Dịch giả: khongpit
Biên: nila32
Thạch Mục nhìn cánh tay trái của mình, trong lòng khẽ động.
Phần phật một tiếng!
Ánh lửa sau lưng đại phóng, một đôi Xích Diễm Hỏa Dực trống rỗng hiện ra.
Tiếp theo mảng lớn bạch diễm từ cánh tay trái uốn lượn mà ra, khiến cho Xích Diễm Hỏa Dực biến thành cuồn cuộn bạch diễm, cũng trong khoảnh khắc mở
rộng gấp mấy lần, so với trước đây càng thêm rộng thùng thình.
Hai cánh bạch diễm cực lớn vỗ xuống một cái, thân hình hắn lập tức hóa thành một đạo lưu quang màu trắng, bay nhanh về phía xa.
Khi huyền công tiểu thành, tu vi tiến thêm một bước, tộc đố thúc giục Hỏa
Dực để phi hành cũng tăng nhiều, tuy rằng còn lâu mới đạt đến trình độ
trong nháy mắt đi được trăm dặm. Nhưng nếu toàn lực thi triển, cũng có
thể trong nháy mắt di chuyển được hơn mười dặm, chỉ cần như vậy, cường
giả Thiên Vị căn bản không thể đuổi kịp.
Sau mấy hơi thở, Thạch Mục hạ xuống một chỗ biên giới hoang vu của Linh Địa, hai cánh sau lưng vừa thu lại dựng lên.
Ánh mắt hắn nhìn xung quanh, đột nhiên khẽ quát một tiếng, ánh sáng màu đỏ
đại phóng quanh người, cố gắng tụ hợp lực lượg toàn thân, một quyền đánh tới ngọn núi cao mấy trăm trượng.
UỲNH UỲNH RẦM RẦM!
Cả
ngọn núi kịch liệt rung động lắc lư một hồi, mặt ngoài bộc phát ra một
vòng như kiêu dương giống như ánh lửa. Tiếp theo vô số cự thạch bị Liệt
Diễm bao bọc bắn ra xung quanh, chính giữa ngọn núi dường như một tờ
giấy, bị đánh thủng một lỗ lớn, bên trong mơ hồ có ánh sáng màu đỏ.
Thạch Mục thấy vậy, mừng rỡ trong lòng.
Tu thành tầng thứ mười một của Xích Viêm Hỏa Kinh, một quyền này không chỉ có lực lượng kinh người mà còn ẩn chứa nguyên lực thuộc tính Hỏa không
thể khinh thường.
Theo như hắn ước đoán, nếu tu thành tầng mười hai, uy lực một quyền có thể hoàn toàn đánh sập một ngọn núi.
Hắn một chút dừng lại, lại lật tay rút ra vẫn thạch đao côn đeo trên lưng,
thân hình nhoáng một cái, một tay thi triển Thất Sát Côn Pháp, tay kia
Vẫn Thiết Hắc Đao tức thì múa mười ba hợp một Phong Trì Đao Pháp.
Trong nhất thời, đao mang côn ảnh hiển hiện phóng tới, tầng tầng lớp lớp đầy
trời, giống như trăm ngàn tòa núi Ảnh Tử lớn, chém tới xung quanh.
Tiếng nổ cùng tiếng xé gió mãnh liệt vang lên!
Những tảng đá lớn ở xung quanh bị chém nát, cũng tại gió mạnh quét sạch
xuống, dường như những viên đạn được bắn ra từ mặt đất, bay về phía xa,
che khuất bầu trời, dường như xảy ra một trận mưa đá vậy.
Cảm xúc bành trướng trong cơ thể Thạch Mục, hơi thở phiêu phù bỗng nhiên ngửa
lên trời thét dài một tiếng, thu lại đao côn trong tay, bạch diễm ở cánh tay trái lóe lên, một chưởng đánh xuống đất.
Oành!
Ngút trời bạch sắc hỏa diễm từ tay trái điên cuồng tuôn ra thẳng tới vị trí mà nắm tay đánh tới.
Loại bạch diễm này vừa chạm vào đất, như có linh tính lập tức hoá thành Linh Văn màu trắng, nhanh chóng uốn lượn phóng tới, phân tán ra xung quanh,
trong chớp mắt dùng kia làm trung tâm, mảnh đất có phương viên vài mẫu
lập tức bị một tầng hỏa diễm màu trắng bao bọc.
