Huyền Giới Chi Môn

Chương 1161: Q.3 - Chương 1161: Lạ Lẫm Với Chính Mình (2)




Mấy người đàn ông trung niên khác cũng nhìn nhau, gật gật đầu.

Trên lôi đài, ánh mắt của thanh niên đối diện cũng ngưng lại, xoay cổ tay, trường iếm trong cũng xoay theo huyễn hóa ra tám đạo kiếm ảnh, bay lên ngênh đón đòn tấn công “Nhất Tức Bát Trảm” của thiếu niên Thạch Mục.

“Ầm ầm ầm! ”

Một chuỗi âm thanh trầm vang, đao ảnh và kiếm ảnh cùng lúc tán ra.

Thiếu niên Thạch Mục cơ thể chấn động mạnh, “ầm ầm ầm”liên tục chạy lùi lại phái sau mấy bước mới đứng vững lại được.

Thanh niên đối diện lại có dáng vẻ vô cùng nhàn hạ, cơ thể không dao động gì.

“Đinh!”

Một tiếng chuông thanh túy vang lên.

- Ngừng!

Hai người liền dừng tay, lui lại ra sau đứng.

Thiếu niên Thạch Mục sắc mặt có chút căng thẳng, nhìn xuống mấy người đàn ông trung niên ở dưới đài.

- Thông qua khảo hạch”

Sau khi mấy người nhỏ tiếng thương lượng xong, một người cất tiếng nói.

Sắc mặt của thiếu niên Thạch Mục liền ngay lập tức tràn đầy vẻ hưng phấn vui sướng, Thạch Ngọc Hoàn ở dưới đài cũng vô cùng vui mừng.

Đứng không xa trên một trụ đá bên ngoài đám người, Thạch Mục yên tĩnh đứng xem tất cả mọi thứ đang diễn ra ở trước mắt.

Chính bản thân mà mình quen thuộc nhất dường như đang dần dần trở nên có chút xa lạ.

................

Mười năm sau.

Ở trên một con đường lớn trong kinh thành của nước Đại Tề, có một đội võ sĩ mặc “hắc sắc khải giáp” cưỡi trên “hắc sắc chiến mã” chầm chậm đi qua.

Những người này thần sắc dũng mãnh, ánh mắt lạnh lùng. Đây chính là những Binh Sĩ Hổ Lang chinh chiến dài ngày ngoài sa trường.

Đi đầu là một người có thân hình cao lớn, trên người mặc chiến giáp hình rồng hắc sắc, trên đầu đội một chiếc mũ thép che khuất nửa mặt nên nhìn không rõ dung mạo. Có điều cảm giác rằng người này không phải lớn tuổi mà tựa như là một thanh niên.

Bên hông của thanh niên này giắt một thanh chiến đao Tất Hắc Ma Long, thân đao dài gấp nửa chiến đao bình thường, chuôi đao hình đầu rồng. Mắc dù đao chưa rút ra khỏi vỏ nhưng đã phát ra một luồng sát khí uy nghiêm đáng sợ.

- Là Hắc Long Vệ!

- Nghe nói bọn họ xuất kinh lần này là để tiêu diệt đám thổ phỉ Hắc Phong Minh trên Kỳ Liên Sơn, xem ra là đại thắng trở về.

- Chuyện đó là tất nhiên, thủ lĩnh của Hắc Long Vệ là ai chứ, là võ sĩ hộ quốc trẻ nhất của Đại Tề ta, “Ma Long Đao” Thạch Mục đại nhân đó. Ngài đường đường là tướng quân nhất phẩm được ngự phong, một Hắc Phong Minh nhỏ bé kia sao là đối thủ của ngài được chứ!

Người dân xung quanh gần đó bàn luận sôi nổi, ánh mắt nhìn thẳng đến thanh niên mặc hắc giáp đi đầu, ánh mắt vô cùng tôn kính và sùng bái.

Thanh niên mặc hắc giáp trên mặt không có chút biểu hiện cảm xúc nào, ruổi ngựa đi về phía trước.

Một đoàn người nhanh chóng đến bên ngoài một phủ đệ, trên phủ đệ treo một tấm biển, bên trên viết hai chữ Thạch Phủ.

Thanh niên mặc hắc giáp xoay người xuống ngựa, lấy chiếc mũ thép đội trên đầu xuống làm lộ ra một khuôn mặt kiên nghị. Đó chính là Thạch Mục.

- Vu Dũng, ngươi dẫn Hắc Long Vệ đến gặp Đồn Sở, bên phía Binh Bộ ngươi cũng qua đó báo cáo một tiếng.

