Huyền Giới Chi Môn

Chương 1086: Q.3 - Chương 1086: Dương đông kích tây (2)




Thạch Mục dùng sức nắm chắc quả đấm, trong mắt tinh mang lập lòe, thảm trạng trước mắt so với Thanh Lan thành lúc trước, còn có Tử Dương thành trên đường tới đây giống nhau như đúc.

Trong thành người của Thiên Phượng tộc, và những người các tộc khác đều phấn khởi phản kháng, đang kịch đấu đánh giết cùng người của Thiên Đình.

Chẳng qua là trong thành giờ này hơn phân nửa chiến lực không có mặt, bất kể số lượng hay là tu vi, người của Thiên Đình đều chiếm cứ thế thượng phong tuyệt đối.

- Thiên Đình tặc tử, ngươi dám!

Kim Phượng bà bà gầm lên giận dữ, tiếng như chấn lôi cuồn cuộn phóng ra.

Chữ “Dám” vừa buông xuống, thân hình sớm đã hóa thành một đạo xích quang to lớn bắn ra phía trước, mục tiêu rõ ràng là một chiếc chiến hạm.

Những Thần cảnh đại năng khác thời khắc này cũng mắt muốn rạn nứt, liên tiếp rống giận bay ra, đánh tới người của Thiên Đình.

- Lên!

Thạch Mục cùng với các Thánh giai động tác chậm một chút, nhưng cũng lập tức bay ra, gia nhập chiến đấu.

- Kim Phượng bà bà, Triệu Chu Đồng trưởng lão, Triệu Linh Lung trưởng lão!

Trong thành, người của Thiên Phượng tộc mắt thấy đoàn người Thạch Mục xuất hiện, lập tức mừng rỡ.

Người của Thiên Đình lại thất kinh, dường như không ngờ tới Thạch Mục cùng mọi người đi vòng lại, thế công trở nên chậm đi.

Kim Phượng bà bà bay phía trước nhất, một tay nhấc lên, lại vung lên nữa, một đạo xích sắc quang mang bay ra như điện vậy, chính là cái xích sắc quải trượng trước đó.

Quải trượng bay múa hình xoắn ốc ở giữa không trung, bề mặt phù văn lượn lờ đồng thời cùng sáng lên, tiếp theo một tiếng phượng kêu vang dội phía chân trời, toàn bộ cây quải trượng bỗng nhiên nhoáng lên một cái biến thành một con hỏa phượng đỏ thẫm chừng hơn mười trượng, hai cánh Liệt Diễm sôi trào, quạt cánh một cái, tốc độ mau kinh người.

Kim Phượng bà bà trong miệng lẩm bẩm, phất tay đánh ra từng đạo pháp quyết, xích sắc hỏa phượng trên người hỏa diễm sôi trào sùng sục, màu sắc bất ngờ phát sinh biến hóa, biến thành màu vàng đỏ, tản ra nhiệt độ cao đáng sợ, nơi đi qua, hư không cũng theo đó run rẩy theo.

Hỏa phượng hai cánh mở ra, cụng đầu vào trên chiến hạm.

Ầm một tiếng vang thật lớn!

Vòm hộ tráo trên bề mặt chiến hạm giống như giấy dán vậy, trong nháy mắt hỏa phượng chạm đến, sụp đổ.

Tiếp theo, kim sắc hỏa phượng tốc độ không giảm mảy may, dễ dàng xuyên thủng chiến hạm, bay ra từ một bên kia, đồng thời hai cánh mở ra phóng lên cao.

Hốt lạp một tiếng, chiến hạm biến thành một đoàn hỏa diễm cự đại, rơi xuống từ giữa không trung, phía trên truyền ra một loạt tiếng hét thảm, nhưng trong khoảnh khắc giảm đi.

Toàn bộ chiếc chiến hạm trong chớp mắt bị đốt không còn chút nào, hôi phi yên diệt!

Tình cảnh này, khiến cho Thạch Mục cùng với các Thánh giai vừa mới chạy tới đua nhau mừng rỡ, liên tiếp tế ra pháp bảo đồ vật trong tay, chuẩn bị gia nhập chiến đoàn.

Kim Phượng bà bà không nhìn chiếc chiến hạm đó một cái, vung tay lên, kim sắc hỏa phượng lần nữa đánh tới một chiếc chiến hạm khác.

Nhưng mà vào thời khắc này, trong hư không bỗng nhiên bạo phát ra một mảng bạch quang lớn, tiếp theo bạch quang xoay quanh thu liễm, giống như cánh hoa sen khép lại, ngưng tụ thành một điểm bạch quang chói mắt, đồng thời nhanh chóng kéo dài, biến thành một đạo kiếm mang màu trắng rực rỡ.

