Huyền Giới Chi Môn

Chương 1427: Q.3 - Chương 1427: Không cam lòng (2)




- Yên tâm đi. Trước đây gia nhập Thiên Đình, ta cũng dự để lại chuẩn bị phía sau. Nếu ta quyết ý phải đi, ở đây vẫn không nhốt được ta.

Tây Môn Tuyết thản nhiên nói.

- Vậy là tốt rồi.

Kim Tiểu Sai nghe được lời nói này, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

- Được, đi theo ta.

Tây Môn Tuyết nói xong, rồi đi về phía Hàn Lệ Cung.

Nửa ngày sau, Hàn Lệ Cung truyền ra tin tức tiên tướng thứ mười một của Thiên Đình Tây Môn Tuyết bế quan tu luyện. Cấm chế các nơi trong cung được mở ra, bao phủ toàn bộ Hàn Lệ Cung.

Tại một mật thấp sâu dưới lòng đất của Hàn Lệ Cung, lúc này Kim Tiểu Sai và Tây Môn Tuyết đang đứng ở trong mật thất.

Trên mặt đất không ngờ có một pháp trận truyền tống lớn vô cùng. Vô số trận văn đan xen. Thoạt nhìn cực kỳ phức tạp.

- Pháp trận truyền tống? Pháp trận này đi thông tới nơi nào?

Kim Tiểu Sai kinh ngạc nhìn pháp trận trước mắt.

- Tinh vực Thiên Hà. Mấy ngày trước đó ta vẫn luôn tác chiến ở tinh vực Thiên Hà. Đoạn thời gian đó ta không có khả năng chờ đợi không công. Từ lâu ta đã âm thầm bố trí truyền tống này, chính là để phòng có bất cứ tình huống nào xảy ra.

Tây Môn Tuyết nói.

- Tinh vực Thiên Hà! Nhưng khoảng cách này vẫn cực xa. Truyền tống vượt qua tinh vực cần năng lượng không gian vô cùng to lớn!

Kim Tiểu Sai kinh ngạc nói.

- Yên tâm đi. Ta đều đã chuẩn bị xong rồi.

Tây Môn Tuyết mỉm cười, lật tay lấy ra một khối tinh thạch kích cỡ bằng đầu người. Không ngờ chính là tinh thạch.

Lúc này trên mặt Kim Tiểu Sai mới lộ ra vẻ tươi cười.

- Đi thôi.

Tây Môn Tuyết đi vào bên trong pháp trận, trong miệng nói lẩm bẩm, hai tay đánh ra từng pháp quyết.

Ong ong!

Sóng linh lực chấn động cực lớn từ trong trận pháp truyền ra. Ánh sáng trắng chói mắt phóng lên cao. May là nơi này chính là mật thất ở sâu phía dưới nền đất. Hàn Lệ Cung đã mở tất cả cấm chế, mới miễn cưỡng che được sóng chấn động linh lực này.

Chỉ có điều pháp trận không gian này vận chuyển, phát sinh ra ảnh hưởng thật là kinh người. Cấm chế của Hàn Lệ Cung nhẹ nhàng chấn động, run rẩy không dừng.

- Không xong! Truyền tống có hiện tượng kỳ lạ lớn như thế, nhất định sẽ bị người phát hiện!

Sắc mặt Kim Tiểu Sai chợt một chút trắng phau, bật thốt lên.

Tây Môn Tuyết dường như không nghe thấy, trong miệng lẩm bẩm, hai tay đánh ra từng pháp quyết.

Pháp trận truyền tống tản ra ánh sáng càng lúc càng chói mắt. Hư không cũng run lẩy bẩy. Tường mật thất vang lên những tiếng rắc rắc, hiện ra vô số vết nứt. Hình như nó muốn đổ sụp xuống.

Tây Môn Tuyết khẽ quát một tiếng, một chỉ điểm ra. Một luồng ánh sáng trắng từ trên đầu ngón tay nàng bay ra, rơi vào phía trên khối tinh thạch kia.

Răng rắc!

Trên tinh thạch hiện ra vô số vết rạn nứt, lập tức hoàn toàn vỡ vụn ra, hóa thành một lực không gian khổng lồ, rót vào đến trong pháp trận truyền tống.

Oong!

Pháp trận truyền tống đột nhiên phóng ra ánh sáng mạnh gấp mười lần. Trong pháp trận, bóng dáng của hai người Tây Môn Tuyết và Kim Tiểu Sai lắc lư một hồi, bỗng nhiên biến mất.

