Huyền Giới Chi Môn

Chương 594: Q.3 - Chương 594: Ngoài dự đoán của mọi người




Dịch giả: solo

Biên: nila32

Trong đám người phụ cận truyền tống đại điện, một nam tử trung niên họ Giang không ngừng dò xét xung quanh.

Khí tức, dung mạo của hắn giờ phút này đều đã thay đổi. Một số đệ tử Giang gia nhiều lần dò xét nhưng đều nhanh chóng rời đi, khôngchút hoài nghi.

Một số đệ tử Giang gia lộ vẻ lo lắng.

“Hừ, đã qua ba ngày, quả nhiên có chút dao động rồi.” Thạch Mục cười lạnh trong lòng.

Bên ngoài đại điện, thanh âm đám người càng ngày càng ồn ào, không ít người đã bắt đầu tỏra giận dữ.

“Thỉnh Dạ gia gia chủ ra cho chúng ta một cái công đạo! Hàng hóa của ta đã ngưng lại ba ngày, tổn thất tối thiểu đã đạt đến trên trăm Cực phẩm Linh Thạch, vì sao Truyền Tống Trận còn không mở ra?”

“Đúng đấy, có nguyên nhân gì, tối thiểu cũng phải cho chúng ta một lời giải thích!”

“Nếu là các ngươi tiếp tục đóng cửa truyền tống trận pháp, chúng ta sẽ tìm mọi cách liên lạc với Thanh Lan Thánh Địa để cho bọn họ xử lý chuyện nơi này!”

Bên ngoài đại điện, đám người đã trở nên kíchđộng, thậm chí có người còn địnhxông vào đại điện.

Tuy trong thành cấm tranh đấu, nhưng những người này phần lớn là thương nhân cùng tán tu vãng lai giữa các tinh cầu. Trong đó không ít người của các thế lực lớn, lợi ích liên lụy quá nhiều.

Dạ gia vốn đã đuối lý, giờ phút này tự nhiên cũng không có khả năng thật sự dùng đến sức mạnh, dù sao một khi làm lớn chuyện, đối với toàn bộ Dạ gia mà nói cũng không có chỗ hay nào.

Nhóm thủ vệ ở cửa đại điện sắc mặt trở nên càng lúc càng ngưng trọng lên.

Thạch Mục nhìn thấy hết thảy, trong mắt hiện lên ý cười, bất quá lập tức liền biến mất.

Âm thanh huyên náo càng lúc càng lớn. Vào lúc này, ở trong đại điện đi ra một hắc y lão giả, trên người tản ra khí tức cường giả Thiên Vị.

“Chư vị đạo hữu, xuất hiện loại tình huống này thật sự là vạn phần có lỗi, Dạ gia ta tuyệt không dám một mình làm ra sự tình đóng cửa Truyền Tống Trận. Lần này xác thực là Truyền Tống Trận xuất hiện dị trạng, có thể sẽ làm xuất hiện tình trạng dị thường khi truyền tống. Vài vị Trận Pháp Đại Sư của Dạ gia ta đã cố gắng chữa trị không ngừng nghỉ liên tiếp mấy ngày đêm rồi, thế nhưng vẫn chưa thành công.” Hắc y lão giả vẻ mặt áy náy hướng về mọi người chung quanh nói ra.

Người này quanh năm chủ trì sự vụ trong thành của Dạ gia, nên hơn phân nửa đám người ngoài cửa đều nhận ra lão giả này. Nghe hắn nói như vậy, không ít người đã ngậm miệng lại.

Bất quá cũng có không ít người không thèm chịu nể mặt mũi.

“Ngươi nói Truyền Tống Trận hư hao, chúng ta làm sao biết ngươi có nói dối hay không?”

“Đúng vậy, muốn chúng ta tin tưởng, trừ phi để cho chúng ta tự mình tiến lên xem một cái.”

Hắc y lão giả chân mày cau lại, uy áp Thiên Vị khổng lồ đột nhiên khuếch tán ra, những tiếng động lớn, thanh âm huyên náo bên ngoài đại điện lập tức trở nên yên tĩnh.

