khẽ giật mình, lập tức nở nụ cười. Xem điệu bộ của tên tiểu tử này, chắc biết sợ rồi.

"A, thì ra là người cùng tộc. Chẳng lẽ ngươi không biết, muốn tới nơi này trước tiên phải giao nạp Linh Thạch làm lộ phí sao? Nể tình ngươi mới tới nơi đây không hiểu quy củ, đem Thú Hồn đã săn được đều giao hết ra đây, còn cái giới chỉ của ngươi nữa, chúng ta sẽ tha cho ngươi một mạng, không truy cứu nữa." Đại hán đeo kiếm nhe răng cười một tiếng, nói.

Thạch Mục thở dài, sắc mặt dần dần lạnh xuống.

Hiển nhiên bọn này thấy hắn nhỏ tuổi, lại lẻ loi một mình, nảy sinh ý định muốn cướp bóc đây mà.

"Như thế nào? Tiểu tử, còn muốn cười sao!" Đại hán đeo kiếm quát lên, mấy người khác cũng rút vũ khí ra.

Thạch Mục lật tay lấy ra một tấm Phù Lục, vỗ lên người một cái, một tầng ánh sáng màu xanh bao bọc quanh thân thể hắn. Tiếp theo thân hình hắn nhoáng một cái, sau một khắc liền xuất hiện ở trước mặt tên đại hán đeo kiếm, trong tay lóe lên bóng đen, nhiều ra một thanh đao màu đen, một đao chémxuống.

Đại hán đeo kiếm kinh hãi, không nghĩ tới thân pháp của Thạch Mục lại quỷ mỵ như thế. Chẳng qua tu vi của gã cũng là Tiên Thiên hậu kỳ, phản ứng không chậm, hét lớn một tiếng, rút cây kiếm trên lưng xuống.

Trên thân kiếm phát luồng sáng màu xanh, nghênh đón Hắc Đao.

Một tiếng nổ mạnh do kim loại va chạm với nhau!

Sắc mặt đại hán đeo kiếm biến đổi, một thứ lực lượng kinh khủng từ Hắc Đao lan xuống tay gã, giống như bị một ngọn núi nhỏ nện liên tiếp vào người, đôi chân gã lún trên mặt đất tới tận đầu gối.​

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.