Trên đài dưới đài thời khắc này vang lên một loạt tiếng hô kinh hãi, mọi người đều kinh ngạc nhìn Hãn Chiết.
Hãn Chiết trên mặt lộ ra một chút sắc thái vui mừng nhàn nhạt, thi lễ một cái với Triệu Chu Đồng, đồng thời không nhìn thanh niên áo bào tro đó, tự mình bay xuống lôi đài.
Trên lôi đài, thanh niên áo bào tro thủy chung không xuất thủ ánh mắt phức tạp, cũng yên lặng bay xuống lôi đài.
Cùng lúc đó, Thư Hữu Kim và Phương Trăn thời khắc này đã thắng lợi, đứng ở dưới đài.
- Người này thật là lợi hại! Nếu như chúng ta một đối một với hắn, không có một chút thắng lợi.
Thư Hữu Kim ánh mắt lập lòe nhìn Hãn Chiết, lên tiếng nói.
Phương Trăn trong mắt có chút không cam lòng, nhưng mà vẫn gật đầu một cái, nhưng ngay sau đó nghĩ tới điều gì, nói:
- Thư huynh, huynh nói, nếu như Thạch công tử ở chỗ này, so với người này như thế nào?
- Nếu như Thạch huynh ở chỗ này, hoặc có thể chiến thắng người này.
Thư Hữu Kim nói như thế.
Phương Trăn như có điều suy nghĩ gật gật đầu.
Trên đài cao, Thánh nữ và Triệu Tuyền Cơ ánh mắt cũng đều nhìn về phía Hãn Chiết này.
- Tú nhi, Hãn Chiết này xem ra cũng không tệ lắm, tướng mạo đường đường, thực lực cường đại, làm người cũng rất nho nhã lễ độ, so với ngươi cũng là một đôi không tệ.
Triệu Tuyền Cơ nhìn Thánh nữ, cười nói.
- Tuyền Ki tỷ tỷ không được nói đùa.
Thánh nữ miễn cưỡng nhoẻn miệng cười, ánh mắt nhìn nhìn một cái ra ngoài cốc, nhưng rất nhanh sau đó liền thu hồi ánh mắt lại.
- Tú nhi, từ mới vừa bắt đầu, sắc mặt của muội xem ra không tốt lắm, có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không?
Triệu Tuyền Cơ hỏi.
- Không có, ta chỉ là có chút mệt mỏi thôi.
Thánh nữ nói, thõng mi mắt xuống.
Triệu Tuyền Cơ mắt đẹp nhoáng lên một cái, thấp giọng nói:
- Tú nhi muội muội, ta biết dùng phương thức này cho muội chọn rể khiến muội rất khó chịu, nhưng mà những việc này đều là vì Thiên Phượng nhất tộc và Thiên Hà tinh vực, không làm gì khác hơn là làm khó muội rồi.
- Tuyền Cơ tỷ tỷ, muội hiểu được mà.
Thánh nữ gật đầu nói.
Ở phụ cận, trên một cái đài cao, mười người đứng ở phía trên đó, Tử Tình Ma Ngưu tộc Phương Sách, còn có Triệu Dịch ngày ấy đã xảy ra xung đột cùng Thạch Mục và mọi người trên tửu lâu – là một thanh niên của Thiên Phượng tộc cũng bất ngờ có mặt trong hàng ngũ.
Mười người này chính là 10 người tham gia tuyển chọn có miễn chiến quyền, cũng đều chú ý tới Hãn Chiết.
- Hãn Chiết này thực lực không tệ a, lại không biết từ đâu xuất hiện vậy?
Triệu Dịch nói.
Những người khác cũng đều nhìn sang.
Hãn Chiết biểu hiện ra thực lực, quả thật làm cho bọn họ kinh ngạc.
Nhưng mà mười người này đều là kẻ có thực lực cực mạnh, cũng không cho như vậy là có ảnh hưởng gì, rất nhanh sau đó liền thu hồi ánh mắt.
Trong mười người, chỉ có một thanh niên cao lớn đứng ở bên trái nhất từ đầu cho tới giờ đều nhắm mắt lại, ra vẻ như đã định liệu trước rồi vậy.
. .
Trong Lam sắc không gian, đáy biển.
Thạch Mục vốn nhắm mắt ngồi xếp bằng bỗng nhiên giương đôi mắt, hai tay mười ngón ở trước người chuyển động như một trận bánh xe vậy, tiếp theo đó há miệng, phun ra một mảnh lam quang, ngấm chìm vào trong lam sắc pháp trận.
Lam sắc pháp trận đột nhiên nổi lên ánh sáng chói mắt, tốc độ vận chuyển trong nháy mắt tăng nhanh gấp mấy lần.
- Thành!
Thạch Mục quát khẽ một tiếng, hai tay múa may, trong miệng lẩm bẩm.
Mảng lớn lam quang hiện ra, bao phủ ở thân thể hắn, Thái Nhi vội vàng chụp lấy quần áo Thạch Mục.
Nó thấy hoa mắt, ngay sau đó xuất hiện ở trên một chỗ núi hoang.
- Thật tốt quá rồi, rốt cục đi ra rồi!
Thái Nhi phát ra tiếng kêu hưng phấn.
Thạch Mục cũng nhẹ thở ra một hơi, trước người lơ lững một cái pháp bảo là bình bát màu lam.
Hắn vung tay lên, lam sắc bình bát pháp bảo lập tức bay vào trong tay của hắn.
- Hảo bảo bối, lại là một món Linh bảo!
Thạch Mục ánh mắt lộ ra vẻ vui mừng.
Cái bình bát pháp bảo này huyền diệu không dưới cái Lam Vũ linh phiến đó, nhưng mà thời khắc này không phải là lúc tham cứu. Thời khắc này mặt trời đã lên cao, đại điển cũng sớm bắt đầu không ít thời gian rồi.
Hắn lật tay thu hồi bình bát, nhìn chung quanh mấy lần, thân hình vừa động, bay đi một phương hướng.
. .
Trong Phượng Minh cốc.
Đợt thứ hai tỷ thí đã xong, quyết ra 16 người thắng cuộc.
- Kế tiếp là vòng tỷ thí thứ ba, vòng thứ ba thi hành chế độ khiêu chiến.
Triệu Chu Đồng một tay phất lên, mười cây lệnh kỳ bay ra từ trong tay ông ta, kêu đoá một tiếng, cắm sâu vào một chỗ trên đài cao bát quái diễn võ, bày thành hình chữ “nhất - “.
Trên mỗi một cây lệnh kỳ đều có một con số, theo thứ tự là từ 1 đến 10.
- Mười người các ngươi ngồi xuống dưới lệnh kỳ.
Triệu Chu Đồng nói với đám người Triệu Dịch.
Mười người ứng đáp một tiếng, phi thân rơi xuống từ trên đài cao, ngồi xuống dưới lệnh kỳ, thứ tự vẫn không thay đổi.
Địch Tương ngồi ở dưới lệnh kỳ số 1, dưới lệnh kỳ số 2 là thanh niên áo bào lam mang hình xăm trên mặt, nhìn phục sức trên người của hắn, rõ ràng là người của Bàn Quy tộc, thứ ba là Triệu Dịch.
Phương Sách xếp hạng thứ sáu, nhìn qua thần tình rất ung dung, trong tay cầm chơi một khối ngọc chạm hình sư tử.
Phương Trăn mắt thấy cảnh này, nhíu mày, bàn tay trong tay áo bất tri bất giác đã nắm chắc thành quyền.