Thạch Mục nhìn tháy một màn này trước mắt, trong lòng vui vẻ.
Ngũ Hành Cương Vực Đồ bị ánh sáng ngũ sắc bao trùm nhanh chóng phồng lớn lên, phóng ra năm cột ánh sáng cũng nhanh chóng phồng lên theo.
Quang trụ ngũ sắc trong tiếng vù vừ cực lớn dần dần dung hợp lại với nhau, hình thành nên một quang trụ (cột ánh sáng) cổ quái không đen không trắng
Quang trụ bắn ra đến trong hư không, giống như mặt nước đang run rẩy kịch liệt, vô số phù văn bay ra từ trong không gian, ngưng tụ thành hai bàn tay lớn, cắm vào trong hư không.
Bàn tay lớn chậm rãi lôi kéo, một lát sau, trong hư không bất ngờ xuất hiện một cái lối vào không gian lớn mấy trượng.
Trong lối vào chỉ có một màu đen kịt, vô số hắc quang (ánh sáng đen) gấp khúc, dường như những con vật bé nhỏ đang nhúc nhích ngọ nguậy, không biết đi đường nào.
Có điều, mơ hồ có một cỗ ngũ hành nguyên khí khó hiểu chập chờn truyền ra từ trong không gian.
-Nơi này chẳng lẽ chính là? - Thạch Mục khẽ động trong lòng.
- Có phải là Ngũ Hành Ma Quật không, đi vào nhìn một cái là biết. - Đôi mắt Yên La lóe lên ngân quang, nhìn vào trong thông đạo không gian, mở miệng nói.
Thạch Mục gật đầu một cái, đang muốn bay vào trong thông đạo không gian, chợt nhớ ra cái gì đó, quay đàu nhìn Yên La, lên tiếng hỏi:
- Yên La, cô không vào cùng sao?
Theo như lời Yên La nói, Ngũ Hành Ma Quật chắc hăn là một chỗ thánh địa tu luyện vô cùng hiếm có.
- Nơi đó mặc dù thật sự là Ngũ Hành Ma Quật, đối với ta mà nói, đã không có tác dụng gì nữa rồi, ngươi tự mình đi vào đi, ta ở bên ngoài đợi ngươi. - Yên La nói.
- Cũng được.
Thạch Mục nói xong liền bay vào trong lối vào không gian.
Lúc này, dị biến nảy sinh!
Một đạo bạch quang to cỡ miệng chén trong suốt óng ánh từ phía xa bay tới, vô cùng nhanh chóng đánh về phía Thạch Mục.
Thạch Mục một tay đánh ra, mảng lớn Niết Phụng Diệm xuất hiện, ngưng tụ thành một tấm chắn hỏa diệm màu vàng kim, chắn ở trước người.
Đâm rồi!
Quang trụ (cột ánh sáng) bạch sắc đánh lên trên tấm chắn hỏa diễm, tấm chắn lại nhanh chóng tiêu tan, Niết Phụng Diệm vừa đụng đến bạch quang đó, lại trực tiếp giải thể, hóa thành những chấm tàn diệm, hoàn toàn không chịu nổi một kích.
Trong lòng Thạch Mục kẽ rùng mình, Niết Phụng Diệm có thể nói là một môn hỏa diệm thần thông lợi hại nhất của hắn, chưa từng nghĩ đến sẽ bị đối phương khắc chế như vậy.
Xuy xuy!
Tấm chắn hỏa diễm kim sắc gần như bị đánh tan chỉ trong nháy mắt, bạch quan liên tục đánh về phía Thạch Mục.
Thân hình Thạch Mục mơ hồ, từ biến mất ngay tại chỗ không thấy tung tích, một khắc sau lại xuất hiện ở ngoài mười mấy trượng, nhướng mày.
Chỉ thấy cánh tay trái rủ xuống, da dẻ bên ngoài tản phát ra thanh yên (khói) bạch sắc nhàn nhạt, trên da dẻ bị một vết bỏng lớn để lại dấu tích.
Khóe mắt Thạch Mục giật giật nhẹ hai cái, chỉ là bị bạch quang quẹt qua một chút, mà lại nghiêm trọng như vậy, bạch quang đó rốt cuộc là thần thông gì.
Ánh mắt hắn nhìn về phía bạch quang đang bay đến, con ngươi co rụt lại.
