Trên một hoang đảo, trời quang mây tạnh, mặt trời nhô lên cao, núi non đẹp và tĩnh mịch.
Ở bên bờ biển có một gốc chuối tiêu cao hơn mười trượng, thân to lớn, lá to như quạt hương bồ đón gió lay động, che ánh nắng mặt trời tạo thành một chỗ râm mát dưới gốc cây. Dưới bóng râm có một tảng đá lớn hình bầu dục, lúc này đang có một con khỉ trắng tựa lưng vào đá, tay cầm một quyển sách màu vàng kim, tập trung tinh thần đọc từng chữ.
Trên bìa sách có khắc mấy chữ ngân sắc “Cửu Chuyển Huyền Công” .
Trang điển tịch tản mát ra một đoàn quang mang màu vàng nhu hòa, bao bọc lấy toàn thân khỉ trắng, nhuộm lông nó thành màu hoàng kim.
Thời gian trôi qua, mặt trời dần lên đỉnh đầu, mây giữa trời như bị đốt mất, chẳng biết biến mất lúc nào.
Không có gì che chắn, mặt đất trên đảo hoang bị nướng đến khô nứt, gió biển thổi vào làm mặt đất nổi lên từng cơn sóng nhiệt, không khí oi bức làm người ta hít thở không thông.
Trên đảo có không ít con vật không chịu nổi nắng nóng phải chạy đi tìm chỗ trốn, thỉnh thoảng lại thèm thuồng nhìn về gốc Ba Tiêu Thụ, nhưng không dám đến gần.
Khỉ trắng ở chỗ mát nên không bị ảnh hưởng quá lớn, đổi một tư thế thoải mái tiếp tục nghiền ngẫm điển tịch trong tay.
Khỉ trắng lúc thì hưng phấn, có khi lại vò đầu bứt tai, khi lại trầm tư suy nghĩ, có khi lại duỗi bàn tay đầy lông ra làm một vài động tác cổ quái.
Không biết qua bao lâu, khỉ trắng khép điển tịch lại, thở ra một hơi thỏa mãn.
Sau khi cất kỹ Kim sắc điển tịch nó lộn nhào mấy vòng tại chỗ rồi kêu oa oa mấy tiếng giống như đang rất hưng phấn.
Sau đó khỉ trắng nhìn quanh bốn phía một lúc rồi chạy tới một nơi khác trên đảo. Chân nó chạy nhanh như gió, hóa thành một đạo bạch ảnh.
Đảo hoang không lớn lắm, khỉ trắng chỉ chạy một lúc là đến dưới một ngọn núi cao ngất, không nói một lời liền trèo lên. Vách núi dốc, trên đường trèo lên đỉnh có nhiều đá đủ hình dạng lởm chởm, nhưng khỉ trắng dùng cả bốn chi chạy lên như gió lốc, chẳng mấy chốc đã lên đến đỉnh. Đỉnh núi cao thấp không đều, rộng chừng trăm trượng, giờ là giữa trưa, trên bầu trời xanh thẳm, mặt trời tỏa ra ánh nắng chói mắt và nóng rực, làm cho chỗ này nóng hơn xa dưới núi.
Khỉ trắng dường như không thèm quan tâm đến nhiệt độ xung quanh, mà còn hưng phấn nhìn mặt trời đang tỏa nắng chói chang, nó không ngừng ngồi xếp bằng xuống rồi lại đứng lên khắp đỉnh núi, hình như đang tìm vị trí thích hợp nhất. Cuối cùng, nó ngồi xuống một phiến đá lớn bằng cái cối xay.
Sau khi nhắm mắt lại và hít thở sâu, cơ thể nó nghiêng về phía trước, bày ra tư thế Hấp Nhật Thức.
Nhưng tư thế Hấp Nhật Thức này lại có chút khác trước, chỉ thấy đầu nó ngẩng cao, khẽ nhếch miệng, cánh tay phải hướng xuống đất, cánh tay trái giơ lên cao, hướng về phía mặt trời.
Trong hai mắt nó có kim quang lưu chuyển, chợt hiện ra một ít ngọn lửa kim sắc, mơ hồ hòa lẫn với mặt trời giữa không trung.
Tia nắng cực nóng giữa không trung dần chuyển hóa thành những sợi kim mang, hội tụ lại ở tay trái của khỉ trắng.
