Trong mấy ngày kế tiếp, Chung Tú trở nên bận rộn dị thường, mỗi ngày trời mới vừa tờ mờ sáng đã vội vã đi ra ngoài, mãi cho đến tối kịt mới trở về.
Thạch Mục cũng từng muốn giúp đỡ nhưng Chung Tú bảo đấy chỉ là một ít việc vặt vãnh chuẩn bị cho mở màn đấu giá hội, một mình nàng có thể tự lo được, dặn dò Thạch Mục cứ yên tâm nghỉ ngơi cho thật tốt.
Thạch Mục cũng không cưỡng cầu việc này. Dù sao trước mắt hắn cũng không phải người của Thương hội. Có một vài chuyện nếu hắn xuất thủ, tuy Thương hội ở nơi này sẽ không bàn ra tán vào cái gì nhưng có thể sẽ mang lại một ít phiền toái không cần thiết cho Chung Tú.
Kể từ đó, ngoại trừ việc tu luyện vào rạng sáng và buổi tối mỗi ngày ra, Thạch Mục khó được một đoạn thời gian tương đối thanh nhàn.
Tuy mặt ngoài biểu hiện ra là tạm thời không giúp đỡ gì được cho Chung Tú nhưng Thạch Mục tự nhiên sẽ không cam lòng như thế. Hắn suy tính một phen rồi đứng dậy đi ra cửa.
Phía Tây thành Thương Húc, Ngọc Tuyền Nhai. (Nhai ở đây không phải vách núi, mà là con đường, con phố)
Đây là con đường phồn hoa nhất ở thành Tây, nổi danh ngang với Nghênh Tiên Nhai ở thành Đông.
Con đường này ngựa xe đông đúc như nước. Hai bên đường có đủ các loại cửa hàng, từ tửu lâu, tiệm bán hàng hóa…đến tiệm bán thuốc, tiệm rèn…dòng người nơi nơi qua lại chằng chịt. Quả nhiên náo nhiệt phi thường.
Hơn nữa từ cách ăn mặc của người đi đường nơi này có thể nhận ra trong bọn họ có không ít người là khách thương đến từ bên ngoài. Riêng về điểm này thì Ngọc Tuyền Nhai hơn xa Nghênh Tiên Nhai ở thành Đông, vì điều này chứng tỏ thanh danh của Ngọc Tuyền Nhai đã được bên ngoài biết đến.
Có thể nói, vô luận là Nghênh Tiên Nhai ở thành Đông hay Ngọc Tuyền Nhai ở thành Tây, cả hai đều là chốn phồn hoa náo nhiệt bậc nhất ở thành Thương Húc. Nhưng nếu lấy hai chỗ ra so sánh với nhau thì vẫn có sự chênh lệch cao thấp. Ngọc Tuyền Nhai, vô luận là quy mô hay số lượng cửa hàng, người đi đường hay cách trang trí cửa hàng, thậm chí là là khách vãng lai từ bên ngoài đến, thì đều nhỉnh hơn Nghênh Tiên Nhai một chút.
Thạch Mục dạo thoáng qua một vòng, không mất bao nhiêu thời gian liền tìm được phòng đấu giá của Triệu trưởng lão - Ngọc Tuyền Các. Đấy là một tòa lầu ba tầng có đấu củng và mái cong vút, lan can chạm trổ, thềm đá hoa. ( Đấu Củng (dougong 斗拱) là kết cấu chịu lực đỡ mái thường thấy trong kiến trúc Trung, Hàn, Nhật. GG để biết thêm chi tiết.)
Giống với Nghênh Tiên Các, Ngọc Tuyền Các cũng ở vào vị trí bắt mắt nhất trên cả con đường Ngọc Tuyền Nhai. Từ điểm này nhìn lên, Thạch Mục vẫn rất là khâm phục tầm nhìn xa trông rộng của Thương hội Thiên Ngô.
Lúc này đây, có không ít công tượng người Man đang bận rộn chung quanh tòa kiến trúc. Cửa lớn đóng chặt, ngoài cửa có hộ vệ mặc áo vàng đứng gác. Hiển nhiên là để canh chừng không cho người lạ ra vào. Nhưng đây chẳng phải là vấn đề lớn đối với Thạch Mục, cứ coi như hắn không có cặp Kim Đồng ở đây, thì vẫn còn có Thải nhi kia mà!
Kết quả là, một người một chim liền tiến lên lầu hai của một tòa trà lâu cách Ngọc Tuyền Các chừng hơn trăm trượng. Sau đó tìm một vị trí gần cửa sổ, chỗ có thể thấy toàn cảnh Ngọc Tuyền Các, cẩn thận quan sát.