“Chư vị, lão phu nói tuyệt đối là thật, hơn nữa Dạ gia ta cũng không cần phải đóng cửa lừa gạt chư vị, dù sao Truyền Tống Trận đóng cửa một ngày, Dạ gia ta thu nhập cũng sẽ có ảnh hưởng không nhỏ. Về phần để cho chư vị tiến vào bên trong, việc này xin thứ cho không thể làm được. Giờ phút này, mấy vị Trận Pháp Đại Sư chính là đang ở bên trong chữa trị trận pháp, cần tuyệt đối yên tĩnh, những người không liên quan một mực không thể đi vào, ngay cả lão phu cũng tính ở trong số đó.” Hắc y lão giả chắp tay nói ra.

Nghe nói chuyện đó, mọi người nhìn nhau một hồi, yên tĩnh trở lại.

Hắc y lão giả thấy vậy, trong mắt buông lỏng.

“Dạ Phần trưởng lão, Truyền Tống Trận đến cùng khi nào mới có thể chữa trị? Ngươi Dạ gia dù sao cũng phải cho tất cả mọi người một cái kỳ hạn, chúng ta không có khả năng chờ đợi mãi được.” Vào thời khắc này, một cái hồng bào nam tử mở miệng hỏi.

Người này khí tức nội liễm, bất ngờ cũng là một tồn tại Thiên Vị. Trên chiếc áo bào màu hồng được khoác trên người được thêu một đồ án hình con chim hỏa hồng.

“Nguyên lai là Hỏa Hoàng thương hội Cầm đạo hữu, Cầm đạo hữu yên tâm, tại hạ cam đoan, tối đa hai ngày nữa Truyền Tống Trận nhất định có thể chữa trị hoàn tất.” Hắc y lão giả nói ra.

“Còn muốn hai ngày!”

“Chúng ta những hàng hóa này đã ngưng lại vài ngày, mỗi ngày hiện tại đều bị tổn thất.”

“Đúng vậy a! Sớm biết tổng cộng mất đến năm ngày như vậy, còn không bằng ta nghĩ cách đi mặt khác của thành trì!”

Đám người vừa mới an tĩnh lại lần nữa huyên náo.

Hắc y lão giả trên mặt âm thầm chảy mồ hôi, lại cố gắng nhẫn nại, hao tốn vô số nước miếng, lúc này mới thoáng ổn định lại đám đông.

“Dạ Phần trưởng lão, ngươi đã nói đợi hai ngày nữa, chúng ta liền chờ hai ngày. Bất quá Cầm mỗ trên người mang theo một đám bảo vật trân quý, vì để kịp đấu giá hội vào mấy ngày sau, nếu là hai ngày sau không cách nào truyền tống đến Đông Thánh Tinh, tổn thất tối thiểu vượt qua gần ngàn Cực phẩm Linh Thạch!” Hồng bào nam tử mở miệng nói ra.

“Chư vị yên tâm, nếu như hai ngày sau không cách nào khai thông truyền tống trận pháp, tổn thất của chư vị, Dạ gia ta nguyện ý bồi thường!” Hắc y lão giả cắn răng nói một câu.

“Tốt, Dạ Phần đạo hữu đã nói như vậy, Cầm mỗ an tâm!” Hồng bào nam tử kia gật đầu nói một câu, quay người ly khai.

Trong đám người cũng không ít người đi theo ra cửa đại điện.

Hắc y lão giả thấy vậy, nhẹ nhàng thở ra.

Tại một căn phòng trên cao trong truyền tống đại điện, một mặt cửa sổ có thể nhìn thấy rõ ràng mọi tình huống ở cửa đại điện.

Trong phòng, hai nam tử trung niên mặc áo choàng sóng vai đứng, đúng là Giang Thủy Thủy cùng Giang Lăng Phong.

“Xem tình hình này, chỉ có thể đóng cửa Truyền Tống Trận không quá hai ngày nữa” Giang Lăng Phong nói.