Đạo kiếm mang màu trắng này nhìn giản dị tự nhiên, lại tản ra vô tận kiếm ý khiến cho người khác khiếp sợ, lấy thế sét đánh, hung hăng chém về phía kim sắc hỏa phượng.

Kim sắc hỏa phượng trong miệng phát ra một tiếng phượng rít bén nhọn, quanh thân hỏa diễm căng ra, nghênh đón không sợ hãi chút nào.

Một tiếng tiếng nổ cực lớn kinh thiên động địa truyền ra, khắp hư không đều tựa hồ chấn rung lên một cái trong một sát na này.

Một tiếng gào thét vang lên, kim sắc hỏa phượng bất ngờ bị một kiếm đánh thối lui, trên người bị chém tạo ra một vết thương khổng lồ xuyên suốt ngực.

Nhưng mà bạch sắc phi kiếm đó ngược lại cũng bắn ngược quay về, thân kiếm linh quang ảm đạm, mơ hồ có vài dấu vết bị tan chảy.

Bạch quang nhoáng lên một cái, một thân ảnh màu trắng hiện ra, chắn trước người Kim Phượng bà bà, một tay vừa nhấc lên, đã giữ bạch sắc phi kiếm trong tay.

Thạch Mục quét ánh mắt qua, đồng tử hơi hơi co rụt lại.

Đây là một người trung niên nam nhân, gương mặt như pho tượng, tuy rằng đã không trẻ, nhưng mà vẫn cực kỳ anh tuấn.

- Ngao Phong Thần Tướng!

Lệ mang trong mắt Kim Phượng bà bà nhoáng lên một cái, nhưng mà thân ảnh lập tức ngừng lại, tựa hồ có chút cố kỵ đối với người trước mắt này.

- Kim Phượng trưởng lão, rất lâu sau đó không gặp rồi.

Ngao Phong Thần Tướng cười ha ha một tiếng.

Tiếng cười vui cởi mở, nếu như người không biết ở chỗ này, quả thật đã nghĩ đây là một người bạn cũ của Kim Phượng trưởng lão xa cách lâu rồi mới gặp lại.

- Thì ra là ngươi, lần trước ở tiền tuyến chúng ta chưa phân thắng bại, lần này vừa kéo tranh tài một trận!

Kim Phượng bà bà hừ lạnh một tiếng, bên cạnh ầm một tiếng, nổi lên mảng hỏa diễm lớn, cả người giống như một con hỏa phượng cự đại bắn ra.

Trên người con kim sắc hỏa phượng này hỏa diễm sôi trào sùng sục, vết thương khổng lồ trên ngực nhanh chóng phục hồi như cũ, theo Kim Phượng bà bà bay vụt ra ngoài.

Hai con hỏa phượng một lớn một nhỏ, chiếu rọi nửa bầu trời đỏ rực một màu, nơi đi qua, hư không trở nên vặn vẹo biến hình giống như bị nhiệt độ cao kịch liệt thiêu đốt.

Ngao Phong Thần Tướng lại không nhanh không chậm lật tay thu hồi bạch sắc phi kiếm, vung tay lên, một đạo lam quang trắng bay ra, là một cây pháp bảo lam sắc ngọc xích, tản ra hàn khí thao thiên.

Nhưng thấy pháp quyết trong tay y biến hóa vài cái, ngọc xích rời tay phóng ra, lam quang trên bề mặt bùng lên dữ dội, nhoáng lên một cái biến thành một con lam sắc băng long dài chừng trăm trượng, ngăn hỏa phượng lại.

Hai cự thú lập tức đánh sáp lá cà, còn bản thân y thì nghênh đánh Kim Phượng bà bà.

Đoàn người Thạch Mục dù sao thực lực cũng cường đại, ngoại trừ Kim Phượng bà bà cùng với sáu gã Thần cảnh ra, kém nhất cũng là Thánh giai tinh anh, một khi gia nhập vòng chiến, thế cục Phượng Dực thành rơi vào tình thế nguy ngập lập tức thay đổi.

Bên Thiên Đình không thể không phái ra hơn phân nửa người, để chống đỡ thế công.

Vài tên Thiên Đình thần tướng đi đầu ngăn Triệu Linh Lung cùng mọi người ngăn lại, đánh giết quần thảo.

Thiên Đình Thánh giai vũ giả còn lại thì nghênh đón Thạch Mục cùng mọi người.

Trong lúc nhất thời, tiếng gầm rú và tiếng chém giết liên tiếp so sánh với trước đây cón mãnh liệt hơn, vang dội đến phía chân trời!

Thạch Mục cầm trong tay Như Ý Tấn Thiết Côn quang mang nhoáng lên, huyễn hóa thành mấy đạo côn ảnh, đánh vào người hai tên Thiên Đình Thánh giai vũ giả.

Hai người như trúng đòn nghiêm trọng, miệng phun máu tươi, đập rơi xuống trên mặt đất, không biết sinh tử thế nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.