Trên mặt đất có
rất nhiều cây cỏ, vừa chạm vào bạch sắc hỏa diễm, tựa như ngọn nến gặp
lửa, lập tức bốc cháy hừng hực, cùng với mặt đất bắt đầu hòa tan, mảnh
đất có diện tích vài mẫu này trong khoảnh khắc hóa thành một vùng nham
thạch nóng chảy cuồn cuộn.
Mấy tòa núi nhỏ bên cạnh cũng bị nung chảy, nhanh chóng trầm xuống, rất nhanh sáp nhập vào biển nham thạch phía dưới.
Thạch Mục thấy vậy, tuy rằng thần sắc bình tĩnh, nhưng nội tâm lại rung động không thôi.
Tu thành Cửu Chuyển Huyền Công tầng thứ nhất, uy năng của bạch diễm ở cánh tay trái tăng nhiều, nhưng không ngờ đạt đến trình độ như vậy.
Phải biết rằng, một kích này hắn vẫn còn lưu lại dư lực, nếu như toàn lực
thi triển, chỉ sợ vỏ quả đất đều có thể bị một kích đánh thủng a.
Thạch Mục khẽ động cánh tay, bạch sắc hỏa diễm lập tức thu liễm, biển nham
thạch chậm rãi ngưng kết, hóa thành một mảnh nham thạch màu đen.
Đột nhiên sắc mặt hắn hơi đổi, giơ Vẫn Thiết Hắc Đao trong tay lên.
Vừa rồi một chưởng đánh ra, mũi đao của Vẫn Thiết Hắc Đao vô ý lây dính một chút bạch sắc hỏa diễm, lúc này đây một chỗ của mũi đao bị hòa tan một
chút.
“Bạch sắc hỏa diễm lại có uy lực to lớn như thế!” Hắn nhìn Vẫn Thiết Hắc Đao trong tay, trong miệng thì thầm nói ra.
Chợt hắn lắc đầu, đem đao côn thu vào trong bọc ở sau lưng.
Kia tay trái tu thành một chuyển uy lực động trời, sau này thi triển phải
thập phần cẩn thận. Dù sao lão viên mặc áo bào xanh bên trong Phiên
Thiên Côn có nói, một khi hồn đăng của Bạch Viên lão tổ ở Thanh Lan
Thánh Địa bị tắt, chỉ sợ có không ít người chú ý tới Cửu Chuyển Huyền
Công, một khi để lộ chút ít thông tin chỉ sợ gặp phải không ít phiền
toái.
Thạch Mục nghĩ như vậy, nột tâm cũng có một phen suy tính,
chợt thả ra Thanh Dực Phi Xa, hóa thành một đạo ánh sáng màu xanh, bay
về động phủ.
…
Tới gần phủ đệ, bỗng nhiên nghe thấy một hồi thanh âm ầm ĩ, ồn ào truyền đến.
Thạch Mục đang ở trên phi xa, kim quang trong mắt lóe lên, liền chứng kiến
hơn mười người mặc hắc y, đem vài tên quản sự cùng một ít người hầu vây ở chính giữ, chỉ trỏ nói cái gì đấy, cử chỉ thái độ có chút kiêu ngạo.
Những quản sự cùng người hầu đều có vài phần giận dữ trong mắt, nhưng cũng
không giấu được vẽ sợ hãi, một bộ giận mà không dám nói.
Trong
lúc này, Tề Phong đang sử dụng thân hình to béo của gã tận lực bảo hộ
những người sau lưng, đỉnh nhọn của cái mũ nhỏ trên đầu có chút nghiêng
lệch, sắc mặt đồng dạng có chút khó coi.
Thạch Mục nhíu mày,
Thanh Dực Phi Xa mãnh liệt gia tốc bay nhanh đến phía trên động phủ, ánh sáng xanh dần dần thu liễm, từ giữa không trung hạ xuống một cách chậm
rãi, đồng thời thả ra khí tức Địa giai trung kỳ.
