Dịch giả: sweetzarbie
Biên: nila32
Thạch Mục cảm thấy bốn phía mơ hồ, trời đất quay cuồng. Ngay sau đó hắn chợt
nhận ra bản thân đã tiến vào một mảnh không gian tối đen như mực. Bốn
phía rung lắc dữ dội, vô số vết đứt rạn lúc ẩn lúc hiện. Xa tít đằng
trước còn có thể cố nhận ra được một điểm sáng mờ mờ.
Trong
khoảng không hỗn độn này, thân thể Thạch Mục chao đảo như con diều đứt
dây vật lộn với gió bão. Mỗi một luồng xung động không gian từ bốn
phương tám hướng vọt tới lại khiến cho hắn đau thấu tâm can. May mà thân thể hắn mạnh mẽ, vẫn còn có thể chịu đựng được ở mức độ này.
Hắn vừa ổn định thân hình vừa vận dụng linh mục nhìn về phía đốm sáng lập
lòe kia thì nhận ra đó chính là một cái cửa động. Hấp lực bên trong dao
động không dứt nhưng vì không gian xung quanh lắc chuyển dữ dội nên
những xung động này vô cùng chập chờn, khi có khi không. Đúng vào lúc
này, giọng nói của Thương Viên vương truyền đến:
”Đừng nhìn! Chỗ đó đúng là đích đến của lần truyền tống này.”
Hắn thúc giục pháp lực, quanh thân vừa hiện linh thuẫn bao bọc thì sau lưng cũng chớp xòe ra đôi cánh lửa. Hai cánh không ngừng vỗ đập kịch liệt
chống lại lực giằng xé của không gian chung quanh để bay đến vị trí của
thông đạo ánh sáng.
Nhưng vào lúc này, xung quanh lại đột nhiên
rung chuyển dữ dội! Đứt gãy bốn phía càng lúc càng khủng khiếp. Cả phiến hư không dường như muốn sụp đổ hoàn toàn. Ánh sáng từ cửa thông đạo nơi xa cũng vặn vẹo không ngừng, dường như cũng bắt đầu nứt rạn.
Thạch Mục cảm thấy lực giằng xé quanh thân tăng lên gấp bội. Mặc dù hắn có
đôi cánh chống đỡ nhưng cũng không hoàn toàn ổn định nổi thân hình. Cơ
thể liêu xiêu không dứt.
”Aaaaaaa!”
Thương Viên vương ở
trước Thạch Mục không xa, thanh quang hộ thể điên cuồng run rẩy. Lão
thét to một tiếng, quần áo trên người bung ra tơi tả, lộ ra thân thể
cường tráng, cơ bắp cuồn cuộn. Lông tóc trên thân cũng liền đó trở xanh, lớp lớp biến dài, trong phút chốc đã hóa thành một con vượn lông xanh
khổng lồ. Lớp hào quang trên người lại đột nhiên bành trướng. Thân hình
rồi cũng trụ vững lại. Hai tay bắt ngang trên trán, cự viên nhích từng
chút một, cẩn thận đạp không mà lướt về cửa sáng thông đạo.
Nhưng vào lúc này, một hồi chấn động đột nhiên ập đến ngay bên cạnh lão. Một
đường đứt vỡ đen kịt, sắc bén như dao lóe lên. Hào quang xanh trên bả
vai cự viên chợt tan vỡ, cánh tay liền đứt lìa, máu chảy ào ạt. Cự viên
dù vô cùng đề phòng nhưng cũng không thể tránh khỏi mà thét lên đau đớn. Nhưng dù vậy, nó cũng không chùn bước mà ngược lại còn tăng tốc tiến
lên.
Thạch Mục thấy vậy kinh hãi không thôi. Tình trạng hiện tại
tiến thoái lưỡng nan, hắn chỉ còn có thể kiên trì hướng về cửa sáng
thông đạo kia mà bay tới.
”Ầm! Ầm! Ầm!”
Đúng lúc này, trong không gian lại rầm lên một tiếng. Tiếng rin rít tiếp đó càng lúc càng lớn:
”Két! Két! Két!”
