Dịch giả: wadzx1986
Biên: nila32
Đợi khi đại hán Dị tộc rời đi, Thạch Mục lập tức thu hồi ánh mắt, khuôn mặt lộ ra thần sắc có chút kỳ lạ.
Giống như cảm khái, lại như vui mừng.
Trong hai năm này, trong lúc qua lại giữa các thế giới Tinh Vực, hắn vô tình
thăm dò được Đông Lan Thánh Địa nằm trên Đông Thánh Tinh này, vì vậy
liền bắt đầu một cuộc hành trình Tinh Vực.
Vào lúc hắn đã sử dụng gần hết Tinh Thạch trên người thì ông trời không phụ lòng người, hắn rốt cuộc đến được nơi này.
Trên đường đến đây, hắn từ miệng những người khác và trong điển tịch các đại Tinh Cầu sưu tầm được không ít tin tức, từ đó càng thêm hiểu rõ thế
giới Tinh Vực.
Di Dương Tinh Vực ở Lam Tinh Hải là một trong Đại
Tinh Vực hiếm hoi, Tinh Cầu trong Tinh Vực vô số, giống loài ngàn vạn,
các loại thế lực to lớn càng là vô số, chút tin tức này không khác là
bao so với những gì Thương Viên Vương.
Theo tầm mắt ngày càng
rộng rãi, hắn cũng phát hiện ra các thế lực trên Lam Hải Tinh như Thông
Thiên Tiên Giáo hoặc liên minh Man tộc nếu như đặt trong Thế Giới Tinh
Vực đều không có tư cách tồn tại.
Trong đại thế giới Tinh Vực,
thế lực cường đại thực sự có thể trực tiếp chiếm lấy một Tinh Cầu, điều
này trên vài hành tinh mà hắn đi qua đều là chuyện vô cùng bình thường.
Về phần Thanh Lan Thánh Địa, đích đến của Thạch Mục lúc này là một trong
những thế lực cường đại nhất trên Di Dương Tinh Vực, cùng với hai đại
thánh địa khác được gọi là tam đại Thánh Địa tu luyện trên Di Dương Tinh Vực.
Khai sơn tổ sư Thanh Lan Thánh Tổ của Thanh Lan Thánh Địa
còn là một trong những đại năng Viễn Cổ trên Di Dương Tinh Vực, là đại
năng trong truyền thuyết có thể sánh vai cùng Tiên Phật.
Thế nhưng tin tức về Bạch Viên Lão Tổ thì lại không tìm hiểu thêm được bao nhiêu.
Ngoài ra, trong thế giới Tinh Vực, cường giả như mây.
Trên Lam Hải tinh, tu sĩ Địa giai, thậm chí là Tiên Thiên võ giả, đều được
coi là một cường giả, nhưng mà trong Thế Giới Tinh Vực, chỉ có võ giả
thực lực đạt tới Thiên Vị, hoặc là thuật sĩ đạt tới Nhật Giai trở lên,
mới có thể miễn cưỡng được xưng là cường giả.
Nếu suy xét nguyên
nhân thì là vì Lam Hải Tinh thực sự quá vắng vẻ hoang vu, tài nguyên
thiếu thốn, thiên địa linh khí chưa đủ, trong Di Dương Tinh Vực, chỉ có
thể xem là một loại Tinh Cầu cấp thấp nhất.
Thạch Mục còn biết,
võ giả Thiên Vị hoặc thuật sĩ Nhật Giai khi tu vi cao hơn một tầng, cô
đọng thánh phôi sẽ được gọi là cường giả Thánh Giai, trên bậc Thánh
Giai, còn có cấp bậc Thần Cảnh trong truyền thuyết.
Trong Tinh Vực Đại Thế Giới, chỉ có người tiến vào Thánh Giai mới được xem là thế lực một phương.
Thế nhưng sau khi tiến cấp Thánh Giai, thực lực tiến bộ liền trở nên khó
khăn vô cùng. Mỗi tiểu cảnh giới đều rất khó tăng lên. Thế nhưng một khi đạt được, thực lực lập tức sinh ra biến hóa nghiêng trời lệch đất. Một
cường giả Thánh Giai trung kỳ có thể nghiền ép vài đối thủ Thánh Giai sơ kỳ một cách dễ dàng.
Tuy vậy cường giả Thánh Giai sơ kỳ đã có thể xưng bá tọa trấn một Tinh Cầu.