“Tuyệt đối không có khả năng, ngày ấy, sau khi Thạch Mục thoát khỏi bí cảnh, Giang Phong trưởng lão lập tức truy tung người này, lão nhân gia tinh thông truy tung bí thuật, Thạch Mục xác thực đã đi tới Dạ Lan Thành, mấy ngày nay đệ tử Giang gia chờ đợi ngày đêm ở xung quanh cửa thành, Thạch Mục tuyệt đối không có cơ hội ra khỏi thành, khẳng định vẫn còn trong thành. Có điều diện tích Dạ Lan thành diện tích khá lớn, hắn không lộ diện, mà người của chúng ta số lượng có hạn, không có khả năng đi từng nhà tìm hắn.” - Giang Lăng Phong thở dài, nói ra.

Theo huynh trưởng, chúng ta nên có đối sách như thế nào?” - Giang Thủy Thủy hỏi.

Giang Lăng Phong ánh mắt lóe lên, sau một lát, trên mặt lộ ra nụ cười nham hiểm.

“Không sao, người này sở dĩ trốn ở trong thành là vì muốn sử dụng Truyền Tống Trận phản hồi Đông Thánh Tinh. Nếu như thế, hai ngày nữa Truyền Tống Trận mở ra, Thạch Mục nhất định sẽ tới đây để sử dụng Truyền Tống Trận, đến lúc đó, chúng ta liền tới bắt rùa trong hũ.” - Giang Lăng Phong lạnh lùng nói ra.

Giang Thủy Thủy chậm rãi nhẹ gật đầu.

Đúng lúc này, cửa phòng đánh rầm một tiếng bị đẩy ra, một bóng người cao lớn đi vào.

Người này một thân trường bào màu trắng, khuôn mặt kiên nghị, không phải ai khác ngoài Triệu Tiễn.

“Triệu huynh, ngươi đã đến rồi.” - Giang Thủy Thủy hai người chứng kiến Triệu Tiễn đi vào, vậy mà trên mặt lộ vài phần nịnh nọt,điệu bộ tươi cười tiến lên tiếp đón.

...

Ngoài cửa Truyền tống đại điện, sắc mặt Thạch Mục thay đổi, ánh mắt lại nhìn về phía chỗ cao của đại điện.

Trong nháy mắt, hắn tựa hồ cảm thấy một tia khí tức Cửu Chuyển Huyền Công thuần khiết từ nơi ấy phát ra.

Khí tức này tựa hồ còn có một chút quen thuộc.

“Cửu Chuyển Huyền Công?” Thạch Mục biến sắc, vội vàng thu liễm khí tức toàn thân, quay người trà trộn vào trong đám người, hướng phía xa xa đi đến.

Một phút đồng hồ sau, hắn về đến gian phòng trong khách sạn.

Thạch Mục nhìn qua cửa sổ, hướng về truyền tống đại điện ở phía xa nhìn lại, chau mày.

Khí tức vừa nãy chẳng lẽ là Triệu Tiễn?

Nhưng mà Triệu Tiễn ở trong bí cảnh rõ ràng bị đệ tử Giang gia vây khốn, còn phải lo bảo toàn tánh mạng, mặc dù có sử dụng thủ đoạn để đào thoát, há sẽ lại xuất hiện ở trong truyền tống đại điện?

Nếu không phải là hắn, vậy trong Dạ Lan Thành còn có ai thân mang khí tức Cửu Chuyển Huyền Công tương tự?

Nội tâm Thạch Mục rối bời, tòa truyền tống đại điện phía xa tựa hồ bao phủ một tầng sương mù, bên trong ẩn tàng vô số bí mật.

Thạch Mục thở dài, lúc này nếu có Thải Nhi thì tốt rồi, hai mắt nó có thần thông xuyên thấu, tính toán ở chỗ này cũng có thể biết được tình hình bên trong đại điện.

Mắt hắn lóe lên, chợt cắn răng một cái, đã đưa ra một quyết định.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, đảo mắt một cái, trời đã tối.

Đến nửa đêm, sự náo nhiệt của Dạ Lan Thành cũng dần dần trở nên yên tĩnh lại, ánh đèn mọi nơi cũng từng cái tắt đi, toàn bộ thành trì lúc này hoàn toàn chìm trong bóng đêm.

