Huyền Giới Chi Môn

Chương 1299: Q.3 - Chương 1299: Dị biến (2)




Điều làm hắn có chút bất ngờ chính là, trong chi hạm đội này, không ngờ lại không có Thần cảnh tồn tại.

Thạch Mục hơi suy nghĩ một chút, quang mang trên người nhoáng lên một cái, thuận lợi che dấu hoàn toàn một thân khí tức đi.

Rồi sau đó thân hình chợt động, nhanh chóng di động tới Thiên Đình hạm đội.

Sau mấy cái chớp động, Thạch Mục liền đi tới cạnh một chiếc chiến hạm, rồi sau đó thân hình chợt chuyển, xuyên đi vào từ giữa khoảng trống hai chiếc chiến hạm.

Đi vào trong phạm vi vòng chiến hạm bao tạo ra, Thạch Mục thoáng quan sát một chút chung quanh, chỉ thấy một vị chiến tướng mặt tròn thân hình cao lớn, đang đi ra từ một cái phòng trong lầu các, đi tới một chiếc chiến hạm.

Thạch Mục con mắt xoay chuyển, liền lập tức đi theo.

. .

Sau một lát, tên chiến tướng mặt tròn kia lại lần nữa xuất hiện ở cửa lầu các.

Hắn chỉnh sửa lại một chút áo giáp trên người, khóe miệng nhếch lên một nụ cười quái dị, đẩy cửa phòng ra, đi vào.

Bên trong căn phòng cạnh mấy cái bàn, đang đứng một vị thanh giáp đại hán lưng hổ eo sói, hai mắt trợn tròn trừng mắt nhìn lư hương bằng đồng trên án, tỏ ra nhàm chán.

Vừa nhìn thấy chiến tướng mặt tròn đi vào, thanh giáp đại hán đó ngước đầu lên, ghé mắt nhìn hắn đi qua, tỏ ra bất ngờ.

- Ngươi tại sao lại quay trở lại? Không phải là bảo ngươi đi tuần tra một chút sơn cốc phía đông sao?

Thanh giáp đại hán hỏi, ngữ khí có chút không nhịn được phiền.

- Hồi bẩm đại nhân, bên đó tôi đã đi qua rồi, không có phát hiện gì.

Chiến tướng mặt tròn cung kính đáp.

- Nhanh như vậy? Có phải là không có cẩn thận tuần tra không? Hỏa Đồ đại nhân bọn họ đều đi Chu Tước tinh, muốn bọn chúng ta đóng tại nơi này, nhất định phải lên tinh thần, nếu để cho đồng bọn của Thiên Phượng tộc lẻn vào được, ta cũng sẽ không tha cho ngươi.

Thanh giáp đại hán mày nhíu lên, có chút không vui nói.

- Hắc hắc, đại nhân quá cẩn thận rồi, tôi đã cẩn thận kiểm tra qua rồi, thỉnh cầu đại nhân cứ việc yên tâm.

Chiến tướng mặt tròn cười khan hai tiếng nói.

- Hừ! Vậy còn có chuyện gì khác không?

Thanh giáp đại hán hừ lạnh một tiếng nói.

- Xin hỏi đại nhân, chúng ta khi nào công đánh Chu Tước tinh nữa?

Chiến tướng mặt tròn đắn đo một lát, lên tiếng hỏi.

- Khi nào tấn công, Hỏa Đồ đại nhân chưa nói rõ, nhưng mà truyền tống đại trận trên Chu Tước tinh đã bị phá hủy, hộ tinh đại trận cũng bị chúng ta xé mở một vết nứt, Thiên Phượng tộc đã là vật trong túi rồi, lúc nào cũng có thể chiếm lấy.

Thanh giáp đại hán có chút không nhịn được phiền, nhưng vẫn hồi đáp.

- Nếu như đã là vật trong túirồi, sao không làm liền một mạch tiêu diệt hoàn toàn luôn?

Chiến tướng mặt tròn tiếp tục hỏi.