Trước mắt Kim Tiểu Sai có vô số tia sáng lưu quang kỳ dị lóe lên. Từng lực lượng khổng lồ kéo trên người của nàng. Nàng cố gắng nhịn xuống.

Không biết qua bao lâu, thân thể nàng nhẹ đi một chút. Nàng bị một lực lượng khổng lồ lôi kéo đứng lên, trước mắt đột nhiên là một mảnh sáng ngời.

- A...

Nàng mở miệng thở dốc, toàn thân đau đớn mãnh liệt không chịu nổi. Thân thể đã lực kéo của truyền tống trận làm tổn thương. Nàng nhìn về phía xung quanh.

Lúc này hai người xuất hiện ở một chỗ thung lũng trong lòng đất. Tiếng gió rít gào từ bên ngoài truyền đến.

Tuy rằng không biết nơi này là ở đâu. Chỉ có điều linh khí thiên địa nơi này rất loãng. Trong Tiên Vực sẽ không có nơi thế này. Hiển nhiên nơi này đã không phải là Tiên Vực.

- Không có sao chứ?

Hình dáng Tây Môn Tuyết thoạt nhìn tốt hơn rất nhiều so với Kim Tiểu Sai. Chỉ là sắc mặt có chút tái nhợt.

- Không có việc gì. Nghỉ ngơi một chút là tốt rồi!

Trên mặt Kim Tiểu Sai lộ ra vẻ tươi cười.

Bất kể như thế nào, các nàng từ Thiên Đình trốn thoát ra ngoài. Hồi tưởng khi còn ở trong Thiên Đình trước đây, dường như đã trôi qua mấy đời.

Kim Tiểu Sai vận dụng công pháp, một hồi lâu mới khôi phục phải một ít.

- Đi thôi!

Tây Môn Tuyết bay về phía bên ngoài.

Lúc này, ánh mắt của nàng lại không có bao nhiêu vui mừng, trái lại có chút nặng nề.

Trong lòng Kim Tiểu Sai cảm thấy có chút kỳ quái. Chỉ có điều không hỏi nhiều.

Hai người rất nhanh bay ra khỏi thung lũng. Tây Môn Tuyết hoàn toàn không có chút do dự nào, bay về một phương hướng phía xa.

- Tuyết Nhi, chúng ta đi tới nơi nào vậy?

Kim Tiểu Sai hỏi.

Sắc mặt Tây Môn Tuyết trầm trọng, không trả lời.

- Tính cách nàng bây giờ càng lúc càng cổ quái hơn cả ta.

Kim Tiểu Sai bị mất mặt, nhỏ giọng nói lầm bầm.

Giờ khắc này hai người ở trên một tinh cầu có chút hoang vắng. Khắp nơi đều là một mảnh cát vàng. Thỉnh thoảng có một vài chỗ là thảo nguyên, cũng chỉ có một ít yêu thú, nhưng không có sinh linh trí có tuệ tồn tại.

Hai người bay hơn một canh giờ, đi tới gần một ngọn núi màu đen quỷ dị.

Toàn bộ ngọn núi tản ra một khí tức kỳ lạ, không ngờ đặc biệt bài xích thần thức. Khi vừa chạm tới ngọn núi màu đen, thần thức sẽ tự động vòng qua.

- Đây là Hắc Mặc Thạch! một chỗ khoáng mạch Hắc Mặc Thạch thật lớn!

Kim Tiểu Sai thở dài nói.

Hắc Mặc Thạch là một loại đá kỳ lạ, có thể che đậy thần thức người khác tra xét, giá trị rất cao, bình thường đều dùng để xây dựng mật thất.

Tây Môn Tuyết ngừng lại ở phía trước ngọn núi màu đen, trên mặt lộ ra vẻ phức tạp.

Chỉ có điều những thần sắc khác thường này chỉ thoáng một cái liền biến mất. Thần sắc nàng khôi phục lại bình tĩnh, bay về phía đáy ngọn núi.

Tuy rằng Kim Tiểu Sai cảm thấy kỳ quái không hiểu vì sao Tây Môn Tuyết tới đây. Chỉ có điều nàng biết cho dù nàng hỏi, Tây Môn Tuyết cũng sẽ không nói cho nàng biết. Vì vậy nàng ngoan ngoãn im lặng, chờ đợi kết quả được công bố.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.