Chỉ thấy trong hư không ngoài mấy trăm trượng, một nam tử hư ảo mặc áo bào trắng đang đứng đó.
Người này thoạt nhìn khoảng ngoài ba mươi, khuôn mặt rất anh tuấn, chỉ là hai mắt lại bị một mảnh vải màu xám che kín, thoạt nhìn dường như là một người bị mù hai mắt.
Nhưng mà lòng bàn tay phải hơi nghiêng tản phát ra bạch quang óng ánh nhà nhạt, vừa rồi đạo quang trụ bạch sắc đó dường như cũng là bắn ra từ trong này.
- Người đến là ai? - Thạch Mục trầm giọng quát, kim quang trong tay lóe lên, Phiên Thiên Công hiện ra, một cỗ ánh sáng kim sắc tản phát ra từ trong thân côn.
Người này ra tay công kích hắn, hiển nhiên là địch không phải là bạn, vả lại người này tu vi không thể coi thường, hiển nhiên cũng là Thần Cảnh trung kỳ.
- Thiên Mục Tiên Tướng - Cao Minh! - Nhân ảnh lóe lên, Yên La xuất hiện ở bên cạnh Thạch Mục, thần tình nghiêm túc, trong mắt lộ ra một kia cố kỵ.
- Tiên Tướng ư? - Đồng tử Thạch Mục co rút lại, lập tức hừ lạnh một tiếng.
- Bảo Hoa tiên tử, nhiều năm không gặp, không ngờ cô phong vẫn như xưa, thật sự là đáng mừng! - Nam tử che mắt quay lại về phía Yên La, trên mặt lộ ra một nụ cười, nói.
- Mẫn Mục Thần Thông của ngươi xem ra đã tu luyện đến tầng thứ bảy rồi, xem ra những năm này cũng không có nhàn rỗi. - Yên La thản nhiên nói.
- Cần phải cận thận hai tay người này, người này xếp thứ ba trong Thiên Mục Tiên Tướng, lòng bàn tay Thiên Mục phóng ra mẫn mục ẩn chứa pháp tắc hủy diệt, ta cũng không dám coi thường. - Trong tay Thạch Mục vang lên thanh âm của Thiên La.
Thạch Mục nghe vậy trong lòng chấn động.
Tiên tướng thứ ba!
Xếp trước Tì Lư rất xa, có thể so sánh với Hỏa Đồ chi lưu, tuyệt đối là chiến lực đứng đầu trong mười hai tiên tướng.
Có điều, người này sao lại xuất hiện ở đây? Lẽ bào cũng là vì Ngũ Hành Ma Quật?Hay là đi theo hắn đến đây?
Người này được xưng là Thiên Mục, nhưng hai mắt lại che kín, Yên La lại bảo mình chú ý hai tay hắn, chẳng lẽ là hai mắt sinh trưởng ở hai tay hay sao?
Ý niệm trong lòng Thạch Mục nhanh chóng thay đổi, điểm khả nghi bộc phát.
- Ngũ Hành Ma Quật trong truyền thuyết, dĩ nhiên là vẫn giấu kín trong đống phế tích của Thanh Lan Thánh Địa, ha ha, thật đúng là khiến cho người khác cả kinh. - Cao Minh ngẩng đầu “nhìn” thông đạo không gian trong không trung một cái, cười ha ha một tiếng, nói.
- Chẳng trách trên đường này luôn cảm thấy có chút khác thường, hóa ra là ngươi vẫn luôn theo sau bọn ta. - Sắc mặt Yên La trầm xuống, nói.
- Không ngờ được rằng Bảo Hoa Tiên Tử cũng không thể phát giác được sự tồn tại của ta, thật là khiến ta rất bất ngờ, là có lòng không chuyên tâm ư? - Cao Minh cười như không cười nói, quay đầu nhìn về phía Thạch Mục.
- Câm miệng! - Yên La phấn mặt cực nhanh lướt qua một tia đỏ hồng, nổi giận quát một tiếng, thân nhìn nhanh như chớp phi ra, lật tay lấy ra Thất Bảo Diệu Thủ, ánh sáng bảy sắc đại thịnh.
Một đạo thụ ảnh thất sắc cực lớn xuất hiện trong không trung, bài sơn hải đảo đánh về phía Cao Minh.