Thạch Mục nói với một người đầu trọc mặc hắc giáp bên cạnh.

- Vâng, đại nhân.

Người đàn ông đầu trọc liền đáp lại.

Thạch Mục xoay người đi vào trong phủ. Đầu tiên đi đến Thiên Sảnh cởi áo giáp trước, thay một bộ y phục võ sĩ thoải mái hơn rồi đến nội đường.

- Phu quân!

Một bóng hình xinh đẹp nhanh chóng chạy tới, ngã vào lòng của Thạch Mục.

Thạch Mục mặt tươi cười, dang rộng hai tay ra ôm bóng hình xinh đẹp đó vào rồi nhấc lên xoay mình hai vòng mới chịu buông xuống.

Người trong phủ tự biết ý mà lui xuống.

Bóng hình xinh đẹp đó là một người con gái mặc y phục màu xanh lục, nàng là một người con gái tuyệt sắc giai nhân. Càng hiếm có hơn chính là ở giữa hai hàng lông mày của nàng ta có một khí khái của bậc anh hùng.

- Giữa thanh thiên bạch nhật, hai người các ngươi cũng quá thân mật đi à. Tử Nhi đại tẩu, người có phải là Cáo Mệnh Phu Nhân được triều đình khâm phong không, hành động cử chỉ phải cho hợp với lễ nghi, sao có thể tùy ý như vậy.

Một giọng nói nhẹ nhàng ngọt ngào có vài phần giễu cợt vang lên.

Một người con gái mặc y phục thêu hình ngỗng từ Thiên Sảnh đi tới, nhìn hình dáng khoảng chừng hai mươi mấy tuổi, dung mạo xinh đẹp, đây chính là Thạch Ngọc Hoàn.

- Ngọc Hoàn, muội cũng ở đây.

Thạch Mục buông mĩ nữ mặc y phục màu xanh lục xuống, gật đầu với Thạch Ngọc Hoàn.

- Sao hả, không hoan nghênh à?

Tmh một tay chống nạnh, ra vẻ tức giận nói.

- Tại hạ nào dám, muội giờ đây đã là đệ tử của Huyền Vũ Tông, cho dù là Hoàng Đế của Đại Tề ta nhìn thấy cũng phải nể mặt chứ huống hồ chi ta chỉ là một tướng quân nhỏ bé.

Thạch Mục tuy rằng nói như vậy nhưng thần sắc lại có chút tếu táo.

Thạch Ngọc Hoàn liếc Thạch Mục một cái.

- Được rồi, huynh muội hai người thôi trò đấu võ mồm đi. Phu quân, chàng đi đường cả ngày ròng rã, chắc cũng mệt rồi, để thiếp bảo người dưới chuẩn bị nước ấm cho chàng tắm rửa, thư giãn chút.

Tử Nhi ân cần nói rồi đi ra ngoài.

Thạch Mục nhìn theo vóc dáng yểu điệu của thê tử, ánh mắt lóe lên tia mãn ý.

- Muội không phải ở Huyền Vũ Tông sao? Sao lại đến kinh thành vậy?

Thạch Mục ngồi xuống, nhìn sang muội muội Thạch Ngọc Hoàn hỏi.

- Ờ thì, nhận nhiệm vụ của môn phái, thuận tiện ghé qua đây chơi chút.

Thạch Ngọc Hoàn cũng ngồi xuống, không cười hì hì như lúc nảy nữa.

- Ồ, tu vi của muội tiến bộ không ít đó, đã đạt đến Hậu Thiên rồi, xem ra không bao lâu nữa liền có thể tiến cấp lên Tiên Thiên rồi. Tài nguyên của Huyền Vũ Tông phong phú, quả là danh bất hư truyền.

Thạch Mục nhìn muội muội một lượt từ trên xuống dưới, có chút ngạc nhiên nói.

- Đại ca, huynh nói vậy là đang chế giễu ta có phải không? Năm xưa lúc huynh mới đến Kim Gia, võ công của ta đã ở trên huynh, vậy mà bây giờ lại thấp hơn huynh cả một đại cảnh giới.

Thạch Ngọc Hoàn tức giận nói.

- Lúc trước ta có thể tiến cấp lên Tiên Thiên chẳng qua là nhơ cơ duyên trùng hợp, sau đó không còn sức lực. Mấy năm nay tu vi của ta vẫn luôn như trước không có tiến bộ gì, muội theo kịp ta chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.

Thạch Mục cười ha ha nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.