Sự xuất hiện của hắn, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
Đám hắc y nhân kiêu ngạo vừa nhìn thấy quần áo cùng trang sức trên người
Thạch Mục, đồng thời cảm nhận được khí tức phát ra, lập tức đã biết thân phận của hắn. Cả đám đều tạm thời ngậm miệng không lên tiếng nữa.
Mấy tên quản sự cùng người hầu thấy Thạch Mục trở lại, lập tức lộ vẻ vui mừng, vội vàng tiến đến thi lễ.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Thạch Mục đi đến phụ cận, lạnh lùng hỏi.
Hắn vừa đi vừa chú ý tới, quần áo trên thân những kẻ kia tuy là màu đen,
nhưng mà kiểu dáng lại giống với quần áo tôi tớ của mình, lúc này đây
bọn hắn lại có ý trốn tránh ánh mắt của hắn, tựa hồ có chút sợ hãi.
Chỉ có tên cầm đầu là một tên Dị tộc đầu báo, còn cậy mạnh ưỡn cao bộ ngực, không có cúi đầu.
“Phủ chủ, những người này nói Thúy Hoàn thiếu nợ bọn hắn một món tiền lớn,
nếu không trả được sẽ bắt nàng đi.” Tề Phong sử dụng đôi tay to mọng sửa sang lại cái mũ nhỏ trên đầu, như thế đáp.
Thạch Mục cau mày, quét mắt một vòng, phát hiện trong đám người không có Thúy Hoàn, liền Thải Nhi cũng không thấy góp mặt.
“Thải Nhi đâu rồi?” Thạch Mục mở miệng hỏi.
“Ồ… Thải Nhi mới vừa rồi còn ở chỗ này mà, như thế nào mới chỉ chớp mắt
liền …” Tề Phong nhìn một vòng xung quanh, gãi gãi cái đầu béo, nói ra.
Thạch Mục nghe vậy không khỏi âm thầm cười khổ. Hắn tự biết Thải Nhi hơn phân nửa xem tình hình không ổn đã tẩu vi thượng sách.
Hắn cũng không muốn làm Tề Phong khó xử, đi tới gần mấy tên hắc y nhân.
Thấy Thạch Mục đang tiến đến gần, những người kia liền lập tức lui lại phía sau vài bước, bảo trì một khoảng cách với Thạch Mục.
“Các ngươi là ai, tới động phủ của ta có chuyện gì?” Thần sắc lạnh lẽo, Thạch Mục mở miệng hỏi.
Trên mặt những người kia mang thêm vài phần bất định, do dự một hồi, vẫn là
cái tên dị tộc đầu báo đi lên trước, không xu nịnh nói.
“Bẩm báo
đại nhân, tại hạ Triệu Tam Báo, chúng ta đều là thuộc hạ của Phủ chủ
Triệu Trầm Lôi. Người hầu của quý phủ, Thúy Hoàn, khi cha mẹ còn sống
thiếu nợ Phủ chủ nhà ta một khoản nợ khổng lồ, theo lẽ thường bố mẹ mất
đi con cái phải gánh nợ, hôm nay biết nàng ở tại quý phủ, chúng ta đành
phải tìm đến tận cửa.”
“Thúy Hoàn nếu như đã bán mình làm người
hầu của ta, liền không còn liên quan tới cha mẹ ruột, nợ nần của các
ngươi cũng không còn liên quan, hiện tại, toàn bộ cút ra khỏi Linh Địa
của ta.” Thạch Mục thản nhiên nói ra.
Cái kia hơn mười tên hắc y
nhân, thấy Thạch Mục tức giận, lập tức sợ tới toàn thân run lên, vô thức muốn rút đi, chỉ có tên Dị tộc đầu báo còn lưu lại tại chỗ, không hề có ý động đậy.
Những người còn lại thấy vậy, vụng trộm liếc nhìn Thạch Mục, bước chân cũng tùy thời dừng lại.
“Như thế nào, còn cần ta lập lại lần nữa ư?” Thạch Mục nhướng mày.
