“Thân pháp Vô Ảnh… Ngươi là Thanh Trường Thiên đến từ Hắc Nguyệt Tinh?”
Mã Lung vừa nghe bốn chữ “thân pháp Vô Ảnh”, thân thể thình lình run
rẩy, nghẹn ngào thốt ra.
“Ngươi… Ngươi chính là Thanh Trường
Thiên?” Mã Liệt nghe vậy cũng hoảng sợ nói ra một câu, sắc mặt trắng
bệch không còn giọt máu.
“Nếu như đã biết ta là ai, còn không mau cút đi! Muốn bản thiếu gia ra tay tháo rời các ngươi thành tám khối hay sao?” Hốc mắt hãm sâu của Thanh Trường Thiên nổi lên hàn quang, lời nói không chút khách khí.
Hai tỷ muội Mã Lung liếc nhau, đều nhận ra vẻ bất đắc dĩ trong mắt đối phương, dù muôn vàn không muốn những cũng
không thể đặt cược mạng sống ở đây. Cũng may, gã họ Thanh kia tựa hồ
khinh thường Thanh Sơn Lệnh của hai tỷ muội nên không buộc bọn họ bóp
nát ngọc bội để rời khỏi bí cảnh mà chỉ cưỡng ép cả hai rời khỏi khu vực trung tâm.
Nghĩ đến đây, bọn họ không dám nấn ná thêm nữa, nhanh chóng lẳng lặng rời đi.
Thạch Mục thấy vậy, mặc dù thần sắc không có bao nhiêu biến hóa thế nhưng nội tâm càng thêm vài phần kiêng kị đối với thanh niên mũi ưng.
Hắn
có thể đánh giá tương đối thực lực của tỷ đệ Mã Lung. Người này có thể
khiến cho bọn họ không dám phản kháng dù chỉ một chút, đủ thấy thực lực
không phải tầm thường.
Sau khi tỷ đệ Mã Lung rời đi. Trận chiến giữa hai luồng sáng trên bầu trời cũng bước vào giai đoạn gay cấn.
Sương mù màu lục xen lẫn quang mang chớp động. Hai luồng lục vụ ở trung tâm
kéo dài sang hai bên lại hóa thành hai cánh chim khổng lồ màu xanh vũ
động điên cuồng giữa không trung. Bên dưới mỗi cái đều có sương mù màu
lục cuồn cuộn phóng tới.
Theo tốc độ vỗ cánh càng lúc càng nhanh, sương mù ngưng tụ chính giữa càng ngày càng ngưng thực. Ở đó tựa hồ còn có lưu quang chớp động bộ mặt cự điểu càng nhìn càng giống Phỉ Thúy.
Trong lúc đó, hỏa cầu đỏ rực lúc này cũng bất ngờ lớn lên gấp bội. Ngọn lửa ở phía trung tâm không còn mang màu đỏ thẫm mà đã mơ hồ phát ra từng sợi
kim quang tựa như vòng xoáy xoay tròn thật nhanh.
Theo kim quang
ngày càng rực rỡ, vòng xoáy cũng chuyển động càng nhanh tựa như mắt bảo. Màu sắc cũng chuyển thành trắng xóa, bên trong tràn ngập năng lượng
cuồng bạo.
“Hây dô!”
Đôi cánh khổng lồ vung mạnh một cái,
mảng lớn sương mù màu lục cuồn cuộn một hồi sau đó tựa như chim điêu
thình lình vọt tới quả cầu lửa.
Gần như cùng lúc, dòng xoáy hỏa
diễm bên trong hỏa cầu tựa như cũng vừa đạt đến lực lượng mạnh nhất, lập tức xoay tròn lao đến vị trí của lục vụ.
Ầm ầm ầm!
Bầu
trời truyền đến tiếng nổ tựa như thiên băng địa liệt. Ánh sáng chói mắt
bộc phát. Sương mù xanh lục cùng ánh lửa kim sắc vốn lẫn vào nhau chợt
bạo liệt sau đó phân ra hai bên.
Nửa trái không trung cuồn cuộn lục vụ tựa như sóng biển màu xanh lá trút xuống mặt đất.
Phân nửa còn lại chìm trong biển lửa. Vố hỏa diễm hình tròn rơi xuống mặt đất như sao băng.
Thạch Mục nhìn thấy hỏa vũ rơi xuống bèn nhún chân chuyển mình lui về sau hơn trăm bước, tránh khỏi khu vực bị ảnh hưởng.
Uỳnh uỳnh rầm rầm…
Mấy trăm cây đại thụ bị hỏa cầu quét ngã. Liệt diễm rào rạc thiêu đốt mọi
thứ thành tro bụi. Trong nháy mắt, khu vực rộng lớn đã bị biến thành
biển lửa.