Trong bóng tối ở gần cửa truyền tống đại điện, một bóng mờ chậm rãi di chuyển về phía trước đến gần cửa đại điện.

Giờ phút này, ngoài cửa đại điện chỉ có hai thủ vệ trông coi, hai người đều có tu vi Địa giai sơ kỳ, ánh mắt liếc nhìn xung quanh, không có chút nào lười biếng.

Bóng mờ di chuyển đến trước cửa đại điện khoảng mấy trượng liền ngừng lại, hơi động một chút, một cỗ chấn động phát ra, bao phủ hai tên Địa giai thủ vệ.

Hai tên thủ vệ con mắt chợt mơ hồ, bóng mờ chớp thời cơ, “vèo” một cái lóe lên rồi biến mất trong cửa lớn.

Hai tên thủ vệ thân thể hơi run, con mắt khôi phục bình thường, tiếp tục trông coi đại môn, tựa hồ không phát giác được chút khác thường nào.

Bóng mờ bay vào truyền tống đại điện, tiếp tục hướng bên trong bay đi.

Bóng mờ này chính là Thạch Mục, hắn sử dụng áo choàng ẩn hình. Ban ngày hắn suy đi nghĩ lại, vẫn là quyết định tìm hiểu truyền tống đại điện.

Tại đại sảnh bên trong đại điện, giờ phút này cũng không có người trông coi, bên trong lộ ra chút ánh sáng yếu ớt. Trên vách tường cách mấy trượng lại có một viên nguyên thạch, tản mát ra một chút ánh sáng.

Trong đại sảnh có nhiều đường, mỗi đường có phương hướng khác nhau.

Thạch Mục đi vào Thanh Diệp Tinh là thông qua tòa truyền tống pháp trận của Dạ Lan Thành, hắn cũng có vài phần ấn tượng ở đó, nên hắn biết rõ truyền tống pháp trận ở nơi nào.

Hắn lặng lẽ, dè chừng hướng về một cái thông đạo ngoài cùng bên trái bay đến.

Thông đạo rất dài, rộng chừng trăm trượng.

Thạch Mục thả ra thần thức, cẩn thận từng li từng tí, bỏ ra trọn vẹn một nén nhang mới đi đến cuối thông đạo.

Cuối thông đạo là cánh cửa đá lớn ước chừng một vài trượng, giờ phút này đang đóng thật chặt.

Thạch Mục ánh mắt lóe lên, phía sau cửa đá chính là truyền tống pháp trận.

Trên cửa đá ẩn ẩn lộ ra một tia sáng trắng, hiển nhiên là có bố trí cấm chế.

Thạch Mục âm thầm thở dài, trên cửa đá có bố trí cấm chế, nếu không hắn tất sẽ lẻn vào bên trong, nhìn xem truyền tống pháp trận có phải thật sự hư hao hay không.

Đã không cách nào tiến vào, Thạch Mục cũng không cưỡng cầu, lập tức quay người nhẹ nhàng trở về.

Hắn vừa mới vừa đi được một nửa lộ trình, phía trước chợt truyền đến tiếng bước chân, hướng về phía này đi tới.

Thạch Mục biến sắc, hóa thân bóng mờ chậm rãi sáp nhập vào vách tường, biến mất vô ảnh vô tung.

Rất nhanh tiếng bước chân đã tới, nhưng lại xuất hiện tới ba người.

Đi đầu chính là một người toàn thân màu đen, trường bào màu vàng, đằng sau có hai người đi theo, người bên tay trái mặc áo dài màu xanh, trường bào màu xanh, khuôn mặt tuấn dật, tên còn lại mặc trường bào màu trắng, đầu búi tóc, trước ngực buông xuôi hai sợi tóc mai, ngũ quan đoan chính, thần thái nho nhã.

Đồng tử Thạch Mục có chút co rụt lại, hai người này không phải ái khác, chính là Giang Lăng Phong cùng Triệu Tiễn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.