Bề ngoài, so độ cũ mới thì hiển nhiên Ngọc Tuyền Các mới hơn Nghênh Tiên Các. Tuy cũng cùng có ba tầng, nhưng quy mô của Ngọc Tuyền Các lại lớn hơn nhiều. Nên từ đó suy ra, hội trường đấu giá ở bên trong đó cũng sẽ rộng hơn bên Nghênh Tiên Các.
Tòa kiến trúc này vốn đã có khí thế bàng bạc, hôm nay lại được công tượng trang trí chuẩn bị như vậy, càng lộ ra vẻ lộng lẫy vàng son. Trên lầu ba – vị trí bắt mắt nhất không chỉ được treo lên một tấm biển chữ vàng mới tinh mà bên trong đó cũng được bố trí tỉ mỉ một phen. Xem ra vì lần đấu giá này, Triệu trưởng lão đã bỏ ra không ít tâm tư.
Quan sát một lúc lâu, Thạch Mục mới rời khỏi trà lâu, đi tới Hoa Dung Nhai, con phố ở kế bên Ngọc Tuyền Nhai. Tuy chỉ cách có đúng một con phố, nhưng nhân khí ở đây rõ ràng không bằng Ngọc Tuyền Nhai.
Thạch Mục vừa đi vừa dò xét, một lát sau, hắn dừng lại trước một gian cửa hàng tên là Thiên Nguyên Trai Linh. Đây không phải là lần đầu tiên hắn đến nơi này, lần trước đi mua sắm hàng hóa đã từng ghé qua. Chẳng qua thời gian gấp gáp nên hắn cũng chưa kịp nhìn kỹ hết mọi đồ đạc trong cửa hàng này.
Thạch Mục vừa mới bước chân vào cửa hàng, một người trẻ tuổi không biết từ đâu lập tức chui ra. Y bày ra một bộ mặt tươi cười chân thành, nhiệt tình chạy ra chào đón hắn.
Đừng nhìn người này trẻ tuổi mà lầm to, Thạch Mục biết rõ gã chính là chưởng quầy của chỗ này – Điền Hạo An.
“Mục đạo hữu, lâu quá không gặp. Tiểu điếm luôn luôn ngóng trông người đấy!” Điền Hạo Anh cười nói.
“Điền chưởng quỹ khách khí rồi, không biết quý điếm gần đây có vật gì tốt không?” Thạch Mục hỏi.
“Mục đạo hữu đến nhìn là biết ngay ấy mà. Ta nhưng là cố ý giữ lại không ít thứ đồ tốt cho ngài đấy!” Điền Hạo An vừa nói vừa dẫn đường cho Thạch Mục.
Thạch Mục gật gật đầu, cũng không ừ hử gì. Lúc trước, loại tài liệu khó kiếm như Mặc Thạch cũng là nhờ vào nguồn cung cấp Điền chưởng quỹ mới có thể mua vào được nhiều như vậy. Bởi vậy nên hắn có ấn tượng rất sâu với chỗ này, cần gì là nghĩ đến nơi này đầu tiên.
Nối gót Điền Hạo An đi xuyên qua đại điện, tiến vào một gian phòng ở bên trong.
“Nơi này là chỗ để tiểu điếm đón tiếp dạng khách quý như Mục đạo hữu. Ngài trước xem một chút.” Điền Hạo An nói xong liền sai gã sai vặt dâng lên một bình trà.
Tuy lần trước Thạch Mục đã chú ý mười phần nhưng Mặc Thạch quá khó kiếm, trừ ở đây ra không chỗ nào có nên hắn đã mua khá nhiều ở đây. Lượng mua kia đã khiến Điền chưởng quỹ mở rộng tầm mắt một phen.
Điền Hạo An lăn lộn thương trường nhiều năm, đương nhiên sẽ không buông tha cho một vị Kim chủ như vậy.
Tuy rằng nơi đây không lớn, nhưng tinh phẩm thoạt nhìn lại không ít. Chẳng qua dạo quá một vòng, Thạch Mục cũng không phát hiện được vật nào đặc biệt trân quý. Ngược lại, lại phát hiện ra vài thứ khá đặc biệt.
Một cây Linh thảo tên là Quỷ Khốc Nhị có thuộc tính Mộc, nghe nói vừa có thể dùng để luyện chế đan dược, vừa có thể cho thêm vào huyễn trận, đề cao uy năng của ảo trận.