Qua một lát, tay trái khỉ trắng như bị đốt lên, bốc lên một ngọn lửa, phát ra tiếng lách tách.
Khỉ trắng đau đớn nghiến răng nghiến lợi, nhưng cơ thể không nhúc nhích chút nào, vẫn giữ nguyên tư thế.
Không biết qua bao lâu, kim mang càng tụ lại nhiều, tay trái khỉ trắng bùng lên ngọn lửa lớn rồi biến thành một hỏa cầu kim sắc lớn bằng cái chậu rửa mặt. Dần dần tay trái bị đốt đến cháy đen. Lúc này toàn thân khỉ trắng như vừa ở dưới nước lên, mỗi một lỗ chân lông đều có mồ hôi chảy ra, tay trái do quá đau nên run rẩy không ngừng, nhưng nó vẫn kiên trì không từ bỏ.
Từ xa nhìn lại, chỉ thấy khỉ trắng đang nằm rạp xuống đất, tay trái cháy đen vẫn giơ lên, trên tay là một hỏa cầu thật lớn vẫn đang bừng cháy.
......
Trong kho hàng ở Nê Đầu Nhai Thương Húc Thành .
Trong hỏa diễm kim sắc cuồn cuộn, thân thể cháy đen của Thạch Mục nhúc nhích một chút tay trái hiện ra một ít ánh sáng trắng.
Oành!
Hỏa diễm kim sắc ở bên ngoài cơ thể Thạch Mục như bị cái gì đó kêu gọi, nhao nhao tụ lại trên tay trái Thạch Mục, hóa thành một hỏa cầu vàng nhạt.
Bên trong hỏa cầu, có thể thấy một tia kim mang như có linh tính không ngừng chui vào tay hắn, theo đó hỏa cầu Kim sắc cũng nhanh chóng nhỏ đi.
Chỉ sau mấy hơi thở, tất cả hỏa diễm kim sắc đều biến mất.
Sau một khắc, thân thể Thạch Mục vốn đã bị thiêu thành than dần dần phục hồi với tốc độ mà mắt thường cũng thấy được.
Một ít vết bỏng nhanh chóng khép miệng, thân thể cháy đen không ngừng rơi xuống da chết màu đen, theo đó làn da mới được sinh ra.
Sau một lát, thân thể Thạch Mục đã khôi phục lại như lúc đầu. Hắn khẽ nhúc nhích một chút rồi bỗng nhiên mở mắt ngồi dậy. Thạch Mục có chút kinh ngạc nhìn cơ thể mình, sau đó lại nhìn chung quanh, trong kho hàng mà một bãi chiến trường, mặt đất bị đốt cháy đen, không khí thì vô cùng nóng bức.
Lấy cơ thể hắn làm trung tâm mặt đất chung quanh bị đốt tạo ra một cái hố to.
Pháp trận cấm chế quanh nhà kho vẫn còn, nhưng Chung Tú đã biến mất.
Sắc mặt Thạch Mục đại biến, tâm niệm vừa động, vội vàng liên hệ với Thải Nhi.
Lúc này quần áo trên người hắn đã thành tro, chỉ có mấy chiếc nhẫn trữ vật và Vẫn Thiết Hắc Đao là vẫn còn. Hắn lấy một bộ y phục từ Trần Miểu Giới ra mặc lên người, phất tay đánh ra mấy đạo quang mang, quang mang trên cấm chế lóe lên rồi tiêu tán.
Vèo!
Thải Nhi bay qua một cái cửa sổ trong nhà kho, tiến tới chỗ Thạch Mục, khi thấy tình cảnh trong nhà kho thì chấn động.
Nhưng khi ánh mắt nó nhìn tới Thạch Mục thì phá lên cười.
“Hặc hặc... Thạch... Thạch Đầu, tóc và lông mi của ngươi đâu? Tạo hình mới của ngươi thật là....giống tên của ngươi, thật sự đã biến thành một tảng đá không giữ lại cái gì.”
Thạch Mục nhướng mày, tóc và lông mi hắn đều bị đốt trụi, thoạt nhìn quả thật buồn cười. (còn lông mày đâu mà nhướng @@)
“Thải Nhi, ta hỏi ngươi, ngươi luôn trông coi ở ngoài, có thấy Tú nhi rời khỏi đây không?” Thạch Mục hỏi.
