Vào lúc này, ánh mắt của tất cả mọi người xung quanh cũng tập trung nhìn vào Tây Môn Tuyết, bị dung mạo tuyệt Thể có một không hai làm cho kinh ngạc.
Thạch Mục không để ý tới Lão Giả Râu Trắng kia, chỉ đưa ánh mắt nhìn một lượt, rồi nhìn vào Thạch Mục.
Trong lòng Thạch Mục đột nhiên hoang mang, không ngờ Tây Môn Tuyếtbây giờ lại trở thành chi chủ nhất quan của Li Trần Tông, chẳng trách ba người còn lại rõ ràng giới cnahr cao hơn cô ta nhưng vẫn âm thầm để cô ta làm chủ.
Nhìn thân hình mập mạp của Thạch Mục, nét mặt Tây Môn Tuyếtlộ ra thần sắc kì quái, dường như có chút nghi hoặc, vừa có chút mặc nhiên.
Thạch Mục ngẩng đầu lên, nhìn đối diện vào ánh mắt của Tây Môn Tuyết.
Ánh mắt của Tây Môn Tuyết lập tức lộ ra vè kinh ngạc vô cùng, nhưng lại lập tức quay về bình tĩnh.
- Lộ trưởng lão, ở đây có chuyện gì sao?
Tây Môn Tuyế tinh vựcẫn không quay đầu lại nhìn lTriệu Tiễn, điềm nhiên hỏi.
- Khởi bẩm Tây Môn Tuyết, không có chuyện gì, chỉ là con anh vũ trong tay người này có chút kì quái, thần...
Tên Lão Giả Râu Trắng kia lập tức bẩm báo.
Tông môn mệnh lệnh ta trấn thủ chỗ này, là để thanh trừ nghịch đồ của Thanh Lan, phòng chúng tháo chạy đến Thiên Hà Tinh Vực. Nhưng không biết trong số nghịch đồ của Thanh Lan, lại có loài chim anh vũ này?
Lão Giả Râu Trắng chưa kịp nói hết lời, đã bị cắt ngang.
Trên mặt Lộ trưởng lão rơi xuống hai giọt mồ hôi, nói:
- Không... không có.
- Thể ngươi đang làm gì? Không nhìn thấy của cốc đã bị tắc thành như Thể nào rồi à?
Tây Môn Tuyết hỏi.
- Tại... tại hạ không dám.
Lộ trưởng lão nuốt vào một hơi, lắp bắp nói.
- Còn đứng ngây ra đó?
- Vâng vâng vâng, thần để bọn họ qua.
Lộ Trưởng lão vội vàng trả lời.
- Đa ta vị quan chủ này.
Thạch Mục nói xong liền đưa tay lên lau mồ hôi trên trán, nét mặt đầy sự cảm kích, rồi đưa tay lên cung kính Tây Môn Tuyết tmột cái, sau đó quay người đi vào trong sơn cốc.
Đi vào phía trong khoảng trăm bước, cả thân người Thạch Mục đột nhiên hơi thảng thốt, trong đầu chợt vang lên âm thanh lời nói của Tây Môn Tuyết:
- Thạch Mục, ân tình nợ ngươi lần này coi như ta đã trả hết rồi. Bây giờ Thanh Lan Thánh Địa đã bị diệt vong, Dị Tộc đối với ngươi mà nói cũng không có nguy hiểm gì lớn, nếu ngươi muốn rời khỏi Dị Tộc, thì tuyệt đối đừng quay lại nữa.
- Sao Thể? Thạch Đầu.
Thải Nhi thấy bước chân Thạch Mục hơi chậm lại, liền hỏi.
- Không có gì, đi thôi.
Thạch Mục lắc đầu,tiếp tục hướng về phía trong cốc đi vào.
Một người một chim,đi được khoảng chừng nửa giờ, mới đến phần phía trong của sơn cốc, nơi có thông đạo không gian.
Đó chính là pháp trận hình bát giác to lớn, khoảng mấy chục trượng hình tròn, xung quanh là tám tảng đá màu trắng khoảng hơn trăm trượng, phía trên khắc một dòng pháp trù và phù văn tinh mật.
Mà phía trong pháp trận bát giác đó lại không có pháp trận tế đàn, mà là một cái giếng tròn thẳng đứng khoảng hơn ba mươi trượng do những tảng đá xung quanh tạo thành.