Thanh Trường Phong vốn đứng giữa bãi đất trống, chẳng
biết đã biến mất từ lúc nào sau đó quỷ dị xuất hiện bên cạnh cạnh gốc
đại thụ cách Thạch Mục không xa, ánh mặt sáng rực nhìn chằm chằm vào bãi đất bên cạnh biển lửa.
Tại đó, sương mù màu lục rộng hơn mười trượng đáp xuống từ giữa không trung, nhanh chóng bao phủ mấy trăm gốc đại thụ khác.
Xoẹt xoẹt!
Thạch Mục nghe được từng tràng âm thanh quái dị. Ngay sau đó, đống cây lớn
trong biển lửa tựa như bị hút sạch, nhanh chóng héo rũ thành bùn nhão
rơi rụng trên đất rồi hóa thành một bãi chất lỏng màu lục.
Chất lỏng này lan ra xung quanh rồi bắt đầu thấm vào lòng đất.
Không khí theo đó dâng lên mùi hương khó nói nên lời. Mảnh đất màu xanh lá cây kia lại như sống lại, bắt đầu ngọ nguậy khe khẽ.
Khi đưa mắt nhìn sang, Thạch Mục không khỏi có chút hoảng sợ. Nơi đó thình
lình biến thành một mảnh đầm lầy màu xanh lá cây, phía trên tràn ngập
sương mù âm u màu lục. Thỉnh thoảng lại có một đám bong bóng vỡ ra.
Khi biển lửa cùng đầm lầy kia được hình thành, trận chiến giữa không trung cuối cùng cũng ngừng lại.
Sương mù màu lục cùng hỏa cầu vốn đang tranh đấu kịch liệt cũng lần lượt tản đi. Hai thân ảnh theo đó hiện ra giữa không trung.
Lơ lửng trên biển lửa là đại hạn đầu trọc với làn da đỏ thẫm mà Thạch Mục
từng gặp, Xích Nghê TỬ. Người còn lại, đang đứng trên đầm lầy, ngược lại có chút lạ mặt.
Chỉ thấy người nọ toàn thân bọc trong trường bào rộng thùng thình màu xanh lá. Ngay đến khuôn mặt cũng bị vải xanh che
đậy, không nhìn ra biểu lộ. Chỉ có đôi mắt tỏa ra quang mang dọa người.
Sắc mặt Xích Nghê Tử lúc này có chút khó coi. Ánh mắt hung ác nhìn chằm chặp vào người mặc áo bào xanh.
“Xích Nghê Tử, mặc dù ngươi là tuyệt thế thiên tài đến từ Hỏa Nguyên Tinh, sở tu Hỏa công vốn có vài phần khắc chế đối với Độc công của tại hạ. Nhưng Lữ Cảnh ta cũng là đệ tử dòng chính của một trong tam đại gia tộc ở
Thiên Độc Tinh. Ta và ngươi dù có đánh tiếp ba ngày ba đêm ở đây cũng
rất khó phân được thắng bại.” Người mặc áo bào xanh không chú ý tới vẻ
gầm ghè của Xích Nghê Tử mà chỉ nhàn nhạt nói ra.
“Hừ!” Xích Nghê Tử hừ lạnh một tiếng nhưng không phản bác gì thêm bởi từ đáy lòng gã cũng có kiến giải như vậy.
“Chẳng lẽ ngươi muốn kẻ khác được lợi, chắp tay dâng tặng Thụ Tâm Thánh Dịch
cho huynh đệ nhà họ Ô hay sao?” Người mặc áo bào xanh thấy đối phương
phản ứng như vậy bèn nhíu nhíu mày rồi tiếp tục nói.
“Thôi được!
Tuy ta không vừa mắt với Thiên Độc Tinh các ngươi nhưng huynh đệ họ Ô
của Địa Cầm Tinh mới là đại địch của Hỏa Nguyên Tinh. Ta và ngươi tạm
thời dừng tay, về sau sẽ chính thức phân rõ cao thấp! Thanh Trường
Thiên, Nhân tộc kia rốt cuộc có gì quan trọng, tại sao không đuổi đi như đám người kia?” Xích Nghê Tử rốt cuộc đanh mặt mặt đáp ứng một cách
miễn cưỡng nhưng ánh mắt đảo qua xung quanh, sắc mặt lập tức trầm xuống.
“Hắc hắc, nếu có thể đuổi đi một cách đơn giản, ta đã sớm làm rồi. Các ngươi đừng vì vị huynh đài này đến từ Nhân tộc mà xem thường. Nói không chừng thực lực của hắn cũng không thua kém gì chúng ta đâu.” Thanh Trường
Thiên nghe xong, cười hắc hắc vài tiếng sau đó trả lời.