Thạch Mục cảm thấy lực giằng xé không gian còn tăng mạnh thêm mấy lần. Hào
quang bảo hộ quanh thân hiện lên vô số đường rạn nứt. Hắn liền bắt
quyết, điên cuồng rót pháp lực vào trong cơ thể khiến hào quang bảo hộ
tăng vọt. Những đường rạn nứt liền khép lại. Nhưng vì áp lực không gian
quá lớn, những vết rạn này cứ vặn vẹo liên tục.
Đột nhiên, khe
nứt ở phía trên đầu Thạch Mục xẹt ra một luồng không gian loạn lưu bén
nhọn như dao, chém xuống màn hào quang quanh người hắn. Lớp lớp khí linh bảo hộ quanh thân hắn liền lập tức bể vụn.
Vù!
Thạch Mục
vội vàng vẫy đập đôi cánh lửa, may mắn tránh thoát trong đường tơ kẽ
tóc. Nhưng ngay sau đó, một luồng không gian loạn lưu khác lại từ phía
sau lưng đập tới.
”Xoẹt” một tiếng!
Một bên cánh đã bị chém đứt hơn nửa, hóa thành điểm điểm tinh quang đỏ tiêu thất tứ tán trong không trung.
Thạch Mục còn chưa kịp phản ứng thì một vài khe nứt ở xung quanh đã banh rộng toác hoác. Từ đó từng luồng không gian loạn lưu khổng lồ ào ào tuôn ra, nhè hắn quét tới. Thạch Mục không còn cách nào né tránh đành nghiêng
người đi. Tay trái liền biến đen như than, bảo bọc trong một đoàn bạch
diễm. Năm ngón nắm chặt thành đấm, hắn đánh mạnh ra một quyền.
”Ầm!”
Cú đấm tung ra vừa khéo vào khoảng không xung quanh chứ không dộng thẳng
vào khe nứt không gian. Bạch diễm cuồn cuộn tuôn theo thành một đạo
không gian trắng ảo mịt mờ quét sạch hết mấy luồng loạn động kia đi.
Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán, Thạch Mục cũng không muốn chống chọi lâu dài. Hắn lập tức xoay người tiếp tục hướng về phía trước.
Hiện tại Thương Viên vương đã đi trước hắn hơn mười trượng, còn gần một trăm trượng nữa là đến điểm truyền tống. Nhưng màn hào quang bảo hộ cơ thể
của lão chỉ còn lại một lớp mỏng. Dưới áp lực không gian càng lúc càng
cuồng bạo, lão vừa phải cật lực chống cự các luồng loạn động vừa phải né tránh các khe không gian đứt gãy nên da dẻ toàn thân trở nên đỏ thẫm
như máu, đau đớn bội phần.
Càng đến gần cửa thông đạo thì không gian càng bất ổn. Đứt gãy càng liên tục, các luồng loạn lưu phụt ra càng mạnh.
Thạch Mục trong lòng âm thầm không ngừng than khổ. Hiển nhiên vì truyền tống
trận này được lập tạm từ thời cổ, về sau lại bị kim giao kia tàn phá nên từ lâu các bờ không gian đã trở nên rệu rã. Chả trách Thương Viên vương cứ cố sống cố chết mà tiến về thông đạo, chứ nếu bị sa lầy hoàn toàn
trong luồng không gian, thân xác chỉ có nước bị chém tan nát đến một mẩu xương cũng không còn.
Thạch Mục vừa định bước tiếp bước nữa thì
đột nhiên một luồng không gian khổng lồ từ sau lưng truyền tới. Thân thể bị giằng lại, tốc độ di chuyển của hắn trở nên vô cùng chậm chạp. Hắn
cả kinh, vừa phóng thần thức dò xét thì giật mình hoảng sợ.
Hồi
nãy hắn đánh ra một quyền chấn vỡ mấy luồng loạn lưu, tuy rằng tạm thời
thoát hiểm nhưng những đường đứt gẫy ở phía sau chẳng những mở rộng thêm lại còn nhập lại với những khe nứt khác khiến lực không gian phun ra
càng lúc càng lớn. Nếu không nhanh chóng rời khỏi chỗ này thì chẳng khác nào tự để cho mình bị hấp lực nghiến nát.
