Quyển 2: Minh Nguyệt Chi Thương
Dịch: khongpit
Biên: nila32
Nhóm: Phàm Nhân Tông
Thành Khúc Đông là một thành trì với quy mô
trung đẳng ở vương triều Lục Sơn. Dân số của thành này vào khoảng trên
dưới hai mươi vạn.
Nơi đây bởi vì giao thông hiểm yếu, lưng tựa núi mặt nhìn sông, quanh năm mưa thuận gió hòa cho nên dân chúng an cư lạc nghiệp. Thành trì lúc nào cũng náo nhiệt đông đúc, người đi lại không ngớt trên các con
đường.
Nhưng lúc này trong thành có không ít các con phố người đi lại thưa
thớt, trên phố phần lớn các cửa hàng cũng đóng cửa không còn làm ăn buôn bán nữa.
Ở cổng thành hai lão tốt đang đứng gác cổng, cầm trường mâu chống xuống đất, hết nhìn Đông lại nhìn Tây với vẻ mặt bất an.
“Lão Hoàng, ngươi biết gì chưa, gần đây có tới bốn tòa thành trì liên tiếp không hiểu vì sao chỉ trong một đêm trở thành một tòa thành ma.
Chỉ trong một đêm mọi người trong thành đều biến mất…” Một lão tốt nói
với người còn lại.
“Làm gì có chuyện mất tích đơn giản như vậy chứ. Lão Lý nha, ta lại
nghe nói tất cả người trong bốn tòa thành trì đó đều bị ma đầu ăn hết
đấy.” Bị gọi là lão Hoàng nhìn xung quanh, thần bí nói ra.
Lão Lý nghe vậy chấn động nói:
“Ma đầu? Ngươi nói cái này là thật? Trách không được Lưu thái thú
suốt đêm qua mang theo vợ lớn vợ nhỏ trốn khỏi thành, có không ít kẻ có
tiền cũng lục đục rời khỏi thành rồi. Lần mới đây nhất xảy ra là thành
A, toà thành gần chúng ta nhất. Hai gã gác cổng như chúng ta liệu có
bị…”
“Phù, không nên nói bậy như thế!” Lão Hoàng vội vàng cắt ngang lời lão Lý không cho hắn nói ra câu tiếp theo.
“Chúng ta có nên hay không về nhà dọn dẹp thật nhanh…” Lão Lý nói.
“Haizz nếu ma đâu kia đến thật, chúng ta trốn chỗ nào cũng không thể
thoát được nữa. Mấy thành trì gần đây nhất cũng phải mất vài ngày đi
đường. Chúng ta cũng đã già, ra khỏi thành sống cuộc sống lang bạt nay
đây mai đó không bằng cứ ở trong thành mặc cho số phận an bài vậy.” Lão
Hoàng lắc đầu nói.
Ngay tại thời điểm hai người đang nói chuyện, bầu trời đang quang
đãng đột nhiên tối sầm lại, một đám mây đen khổng lồ chẳng biết từ đâu
bay đến đã che kín bầu trời thành Khúc Đông.
Mảnh âm vân này thật thần kì, liếc nhìn không thấy biên giới, cả tòa
thành bị bao trùm dưới đám mây, giữa ban ngày mà như đêm đen vậy.
“Bầu trời sao lại thay đổi đột ngột như vậy chứ?”
Lão Lý lầm bầm vài tiếng bất mãn rồi chống trường mâu đi ra bên ngoài vài bước muốn nhìn rõ hơn sắc trời thay đổi như nào. Nhưng vừa mới nhìn lên, lão tốt trông coi cổng thành này liền há hốc miệng cả buổi không
nói thành lời.
Chỉ thấy đám Âm Vân này thoạt nhìn chỉ là một đám mây cực lớn che kín bầu trời thành Khúc Đông nhưng thỉnh thoảng lại thấy hiện ra từng đạo
quang mang màu sắc quỷ dị.