Thánh Giai hậu kỳ càng cường giả không có đối thủ. Bọn họ thông thường đều là đại năng tọa trấn của tất cả thế lực lớn trên Tinh Vực, quan hệ đến
truyền thừa của một tông môn hoặc là đại gia tộc, sẽ không đơn giản xuất đầu lộ diện ra ngoài.
Về phần cường giả cấp bậc Thần Cảnh càng
là tồn tại trong truyền thuyết, trên toàn bộ Thế Giới Tinh Vực cũng ít
có nghe nói, càng ít khi hiện thân trước mặt người khác.
Có kẻ
còn nói cường giả Thần Cảnh thường thường đều được gọi là cường giả tối
cao của Tinh Vực. Khai sơn tổ sư của Thanh Lan Thánh Địa nghe đồn đã đạt đến cảnh giới này.
Hết thảy những điều này khiến cho Thạch Mục
mong chờ. Nhưng sự thật là hắn hôm nay vẫn chỉ là một võ giả Địa giai sơ kỳ, ở loại địa phương Lam Hải Tinh Đông Châu bán đảo này còn có khả
năng được cho nhân vật số một, nhưng ở trên đại thế giới Tinh Vực, thật
sự là quá tầm thường.
Sau khi thu hồi suy nghĩ, Thạch Mục lần nữa đưa mắt nhìn chung quanh một vòng.
Đông Thánh Tinh vô cùng to lớn. Loại Tinh Cầu nghèo nàn như Lam Hải tinh làm sao có thể so sánh. Nghe đồn dù là cường giả Thánh Giai, nếu muốn từ
đại lục này bay đến đại lục khác thì cũng phải mất mấy năm.
Nhưng mà theo lời đại hán Dị tộc kia, khoảng cách đến thành trì có truyền tống trận tới Thanh Lan Thánh Địa có vẻ không xa.
Thân hình Thạch Mục khẽ động, lúc này liền bay về phía dưới thành trì, sau đó đáp xuống trên đường phố.
”Thạch Đầu, có phải đã đến Đông Thánh Tinh rồi hả? Nhanh, mau thả ta ra
ngoài!” Âm thanh Thải Nhi từ trong Linh Thú Đại bên hông truyền ra.
Thạch Mục có chút bất đắc dĩ thở dài, phất tay đánh ra một đạo pháp quyết.
Một thân ảnh màu sắc rực rỡ lóe lên, Thải Nhi liền từ Linh Thú Đại bay ra.
”Oa ha ha, nơi này chính là Đông Thánh Tinh, thiên địa linh khí thật nồng
đậm!” Thải Nhi vừa được thả ra lập tức nhìn ngó xung quanh đồng thời kêu to một cách hưng phấn, khiến cho người đi trên đường phố đều phải nhìn
lại.
May mà nó nói ngôn ngữ Lam Hải Tinh, những dị tộc nhân đằng
kia nghe không khác chim hót là bao, cũng không dẫn đến quá nhiều chú ý.
”Yên tĩnh một chút!” Thạch Mục dùng ngón tay bắn Thải Nhi một cái, con chim
lắm lời đằng sau lúc này mới thành thật ngoan ngoãn đậu trên bờ vai hắn.
Thạch Mục trầm ngâm một chút, dọc theo đường đi về phía trước.
”Thạch Đầu, ngươi muốn đi đâu vậy?” Thải Nhi nhỏ giọng hỏi, lần này là dùng ngôn ngữ thông dụng.
”Còn có thể làm gì, dĩ nhiên là nghĩ cách tìm đến Thanh Lan Thánh Địa rồi.”
Thạch Mục đang nói bèn xoay chuyển ánh mắt, nhìn vào một cửa hàng buôn
bán điển tịch bên đường rồi đi vào.
Sau một lát, hắn dạo bước đi ra, trong tay đã nhiều thêm mấy cuốn điển tịch to dày, trong mắt hiện lên vài phần hài lòng.
Những điển tịch này là tư liệu liên quan về Đông Thánh Tinh, còn có một địa đồ ngọc giản tường tận về khu vực gần đây.
Thạch Mục vừa tiếp tục tiến về phía trước vừa phóng xuất thần thức thăm dò ngọc giản. Sau một lát, đuôi lông mày nhảy lên.
Thanh Lan Thánh Địa trên địa đồ được đánh dấu vô cùng bắt mắt, hắn dễ dàng
tìm được, đúng như đại hán Dị tộc nói là ở phía Đông thành.
”Đi.” Thạch Mục vừa nói, liền dẫn Thải Nhi bước nhanh về phía cửa thành.