“Thực không dám giấu diếm, Phủ chủ nhà ta chính là một trong những đệ tử trăm năm, Tiên Vu đại nhân tiến vào Thánh Địa, có vài phần danh vọng ở Hoàng giai khu vực. Đại nhân, nếu ngài có thể từ bỏ những thứ yêu thích để
bọn ta mang Thúy Hoàn đi, tiểu nhân nhất định ta sẽ nói tốt vài câu về
ngài trước mặt Phủ chủ, tin tưởng Phủ chủ nhà ta sẽ cảm động và nhớ đến
tình nghĩa của ngài.” Tên Dị tộc đầu báo thân người nói ra.
Tên
Dị tộc đầu báo, mở miệng một tiếng Phủ chủ nhà ta, ngậm miệng cũng Phủ
chủ, trong lời muốn Thạch Mục nể mặt Triệu Trầm Lồi nhưng giọng nói lại
có vài phần ngạo mạn. Dường như nếu làm cho Phủ chủ của hắn nợ một cái
nhân tình, đúng là vinh hạnh của Thạch Mục a.
“Cút!” Nào biết Thạch Mục phảng phất như không nghe thấy, chẳng qua lạnh lụng quát một tiếng.
“Ngươi…”
Dị tộc đầu báo không thể tin được những gì nghe thấy, thế nào cũng không
nghĩ ra, Thạch Mục bất quá là một tên đệ tử mới nhập môn, lại dám không
nể mặt Triệu phủ chủ.
Mấy tên hắc y nhân khác bị tiếng quát của
Thạch Mục làm cho sợ hãi nhao nhao lảo đảo lùi về phía sau, nhưng chứng
kiến tên Dị tộc đầu báo đầu lĩnh không hề động đậy, cũng không dám rời
đi quá xa.
Thạch Mục cũng không nói thêm gì nữa, quang mang trên
người lóe lên, thân ảnh lập tức phiêu động, lúc giữa kéo lê vài đạo thân ảnh mơ hồ.
“Ngươi muốn làm gì?”
“Tha cho… Tha mạng!”
“Ngươi… Ngươi ngươi sẽ phải hối hận!”
“Ôi!”
“A!”
Động tác mau lẹ, chỉ thấy mười tên hắc y nhân như mấy con gà con không có
lực phản kháng bị Thạch Mục một tên tiếp theo một tên xách trong tay,
ném ra ngoài. Ở giữa không trung bọn chúng tạo thành một đường vòng
cung, nặng nề rơi ra xa bên ngoài hơn mười trượng, trong nhất thời tiếng kêu thảm vang lên liên tục.
Làm xong hết những việc này, Thạch Mục phủi tay, tiêu sái xoay người đi về phía động phủ của mình.
Cảnh tượng này khiến cho đám người Tề Phong cùng với mấy người quản sự trợn mắt há hốc mồm.
Bọn hắn ở khu vực Hoàng giai không ít thời gian, tự nhiên biết được tên
Triệu Trầm Lôi là nhân vật bậc nào, đây cũng là một trong những nguyên
nhân mà mấy người giận nhưng không giám nói gì.
Bởi vì vận khí
của bọn hắn không tốt, liên tục bị phân tới mảnh Linh Địa hoang vu cằn
cỗi này, chủ nhân trước đây đều là những kẻ có thực lực yếu đuối, địa vị hơi thấp. Thậm chí có một chủ nhân trước đây không lâu, trong khi thi
đấu bị trực tiếp đuổi ra khỏi Thánh Địa.
Chủ nhân còn như thế
đừng nói đến nô bộc bọn họ, bởi vậy những người này trước đây trước mặt
những người hầu của động phủ khác đều mang vài phần tự ti.
Dù sao tại phiến khu vực này, địa vị của chủ nhân trực tiếp quyết định địa vị
của người hầu, cáo mượn oai hùm, sự tình nhìn mãi thành quen.
Hôm nay lại không nghĩ rằng, Phủ chủ Nhân tộc có dung mạo bình thường không chỉ có gan lớn, lại còn ngạo mạn như thế. Vì một người hầu chưa quá
quen mặt, một lời không hợp liền không khách khi đem đám người hầu của
Triệu Trầm Lôi cứ như vậy ném ra ngoài, một chút mặt mũi cũng không lưu
lại cho đối phương.
Cảnh tượng này khiến cho đám người hầu không
chỉ hả hê trong lòng, còn để cho nhân tâm không khỏi dâng lên vài phần
tâm tình phức tạp khó nói lên lời.