Cả đám Âm Vân cực lớn như vậy với tốc độ mắt thường có thể thấy nhanh chóng trở nên đỏ thẫm như máu, giống như đại đoàn Hỏa Thiêu Vân.
Ánh sáng quỷ dị màu đỏ lờ mờ kia tại bầu trời thành Khúc Đông vốn đã
bị chặn hết ánh sáng trở nên đặc biệt nổi bật, lộ ra vạn phần quỷ dị.
“Lão Hoàng, ngươi…. ngươi mau nhìn kìa…” Lão Lý vừa kịp phản ứng định quay lại gọi lão Hoàng.
Lời còn chưa dứt, chính giữa đám Âm Vân kia đột nhiên “BÁ” lên một
chút, sáng lên hai đám ánh sáng Kim sắc như cái đèn lồng, từ nơi đó phát ra hai luồng như thực chất ánh sáng Kim sắc lóe lên rồi lại biến mất
không thấy.
Sau một khắc, từng đoàn từng đoàn sương mù màu máu từ trong đám Âm
Vân thoát ra. Từng đoàn sương mù này bị gió thổi lập tức chia thành từng sợi khói mỏng manh màu máu. Những sợi khói màu đỏ này lập tức như mưa
phùn rơi đầy khắp cả thành Khúc Đông.
Ở cổng thành, một đám khói nhanh chóng chui vào mũi lão Lý, thân hình lão Lý lập tức dừng lại. Tiếp theo toàn thân da thịt trở nên đỏ ửng rồi từ từ thối rữa thành một đám chất lỏng màu huyết hồng bay ngược lên phí trên đám Âm Vân quỷ dị kia. Sau một khắc chỉ còn lại bộ xương khô trên
mặt đất.
“Lão Lý ngươi…”
Lão Hoàng kinh hô một tiếng, nhưng một đám khói cũng đã chui vào mũi
lão. Cũng giống như lão Lý toàn thân lão Hoàng trở nên ửng đỏ, da thịt
cũng trở thành một thứ chất lỏng lơ lửng trên không dần bay về phía đám
Âm Vân kia.
Theo những sợi khói huyết hồng mỏng manh tràn ngập khắp thành, không
ngừng xuất hiện từng đoàn huyết hồng chất lỏng lơ lửng trong thành Khúc
Đông.
Chính giữa đám Âm Vân kia hiện ra một vòng xoáy cực đại, chính giữa đen kịt, một cỗ vô hình hấp lực từ giữa phóng tới.
Từng đoàn huyết vụ lơ lửng trôi nổi trong không trung bị cỗ hấp lực
này hấp dẫn nhao nhao bay vào hắc động ở trung tâm vòng xoáy.
“Yêu nghiệt phương nào cả gan tới đây quấy phá?”
Nhưng lúc này, không xa bên ngoài thành, mấy chiếc Phi Thuyền khoảng
ba bốn trượng màu đỏ đang lao tới. Đứng trên Phi Thuyền đi đầu là một
lão già mặc đạo bào màu nâu gào thét phẫn nộ.
Mỗi chiếc Phi Thuyền màu đỏ đều chở bảy tám người mặc đạo bào, nhìn về phía trước với sắc mặt khác nhau.
Những người này đều là đạo sĩ của Thanh Lâm Quan, môn phái lớn nhất
gần thành Khúc Đông, cũng là một nhánh của Thông Thiên Tiên Giáo. Bọn họ tới đấy vì sự xuất hiện của biển mây đen quỷ dị này.
Lúc này, trên không thành Khúc Đông trần ngập từng đám huyết vụ cùng
với mùi máu tanh làm cho người ta buồn nôn. Trong thành, từng bộ xương
khô chồng chất như, đâu đó thỉnh thoảng vẫn bốc lên từng đám huyết vụ
đều bị hút vào trung tâm đám huyết vân trên không kia.