”A, ngươi mới vậy đã đi rồi sao, ta đang còn muốn đi dạo một vòng nội
thành, chuẩn bị ăn ngon chút đây này.” Thải Nhi có chút bất mãn nói ra.
Thạch Mục không để ý đến Thải Nhi phàn nàn, trực tiếp đi ra khỏi cửa thành,
vung tay lên tế ra Thanh Dực Phi Xa, thân hình nhẹ nhàng bay lên.
”Lên!”
Hắn phất tay đánh ra một đạo pháp quyết, Thanh Dực Phi Xa tỏa sáng hào quang hóa thành bóng xanh chạy như bay về phía Đông.
...
Một chỗ nào đó trên Đông Thánh Tinh, nơi này là một mảnh rừng rậm vô cùng
rộng lớn, Cổ Mộc Linh Thụ mọc san sát cao ngút tầng mây, cao thấp phập
phồng, nhìn trông khá đồ sộ.
Mỗi một thân cây nơi đây ít nhất đều cao trăm trượng, cành lá rậm rạp, thân cây vừa thô vừa to, có thể so
với một ngọn núi hùng vĩ, càng làm cho người ta hoảng sợ chính là nơi
đây dường như là một quốc gia đại thụ.
Ở chỗ sâu trong rừng rậm, có một tòa thành trì to lớn nằm ở đây.
Thành trì dựa lưng vào một mảnh sơn mạch hùng vĩ, diện tích rộng đến mấy ngàn dặm, ở trong thành dòng người ùa ra như suối, trông vô cùng phồn hoa.
Phía trên dãy núi, ngoại trừ đại thụ trăm trượng ở bên ngoài, ở một chỗ
trung ương còn sinh trưởng một gốc cây cổ thụ che trời cao ít nhất vạn
trượng.
Cho dù ở bất cứ nơi nào trong rừng rậm, cũng có thể xa xa nhìn thấy gốc cây cổ thụ này, bộ rễ cực lớn kia đâm thật sâu vào bên
trong sơn mạch, ngẫu nhiên lộ ra một cái rễ cây cũng có thể so với một
dãy núi nhỏ.
Thân cây cao vút trong mây, nếu nhìn lên từ mặt đất, từ trong tầng mây đang lơ lửng trên bầu trời ngẫu nhiên sẽ lộ ra một ít cành lá vừa thô vừa to.
Về phần hình dáng ngọn cây, quanh năm bị ngăn trở bởi tầng mây trên trời, cho nên là không cách nào thấy được hình dạng của nó.
Những dãy sơn mạch liên miên gần đây, ở trước mặt gốc đại thụ này ta thấy nó vô cùng nhỏ bé.
Nơi này chính là Thanh Lan Thánh Địa, gốc đại thụ kia chính là căn cơ của
địa phương này, cũng chính là Thanh Lan Thánh Thụ trên Đông Thánh Tinh
không người không biết không người không hiểu.
Thành trì bên dưới sơn mạch tên là Thanh Lan Thành, cũng là một trong những đại thành tiếng tăm lừng lẫy trên Đông Thánh Tinh.
Trên một đỉnh núi ngoài thành có một đạo độn quang màu xanh bay vụt đến liền dừng lại trước cửa thành.
Hào quang lóe lên, hiện ra thân ảnh một nam tử áo bào xanh, gió bụi dặm
trường, trên bờ vai có một Anh Vũ bảy sắc, chính là Thạch Mục cùng Thải
Nhi.
Bọn hắn mấy ngày nay một mực gấp rút lên đường, rốt cuộc cũng đến được nơi này.
”Thì ra nơi này chính là Thanh Lan thành, quả nhiên đủ phồn hoa, đủ khí
phái! So sánh với thành này, cái gì Thiên Ngu Thành, Thương Húc thành,
chỉ có thể coi là một thị trấn nhỏ mà thôi! Còn gốc đại thụ trên núi
kia, đó chính là Thanh Lan Thánh thụ trong truyền thuyết, cái này... Đây cũng quá lớn rồi đấy, nó có thật là một gốc cây thôi không?” Thải Nhi
vần như trước oa oa kêu to.
Thạch Mục nhìn lên sơn mạch phía xa,
đại thụ to lớn gần như đội trời đạp đất, trong lòng cũng có chút kinh
hãi, nhưng không phải kinh hãi bởi sự to lớn của cây.
Đứng ở đây, hắn có thể cảm giác được gốc đại thụ kia tản mát ra Linh khí khổng lồ,
dường như Linh Mạch trên mảnh đất rộng lớn này đều hội tụ trên gốc cây
đại thụ này vậy.