“Thật sự
lợi hại như vậy?” Lữ Cảnh nghe vậy, không đợi Xích Nghê Tử kịp phản ứng
đã tò mò đánh giá Thạch Mục vài lần sau đó bỗng nhiên nhíu hai mắt lại,
phóng ra một tia sáng màu lục.
Thạch Mục cảm ứng được ánh mắt của đối phương bèn ngẩng đầu nhìn lên một cách vô thức.
Oành!
Vừa chạm phải ánh mắt của Lữ Cảnh, Thạch Mục bỗng nhiên biến đổi sắc mặt.
Hắn cảm thấy đầu óc ầm vang một tiếng tựa như sấm rền nổ mạnh. Chấn động khiến Thần Thức Hải cuộn lên. Hai mắt đăm đăm, ngay đến đầu lưỡi cũng
có chút tê rần.
Tầm nhìn của hắn đột nhiên trở nên trống rỗng.
Đại thụ, biển lửa, đầm lầy cùng người mặc áo bào xanh đều biến mất không còn thấy gì nữa. Trước mắt chỉ còn lại một mảnh xanh sẫm ngập trời kín
đất.
Thanh Trường Thiên đứng cách Thạch Mục không xa, nheo mắt quan sát họ Thạch một cách kỹ càng tựa như có điều suy nghĩ.
Xích Nghê Tử nhìn sang lục bào nhân. Ánh mắt không hề che giấu vẻ chán ghét
cùng xem thường nhưng khi nhìn đến Thạch Mục, nhãn thần lại nhiều hơn
một tia thương cảm. Theo hắn suy đoán, một tiểu tử Nhân tộc không thể
nào là đối thủ của Lữ Cảnh.
Lúc này đây, chung quanh thức hải của Thạch Mục là sương mù dày đặc, bên trong thức hải lại là sóng biển cuồn cuộn.
Giữa sóng to gió lớn, một người tí hon màu vàng kim tựa như con thuyền cô
độc, nhấp nhô theo gợn sóng không theo quy tắc nào. Sương mù màu lục
càng lúc càng gần như muốn xâm nhập thức hải của hắn.
Đúng lúc
này, thân thể người tí hon đột nhiên sáng lên một đạo kim quang. Ánh
sáng tựa như vòng tròn gợn sóng, tán ra xung quanh, nhanh chóng ngăn
cách sương mù màu lục bên ngoài thức hải.
Chỉ thấy quang tựa như
sương mù màu xanh lá bỗng nhiên hóa thành tia mảnh cùng màu mà mắt
thường không thể nhìn thấy, lao đến đôi mắt của Thạch Mục nhưng bị kim
quang ngưng thực ngăn chặn. Lục tia tựa như xúc tu li ti không ngừng
giãy giụa nhằm đột phá kim quang, tiến vào bên trong đồng tử của Thạch
Mục.
Thế nhưng kim quang nhìn như đơn bạc lại hết sức cứng cỏi.
Bất luận xúc tu li ti kia có thể giãy giụa thế nào cũng không thể xuyên
qua.
Sau một lát, chỉ thấy những tia sáng li màu lục đột nhiên
tán loạn, trực tiếp biến thành sương mù vô sắc vô hương, thẩm thấu vào
trong kim quang.
“Biến đi!”
Nhưng mà lúc này, Thạch Mục đã khôi phục sự tỉnh táo, há miệng quát lớn một tiếng. Kim quang trong mắt thình lình đại thịnh, phóng ra tựa như thực nhất, đánh thẳng đến sương
mù kia.
Xèo xèo!
Từng tiếng nhỏ yếu đến mức chỉ có Thạch
Mục nghe được vang lên. Sương mù trước mắt hắn đột nhiên bị kim quang
bao bọc, bốc hơi trong nháy mắt.
Hải dương xanh lá trước mắt
Thạch Mục bỗng nhiên thối lui. Cảnh vật lần nữa hiện ra rõ ràng. Thế
nhưng kim quang trong mắt hắn vẫn không tiêu tán, hơn nữa còn bắn thẳng
về phía người mặc áo bào xanh/
“A!”
Chỉ nghe lục bào nhân đột nhiên quát to một tiếng, thân hình run rẩy mấy cái.
Chỉ thấy đôi mắt vốn luôn sáng ngời của hắn đột nhiên trở nên ảm đạm đôi
chút. Nơi khóe mắt xuất hiện tơ máu màu đen như con rắn nhỏ chảy xuống,
thấm ướt tấm vải màu lục trên gò má.
“Mẹ nó, tiểu tử Nhân tộc này lại có Linh Đồng chi thể, phá giải được hết Nhập Mục Độc Cổ đại pháp
của ta!” Lữ Cảnh che mặt, thốt lên kinh hãi.