Nhưng không gian phía trước đứt gẫy liên tục, mỗi bước mỗi hung hiểm, không tài nào tiến thêm được nữa.
”Aaaaaa!”
Thạch Mục cảm thấy sau lưng một luồng khí tức có sức hủy diệt kinh hồn bạt
vía đang ập tới. Trong lòng tức nước vỡ bờ, hắn không nhịn được nữa mà
ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng.
Đúng lúc này, máu huyết
trong cơ thể hắn dường như sôi trào, nóng bức khó chịu vô cùng. Ngay sau đó, cả người nổi lên từng phiến phù văn huyền ảo, hào quang rực rỡ, lớp lớp vẫy động, rập rình như những cánh bướm lượn. Thạch Mục chợt thấy cả người nhẹ bổng đi, cảm giác áp bách hít thở không thông cũng tan biến.
Hắn vừa định thần, còn chưa kịp mừng thì đã cả kinh.
Toàn bộ thông đạo không gian lại chấn động kịch liệt. Lần này còn mạnh hơn
lần trước. Vô số khe nứt dài hơn một trượng liên tục bung ra. Nhưng giờ
đây nhờ có kim quang cuồn cuộn bảo vệ quanh thân, Thạch Mục chẳng bị hề
hấn gì, ngay cả một chút xung động hắn cũng không cảm thấy.
Từ đây đến cửa thông đạo, khe nứt không gian ngang dọc như mạng nhện, bên trong rung chuyển dữ dội rồi liên tiếp bục ra.
”Không!”
Thương Viên vương thân mình lắc lư mấy cái, hòng tránh thoát một cái khe không gian nhưng còn chưa kịp cất tiếng hét thảm thì đã bị mấy luồng loạn lưu xuyên qua thân. Hào quang hộ thể lập tức tan rã. Cả người bị chém thành bảy tám phần, máu văng tung tóe. Đúng lúc đó, lão chợt há lớn miệng.
Một luồng hào quang xanh bay ra, quấn lấy đầu lão mà bay nhanh về phía
trước. Nhưng chẳng bay được bao xa thì một luồng áp lực có sức hủy diệt
khủng khiếp đã ào tới, quét qua khắp không gian. Thủ cấp của Thương Viên vương và những mảnh tàn thi bị nghiến nát thành một một đám máu huyết
bầy nhầy.
Trong lúc Thạch Mục còn đang sững sờ đứng nhìn thì kim
quang trên người đột nhiên thu lại, hóa thành một đạo ánh sáng vàng rực
rồi mang thân ảnh hắn biến mất trong chớp mắt. Thạch Mục cảm thấy đầu óc choáng váng, cả người từ từ trôi dạt rồi bất tỉnh.
Không biết
bao lâu sau, khi hắn lại mở mắt ra lần nữa thì thấy bản thân xuất hiện
trong một mộng cảnh mới. Sở dĩ là mộng cảnh bởi vì giờ đây cả người hắn
không tài nào cử động được nữa. Tình trạng giống như trước đây hắn mơ
thấy mình hóa thành khỉ trắng trong cơn mơ ngủ. Nhưng lần này hắn không
biến thân mà vẫn là chính mình. Cả người xuất hiện trong một khoảng
không gian mênh mông đầy sao trời lấp lánh, sừng sững một vì tinh cầu
nâu màu hoàng thổ. Cảnh tượng hư hư ảo ảo nhưng lại hết sức chân thật.
Tuy vẫn còn ở xa nhưng Thạch Mục vẫn có thể thấy được tinh cầu kia thật
to lớn, trông giống như một viên sỏi nổi bật trong biển cát bao la vô
cùng vô tận.
Thạch Mục trong lòng còn đang mừng rỡ thì đột nhiên cảm thấy là lạ.
Tinh cầu này trông khổng lồ như vậy mà có vẻ trầm lặng, hầu như không có bao nhiêu sức sống. Thậm chí hắn còn không cảm nhận được một chút xíu thiên địa linh khí nào phát ra.