”Thật sự là một gốc cây linh thụ đoạt thiên địa
tạo hóa, khó trách Thanh Lan Thánh Địa chọn ở nơi này làm căn cơ khai
phái.” Hắn lầm bẩm âm lượng chỉ mình hắn nghe được.
Rất nhanh sau đó, Thạch Mục hít sâu một hơi rồi liền đi về hướng cửa thành.
Bây giờ vừa lúc buổi trưa, ngoài cửa thành, thỉnh thoảng có độn quang giống như Thạch Mục đáp xuống, người tới phần lớn bộ dáng khác nhau, tốp năm
tốp ba, cũng có mười mấy người cùng đồng hành, bất quá phần lớn có chút
trẻ tuổi, mắt mang hưng phấn, có một ít người bên người còn có một ít
đồng tộc lớn tuổi đi theo.
Những lão già này lộ vẻ trầm ổn tự nhiên, ánh mắt thâm thúy, khí tức trên thân mơ hồ, hiển nhiên tu vi không kém.
Tất cả mọi người đều thành thành thật thật xếp hàng ở cửa thành, tạo thành
mấy cái hàng dài, trong đó hầu như đều là một ít Yêu Tộc cùng người Dị
tộc.
”Thạch Đầu, nơi đây như thế nào có nhiều người trẻ tuổi như
vậy? Chẳng lẽ đều là tới nơi này mở mang tầm mắt hay sao?” Thải Nhi hỏi.
”Không phải. Không bao lâu nữa chính là ngày tuyển chọn đệ tử mười năm một lần của Thanh Lan Thánh Địa. Tất cả thế lực lớn và gia tộc lớn trong Tinh
Vực đều đem môn hạ đệ tử đưa đến đây để tham gia tuyển chọn đệ tử nhập
môn của Thanh Lan Thánh Địa.” Thạch Mục ha ha cười cười, nói ra.
”Thạch Đầu, làm sao ngươi biết?” Thải Nhi có chút kỳ quái hỏi.
Thạch Mục lấy ra một quyển điển tịch dày đặc, lắc qua lắc lại.
”Nếu nói vậy ngươi coi như là gặp may rồi, vừa vặn bắt kịp lần tuyển chọn này.” Thải Nhi giật mình, nói ra.
Thạch Mục gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Thanh Lan Thánh Thụ, ánh mắt lộ ra một tia mong mỏi.
”Hắc hắc, một tiểu tử Nhân tộc thấp hèn, tu vi chỉ mới đạt đến Địa giai sơ
kỳ, vậy mà cũng mơ mộng hão huyền muốn tham gia tuyển chọn đệ tử của
Thanh Lan Thánh Địa, thật không biết tự lượng sức mình!” Vào lúc này,
một thanh âm châm chọc truyền tới từ bên cạnh.
Thạch Mục sắc mặt trầm xuống, quay đầu nhìn lại theo tiếng nói đó.
Ở chỗ cách mình bảy tám trượng, một đám người mặc áo bào hồng đứng đấy,
một đầu tóc đỏ giống như ngọn lửa, màu mắt cũng là màu đỏ thẫm, hai tai hẹp dài, trên thân Yêu khí mơ hồ, tựa hồ là tên Yêu Tộc.
Những
tên Yêu tộc này đang xếp hàng chờ đợi vào thành, trong đám đó một người
tuổi còn trẻ đã nghe được cuộc nói chuyện của Thạch Mục cùng Thải Nhi
liền phun ra những lời châm chọc, khiến cho mấy kẻ gần đó cười lớn.
Vào lúc Thạch Mục vừa tới đến Đông Thánh Tinh, liền phát hiện rằng trên
Tinh Cầu này phần lớn đều là Yêu tộc. Dị tộc hình dáng càng thêm kỳ lạ
số lượng cũng không ít. Nhân tộc ngược lại vô cùng thưa thớt.
Nguyên nhân về phương diện thiên phú và thể chất, Nhân tộc so sánh với một ít
Yêu Tộc huyết mạch dị bẩm, chênh lệch thật sự không nhỏ. Thậm chí lúc
hắn đi ngang qua một Tinh Cầu đã từng gặp qua Yêu tộc vừa ra đời đã có
thực lực Tiên Thiên.
Kể từ đó, không ít Yêu tộc tự cho mình là
chủng tộc cao cấp, thậm chí còn xem Nhân tộc với dáng người thấp bé, tu
luyện chậm chạp là chủng tộc hạ đẳng.