“Triển khai Tù Ma trận.”
Khóe mắt lão già mặc đạo bào màu nâu như muốn nứt ra, hét lớn từ phi
thuyền bay lên không trung ngón tay như kiếm chỉ về trung tâm đám huyết
vân kia.
Sau lưng lão đạo một thanh kiếm màu xám phát ra một đạo quang mang
hướng thẳng tới trung tâm đám huyết vân. Kiếm quang đi được nữa đường
liền biến thành mấy chục cái kiếm quang màu tối, rồi vù vù một tiếng lại biến thành đầy trời kiếm quang phô thiên cái địa tiến về đám Âm Vân.
Phía sau những thanh niên đệ tử kia dưới sự chỉ đạo của những tên đệ
tử Tiên Thiên riêng phần mình bắt đầu phân tán ra trên phi thuyền. Những đệ tử này nhanh chóng lấy ra trận kỳ, trận bàn bắt đầu bày trận.
Nhưng sau một khắc, sự tình xảy ra khiến cho tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm.
Những đạo kiếm quang màu xám kia vừa chạm tới đám huyết vân vậy mà
không hề bị cản trở gì trực tiếp đi vào bên trong nhưng lại không hề có
hiệu quả gì. Ngay của một chút gợn sóng trên đám mây cũng không như là
trâu đất xuống biển.
Lão đạo thấy thế thì quá sợ hãi nhưng chưa kịp làm thêm chuẫn bị gì,
đám mây liền xuất hiện hai luồng huyết hồng như mũi tên nhanh như chớp
bay vê phía lão già. Mọi người chưa kịp nhìn rõ thì hai đạo huyết hồng
đã đi vào người lão đạo.
Thân thể lão đạo đột nhiên đông cứng, đình chỉ mọi hoạt động, sắc mặt lúc hồng lúc trắng luân phiên thay đổi.
“Mặc trưởng lão.”
Vài tên đệ tử Thanh Lâm Quan thấy thế thất kinh hô lên.
“Nhanh…. đi mau….”
Lão đạo cố gắng nói được mấy chữ đứt quãng từ trong kẽ răng, tiếp
theo toàn thân trở nên đỏ ửng. Thân thể lão đạo cũng giống như những
người dân trong thành kia, bắt đầu thối rữa bay lên một đám huyết vụ,
chỉ để lại bộ xương khô cùng với bộ đạo bào mà lão đang mặc trên người.
Cảnh tượng này khiến cho những đệ thử Thanh Lâm Quan kia hoàn toàn hoảng sợ, rối loạn.
Lão đạo là một trong ba trưởng lão của tông môn, tu vi đã đạt tới Địa giai, bình thường ghét ác như thù rất được môn đồ trong tông môn kính
ngưỡng. Trước đám huyết vân kia vậy mà không có một chút phản kháng nào
liền hóa thành một đoàn huyết vụ, cứ như vậy vẫn lạc.
Trên thực tế, đám huyết vân kia đi qua mấy toà thành trì không phải
là không gặp những tông môn có nội tình thâm hậu. Những tông môn cùng
thế gia kia cũng ra sức phản kháng nhưng kết quả cuối cùng lại không
khác so với lão đạo, tất cả đều hóa thành huyết vụ bị nó thôn phệ.
Đến chạng vạng tối, trong thành Khúc Đông không còn một sinh linh nào còn sống, ngoại trừ từng bộ xương khô chồng chất khắp nơi. Phía ngoài
thành cũng xuất hiện vài chục bộ hài cốt được bọc bởi những đạo bào hẳn
là của những đệ tử Thanh Lâm Quan.
Trên không trung, vòng xoáy cực lớn đã biến mất không còn, đám huyết
vân kia vậy mà không có rời đi. So với lúc trước càng trở nên đỏ tươi,
nhìn kĩ có thể thấy ẩn trong đó từng đám máu thịt đang di động không
ngừng.