Gọi nó là Quỷ Khốc, bởi vì nó tán phát ra một loại thanh âm rền rĩ như quỷ gọi. Loại thanh âm này có thể khiến người ta sinh ra ảo giác. Nếu có một cây Quỷ Khốc Thảo một nghìn năm để bố trí ảo trận, đến cường giả Địa giai cũng sẽ bị hãm sâu vào trong đó, không cách nào thoát ra được.
Ngoài ra, còn có ba khỏa Ngưng Nhan Quả, nghe nói đến từ Vùng đất cực Tây của Đại lục Tây Hạ, ăn vào có thể khiến dung nhan mãi mãi duy trì bộ dáng như bây giờ.
Khi tu vi của Võ giả và Thuật sĩ tăng lên, thọ nguyên của họ cũng sẽ gia tăng trên diện rộng. Sự lão hóa cũng sẽ theo đó mà chậm dần, nhưng đấy cũng không phải là mãi mãi không già. Chỉ là, ai sẽ thèm đi quan tâm những thứ này?
Nhưng nếu thật sự có một vật có thể khiến dung nhan mãi mãi không thay đổi, cũng có thể xem là đặc biệt.
Thạch Mục nghĩ như vậy, lại quay đi nhìn các khay chứa đồ khác.
Nhưng đúng vào lúc này, ở một góc khay chứa đồ, một đồ vật lấp lóe ánh sáng nhạt thành công hấp dẫn sự chú ý của hắn. Vật đấy có tạo hình là một tháp bạch ngọc nhỏ, rất tinh xảo đẹp đẽ, thể tích của nó không lớn, chế tác cực kỳ tinh mỹ. Hình dạng của tháp cùng một loại với lầu các của Nhân tộc, tầng một rộng nhất, sau đó các tầng trên càng lên càng nhỏ dần, các mái hiên của tất cả các tầng trùng điệp lên nhau cực kỳ khéo léo.
Mặt ngoài tháp ngọc khắc từng vòng từng vòng phù văn phức tạp không biết tên, tản mát ra quầng sáng lấp lánh nhàn nhạt. Khiến người ta nhìn đến liền có cảm giác bình tâm giữ thần.
“Mục đạo hữu quả nhiên tinh mắt!” Điền Hạo An thấy Thạch Mục chăm chú quan sát tháp ngọc, liền ở một bên nói.
“Điền chưởng quỹ, vật này là…?” Thạch Mục chưa từng thấy qua loại tháp ngọc này, bèn mở miệng hỏi.
“Nó tên là Định Thần Tháp.” Điền Hạo An thấy Thạch Mục hứng thú, lập tức giới thiệu nói.
“Định Thần Tháp? Không biết nó có tác dụng gì?” Thạch Mục hỏi.
“Vật này cực kỳ không tầm thường đó! Nghe nói nó có thể ngưng thần cố hồn, khiến con người ta trong lúc tu luyện càng thêm tĩnh tâm, chẳng qua…..cách dùng cụ thể ra sao, ta cũng không rành lắm!” Họ Điền nói.
Thạch Mục cũng không biết bộ dạng muốn nói lại thôi của Điền Hạo An này là thật hay giả, nên cứ hỏi tới một phen. Sau mới biết được, thì ra vật này đúng là một kiện Linh Khí, chẳng qua muốn thôi động được nó thì phải có tu vi trên Địa giai. Hơn nữa, ngoại trừ tác dụng ngưng thần cố hồn ra thì hình như nó cũng chẳng còn tác dụng đặc biệt nào khác. Mà giá cả của nó lại quá đắt, nên người hỏi mua ít càng thêm ít.
Hồi trước Điền Hạo An tưởng rằng mình đã thu được chí bảo, ai ngờ tuy nó đúng là Linh Khí nhưng tác dụng lại có chút gân gà. Hơn nữa còn đòi hỏi phải trên Địa giai mới thúc giục được. Thành ra vật này trở thành gân gà, không cách nào bán ra nổi.
Điền Hạo An vốn thấy Thạch Mục hứng thú, định mượn thế bán phứt đi. Chỉ tiếc Thạch Mục không phải là người dễ bị lừa gạt như vậy, họ Điền bị hắn hỏi tới, đành một năm một mười nói rõ ngọn nguồn.
“Nhưng mà Mục đạo hữu, tuy vật này có rất nhiều hạn chế nhưng dù sao cũng vẫn là một kiện Linh Khí. Theo nhiều năm kinh nghiệm kinh doanh ở Thiên Nguyên Trai của ta, có lẽ nó còn có tác dụng chưa biết nào đó…” Điền Hạo An nhìn nhìn Thạch Mục, cẩn thận nói.