- Ý bên trên khó dò, ta làm sao biết được Hỏa Đồ tiên tướng là muốn thế nào chứ?

Thanh giáp đại hán thở dài một hơi, lên tiếng nói.

- Cũng không biết Hỏa Đồ đại nhân bây giờ làm gì?

Chiến tướng mặt tròn than thở nói.

- Tiên tướng đại nhân và các Thần cảnh đang. . . Chà? Dư Tịch, làm gì ngươi ngày hôm nay nói nhiều như vậy? Điều này cũng không giống ngươi!

Thanh giáp đại hán nói đến một nửa, đột nhiên có chút cảnh giác, hỏi ngược lại.

- Đại nhân, bởi vì tôi căn bản không phải là Dư Tịch a.

Chiến tướng mặt tròn cười nói.

Dứt lời, quang mang trên người hắn sáng ngời, lộ ra tướng mạo vốn có, không ngờ lại chính là Thạch Mục.

Thạch Mục một tay đột nhiên thò ra phía trước, tay biến thành trảo chụp một cái, liền chụp đến cổ họng của thanh giáp đại hán.

- Kẻ xấu phương nào, muốn chết!

Thanh giáp đại hán tức giận mắng một tiếng, thanh quang trên người nổi lên mãnh liệt, vung lên quả đấm đánh tới Thạch Mục.

Trong bàn tay Thạch Mục vang lên một tiếng “Hốt” bốc ra một đoàn hỏa diễm xích hồng.

Quả đấm của Thanh giáp đại hán mới vừa vừa chạm đụng vào hỏa diễm trên tay Thạch Mục, liền thẳng thừng bốc cháy lên, máu thịt xương cốt đều thiêu thành tro tàn.

“A”

Thanh giáp đại hán phát ra một tiếng hét thảm ngắn ngủi, cổ họng liền bị Thạch Mục chụp giữ cứng lại.

Thanh giáp đại hán hai mắt trợn tròn, có vẻ vô cùng khiếp sợ.

- Nói đi, Hỏa Đồ bọn họ đi chỗ nào trên Chu Tước tinh, đang làm cái gì?

Thạch Mục không có nói nhiều, thẳng thừng hỏi.

Thanh giáp đại hán cũng không trả lời, một bàn tay còn sót lại trên đầu ngón tay điểm một cái, trên đầu ngón tay đột nhiên sáng lên một chút quang mang.

Thạch Mục thấy thế sắc mặt phát lạnh, một tay đặt trên cánh tay y, hỏa diễm từ lòng bàn tay trào ra, thiêu tay của kẻ này thành tro tàn.

- Vẫn còn muốn truyền tin ra ngoài, xem ra ngươi sẽ không chủ động nói ra rồi, ta cũng chỉ còn cách sử dụng bí thuật sưu hồn thôi.

Thạch Mục nói.

- Đừung. . . hòng!

Thanh giáp đại hán rít ra hai chữ trong kẻ răng, chính giữa mi tâm đột nhiên sáng lên một đoàn bạch quang chói mắt, chỉ một cái thoáng, liền “Phốc!” một tiếng, ầm ầm nổ tung người ra.

Đây là hắn thiết đặt trước cấm chế trong thức hải, Thạch Mục cho dù là Thần cảnh, cũng hoàn toàn không có cách nào ngăn trở, chỉ có thể mặc cho thánh phôi của hắn nổ tung mà chết.

Thạch Mục không nguyện trì hoãn thời gian ở chỗ này, dù sao một tiếng nổ này vang lên, khó bảo toàn sẽ không kinh động những Thiên Đình chiến tướng khác trên những chiến hạm chung quanh.

Hắn quyết định thật nhanh, lần nữa thu liễm khí tức, nhanh chóng từ trong lầu các tiềm hành ra, di động ra ngoài hạm đội.

Sau khi khi đi ra, hắn cũng không dừng lại làm gì, sãi bước đi ra khỏi Thiên Đình hạm đội, thân hình thoắt một cái bay lên trên không trung, rời xa nơi đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.