Những đám máu thịt kia đang không ngừng cuộn vào nhau tạo thành một
mảnh hẹp dài huyết sắc, mảnh huyết sắc không ngừng được bồi đắp thêm bởi từng đám máu thịt trong đám huyết vân không ngừng di động tới.
Theo từng đám máu thịt bồi đắp vào mảnh huyết sắc không ngừng trở nên lớn lên, cuối cùng trở thành một cái huyết sắc trường xa dài hơn mười
trượng.
Trường xà vẻ ngoài nhìn như một con rắn khổng lồ vừa mới bị lột da
vậy, trên thân ngưng tụ từng giọt máu khổng lồ nhưng lại không hề bị rơi xuống đất mà lơ lửng xunh quanh thân thể trường xà.
Ở một đầu của huyết sắc trường xà mọc lên hai con mắt màu vàng lớn
như chiếc đèn lồng bên trong lưu chuyển kim quang, nhìn không thấy một
tia sinh mệnh nào.
Lúc này, con mắt màu vàng ảm đạm kia đột nhiên lóe sáng lên, những
đám máu thịt như nhận được kích thích nhao nhao lao về phía thân thể
huyết sắc trường xà, bắt đầu đi vào trong thân thể của nó.
Theo từng chút huyết vụ kia chui vào, thân thể của huyết sắc trường
xà càng trở nên ngưng thực hơn, dưới bụng của nó dần nhô lên từng mô
thịt dường như là tứ chí bắt đầu chậm rãi mọc ra.
Từng đạo kim quang trong mắt của huyết sắc trường xà càng ngày càng
sáng, kim quang rọi đến đâu trên thân huyết nhục liền biến thành từng
mảnh lân phiến màu vàng.
Theo đạo kim quang kia càng ngày càng mở rộng, dần dần toàn thân của huyết sắc trường xà được bao phủ bởi một lớp kim lân.
Cùng lúc đó huyết vân xoay tròn càng lúc càng nhanh, cuối cùng lần nữa đem huyết xà bao bọc lại.
“NGAO…”
Sau nửa ngày, một tiếng rồng ngâm trầm thấp vang lên. Phía trên thành Khúc Đông, đám huyết vân kia cuối cùng cùng cũng tán loạn để lộ ra thân hình một con Kim Giao bay lượn trên bầu trời. Một lúc sau, quanh thân
Kim Giao kim mang đại phóng.
Lúc kim quang thu lại, Kim Giao biến mất không thấy đâu, thay vào đó là một trung niên nam tử khôi ngô mặc bộ quần áo màu vàng.
Tóc và lông mày của nam tử áo vàng kia đều là màu vàng, lại là trung niên bộ dạng, đúng là Kim Giao Ngao tổ.
Ngao tổ đánh một chưởng, một cái kim quang thủ ấn to lớn xuất hiện đánh tới thành Khúc Đông.
“Ầm ầm!” Một âm thanh lớn vang lên.
Bụi bay ngập trời, đá vụn rơi như mưa trong thành Khúc Đông, vậy mà hơn nửa tòa thành trở thành đống gạch vụn.
“Haizz, những huyết nhục tinh khí của mấy tên người phàm này khôi phục khí tức cũng chỉ được đến vậy.” Ngao tổ lẩm bẩm.
Ngao tổ nói xong lại lần nữa nhắm hai mắt lại, trong miệng tụng đọc thần chú, sau mí mắt con ngươi kịch liệt chuyển động.
Một lát sau, Ngao Tổ giương mắt lên, cười lạnh.
”Hừ, gắng gượng kích phát huyết lực ít ỏi trong cơ thể ngươi, trong
thời gian ngắn đừng mơ triệu hồi bản thể lần nữa, để ta xem người còn
làm được trò gì nữa hay không.”
Dứt lời Ngao tổ hóa thành một đạo kim quang bay về phía Đông Hải với tốc độ cực nhanh.