Chút tâm tư đó của Điền Hạo An, Thạch Mục sao có thể không biết, nhưng không hiểu sao hắn vẫn rất có cảm tình với tháp ngọc này. Lại nói, trước mắt Linh Thạch của hắn khá là sung túc, có mua về cũng chả sao.
Chẳng qua nếu nó đã là gân gà, Thạch Mục không ngại cò kè để được bớt giá.
Mặc cả một phen, cuối cùng Thạch Mục mua ba trái Ngưng Nhan Quả, một cây Quỷ Khốc Nhị mà mình đã vừa ý ban nãy, cộng thêm Định Thần Tháp này, tất cả chỉ tốn chưa đến ba vạn Linh Thạch.
Tuy chỉ bán đi Định Thần Tháp với giá vốn, nhưng tốt xấu không lỗ tiền, Điền Hạo An không cần ôm hàng nữa, gã cũng có chút vui mừng trong lòng.
Lần giao dịch này, cả chủ lẫn khách đều vừa ý.
Vừa bước chân ra khỏi Thiên Nguyên Trai, Thải nhi liền bay tới. Gia hỏa này nhân lúc Thạch Mục rời khỏi trà lâu liền bay đi mất, nói rất đẹp mặt là đi hít thở không khí!
“Ngươi con chim này không thể yên tĩnh một chút sao? Không có việc gì cứ bay loạn khắp nơi làm gì?” Thạch Mục nói.
“Thạch Đầu, ngươi oan uổng ta. Nếu ta không vì đi tìm hiểu tin tức cho ngươi, ai nguyện ý xuất đầu lộ diện, đi loạn khắp nơi làm chi!” Thải nhi không vui, kêu la.
“Vậy ngươi nói thử xem, ngươi đã thăm dò được tin tức tốt gì rồi?” Thạch Mục không khỏi buồn cười nói.
“Ta không so đo với ngươi! Không phải ngươi đang vơ vét đồ tốt sao, ta vừa mới tìm ra một chỗ tốt!” Thải nhi nói.
“Nói mau đi, chớ có thừa nước đục thả câu với ta.” Thạch Mục không tâm tư đâu mà nói chuyện tào lao với nó, trừng mắt nói.
“Hé hé, ngay chỗ Long Đạo Nhai ở bên cạnh Phủ Thành chủ đó. Ta phát hiện chỗ đó có một cửa hàng thoạt nhìn không tệ. Tuy không nảo nhiệt bằng Ngọc Tuyền Nhai nhưng hình như ra vào đó toàn là người có thân phận không tầm thường thôi.” Thải nhi nói.
“Phủ Thành chủ? Long Đạo Nhai?” Thạch Mục có chút kỳ quái, Long Đạo Nhai kia hắn cũng đã đi qua đi lại nhiều lần, cũng không có cái cửa hàng nào là lọt vào ấn tượng của hắn. Chẳng qua chỗ kia đúng là có một cái Luyện võ trường lớn nhất thành.
“Ở chỗ phía sau cái Luyện võ trường đó. Cửa hàng kia tương đối ẩn nấp, người bình thường không phát hiện ra được.” Thải nhi vỗ cánh phành phạch, nói.
Thạch Mục nghe vậy liền bán tín bán nghi mang theo Thải nhi đi đến Long Đạo Nhai.
Muốn đi qua Long Đạo Nhai, tất nhiên sẽ phải đi ngang qua Phủ Thành chủ.
Các con phố ở thành Thương Húc thực sự không phải vuông vuông vức vức, mà bởi vì cả tòa thành có hình dạng như lông cánh một con Hùng Ưng, nên được tu kiến xiêu xiêu vẹo vẹo. Muốn đi hết một con phố thường phải quẹo vài lần.
Thạch Mục mới từ một hẻm nhỏ ở đối diện Phủ Thành chủ rẽ ra thì bắt gặp từ Phủ Thành chủ cách đó không xa đi ra hai người đang kề vai sát cánh. Bọn họ trò chuyện vui vẻ, trông cách nói chuyện thì có vẻ rất thân mật.
Đợi cho Thạch Mục nhận rõ hai người, lập tức khẽ giật mình.
Một người trong đó là Thành chủ thành Thương Húc – Lệnh Hồ Khoan, mà gã nam tử tuấn lãng bất phàm, tóc dài đỏ như máu để xõa vai, mặc một thân trường bào nguyệt sắc còn lại, không phải Liễu Ngạn thì là ai!