Ánh mắt Thạch Mục nhìn lướt qua những pháp trận kia một lượt, thì phát hiện những phù văn trên chùm đá kia dường như không phải là thúc đẩy trận pháp mà dùng để gia cố miệng giếng màu đen kia.
Chỉ thấy cạnh cái giếng đó, có một miếng đá màu đen, trên mặt đá có viết ba chữ cổ văn “ Giếng Thông Thiên”.
Không cần nói nữa, đây chính là cái giếng thông với Thiên Hà Tinh Vực.
Kì thực, trước khi đến Bách Môn Tinh này, Thạch Mục luôn tưởng rằng thông đạo không gian chắc giống như trong Phù Thạch Tinh Hải, chính là ở trong tinh không, hắn không thể ngờ tới, lại là một cái miệng giếng.
Sau khi tiếp nạp một lực lớn, Thạch Mục đên bên giếng Thông Thiên, ngó xuống đáy một cái, rồi lập tức nhảy xuống.
Âm thanh vù vù bên tai không ngừng vang .
lên, thân hình Thạch Mục bay lao xuống, rất nhanh đã lao xuống vùng nước dưới giếng
nhưng đôi chân của hắn vừa chạm xuống nước, mặt nước lập tức lóe lên từng tia sáng bảy màu, giống như từng sợi từng sợi vải, bao bọc người hắn lại, sau đó kéo xuống dưới, nuốt chửng vào giếng.
Sau lúc đó, những tia sáng bảy màu trong giếng dần dần biến mất,nước trong giếng lại hiện lên, vẫn tĩnh như gương, không có một chút gợn sóng nào.
Đại Thể giới tinh vực to lớn vô cùng, từng tầng tinh vực hiện ra rất nhiều, Tiên Giới, Minh Giới, Hắc Ma Giới là Tam Thánh Tinh Vực, Thiên Hà Tinh Vực tuy không thể so sánh với Tam Thánh tinh vực, nhưng ở dưới hạ giới, cũng rất nổi danh.
Cả một Thiên Hà Tinh Vực, nêu như có thể từ trên cao nhìn xuống toàn bộ, thì giống như một dòng tinh hà màu bạc to dài vô cùng uôn quanh một mâm khổng lồ, trong đó, mỗi cái tinh chấn lấp lánh lóe lên, đều chính là tinh cầu.
Không giống nhau đó là, có tinh cầu có sơn có thúy, phong cảnh ưu nhã, thích hợp cho sự sống của linh lực, có tinh cầu thì hoàn cảnh khắc nghiệt, dường như không có sự sống.
Phục Long Tinh là khu vực quan trọng của Thiên Hà Tinh Vực, là một Tông Chủ khá to, khí hậu ấm áp, chính là một Tông Chủ thích hợp cho linh lực sinh sôi nảy nở.
Lúc này, trong không gian của một nơi nào đó gần Phục Long Tinh đột nhiên có sự chuyển động vô hình, rồi xuất hiện những luồng sáng lớn màu bạc bay lên.
- Vù vù
Một tiếng động vang lên.
Một nhân ảnh có vẻ loạng choạng từ trong luồng sáng màu bạc đó bị đẩy ra ngoài, nghiêng ngả hai hai cái mới đứng vững lại, là một nam tử trung niên dáng vẻ mập mạp, trên thân mặc một chiêc áo giáp màu tím, chính là Thạch Mục.
Nhìn hắn lúc có vẻ rất xơ xác, trên da đầy những vết thương tích, sắc mặt rất nhợt nhạt.
Lực đẩy xuyên qua không gian tinh vực vô cũng mạnh, cho dù có Cửu Long Tỏa Kim Giáp bảo vệ, hắn cũng khó khắn lắm mới thoát qua được.
Thạch Mục ngửa tay ra lấy bình thuốc mẫu đơn xức vào, sắc mặt mới dần dần tốt hơn, từ thân thể vang lên một lùm bùm, hắn khôi phục lại diện mạo ban đầu.
Hắn định thần lại, quay đầu lại nhìn một cái, thì phát hiện tinh vực ở phía sau rất yên tĩnh, xem ra không có gì bất thường.
Thạch Mục không nghĩ nhiều nữa, quay đầu lại, nhìn xung quanh, ánh mắt chợt hiện lên vẻ hiếu kì.
- Đây chính là Thiên Hà Tinh Vực...
Từ đây có thể nhìn thấy được dãi ngân hà bắt ngang qua Tinh Tế, vô cùng mỹ lệ.