Thải Nhi thấy mắt Thạch Mục lộ vẻ nghiêm túc dị thường, vội thu hồi sắc mặt vui vẻ nói: “Không có, từ đầu tới cuối không có ai ra khỏi đây. Đúng rồi, Chung Tú tỷ tỷ đâu rồi?”
“Chỗ này vừa xảy ra một vài chuyện... Ngươi ở bên ngoài có phát hiện chuyện gì khác thường không?”
“Ngươi bố trí cấm chế ở chỗ này nên ta không nhìn thấy trong kho hàng xảy ra chuyện gì, nhưng có một khoảnh khắc ta cảm giác được trong kho hàng đột nhiên bộc phát ra một cỗ khí tức vô cùng đáng sợ, nhưng chỉ tồn tại một thời gian ngắn rồi biến mất.” Thải Nhi suy nghĩ một chút rồi nói.
Thạch Mục nghe vậy, mặt lộ vẻ âm tình bất định.
Hắn gắng sức hồi tưởng lại tình cảnh trước khi hôn mê, nhưng lúc bị liệt diễm từ người Chung Tú tỏa ra thiêu đốt, ý thức của hắn có chút lẫn lộn, chỉ nhớ từng đoạn kí ức vụn vặt mà thôi.
Giữa lúc mơ màng hình như hắn nghe được một thanh âm dễ nghe của một cô gái, nhưng không rõ ràng, căn bản không nhớ rõ nội dung cụ thể, chỉ nhớ nàng nói cái gì đó như “Thiên Phượng cắn trả“.
Khẳng định duy nhất là giọng nói này không phải của Chung Tú.
Thạch Mục toàn lực suy nghĩ, bỗng thần sắc biến đổi. Giờ hắn mới phát giác trong giác trong đầu có thêm một cái hạt lớn cỡ hạt gạo màu vàng kim, không khác lắm so với những hạt do Thôn Nguyệt Thức, Hấp Nhật Thức hình thành.
“Đây là vật gì?”
Nội tâm Thạch Mục kinh ngạc, do dự một chút, tâm niệm vừa động, hắn phân ra một đám Thần Thức nhẹ nhàng chạm vào hạt màu vàng kim.
Oành!
Hạt màu vàng kim liền nổ tung, hóa thành một trang sách kim sắc, trên trang sách là chi chít chữ, giống như một điển tịch của công pháp nào đó.
Thạch Mục giật mình, vội đem Thần Thức tập trung lên trang sách kim sắc, nhìn mấy chữ, sắc mặt liền đại biến, vui mừng như điên.
Căn cứ vào những chữ nhỏ được ghi trên sách, thì đây chính là công pháp tu luyện Cửu Chuyển Huyền Công đệ nhất chuyển.
Thạch Mục tuy đã sớm nhận được bản điển tịch Cửu Chuyển Huyền Công màu vàng kim nhưng cách tu luyện cụ thể như thế nào thì không biết, bây giờ mới có công pháp cụ thể.
Theo phản ứng của khỉ trắng trong mộng đối với Cửu Chuyển Huyền Công thì công pháp này không hề tầm thường.
Thạch Mục hít sâu một hơi áp chế sự hưng phấn trong nội tâm, tạm bỏ qua chuyện này. Hắn đang muốn đứng dậy bỗng phát hiện tay trái trầm xuống, dường như trong tay đang cầm vật gì rất nặng, thân hình lảo đảo, thiếu chút nữa ngã sấp xuống.
Hắn nhìn tay trái của mình mà không tin nổi.
Cả bàn tay cháy đen, điểm này hắn vừa mới phát hiện ra, lúc đầu còn tưởng năng lượng thần bí chữa trị cơ thể không đủ nên tay trái vẫn cháy đen như vậy, giờ xem ra không phải vậy. Tay trái lúc này đen như than cốc, nhưng không có cảm giác đau đớn nào, bàn tay khép mở tự nhiên, không có vấn đề gì cả, chẳng qua là nặng dị thường, giống như trong tay đang cầm một thứ nặng hơn thủy ngân cả vạn lần.
Mặc dù sức lực của hắn có thể nâng cả nghìn cân nhưng vẫn thấy tay trái trầm trọng vô cùng.
Thạch Mục nhìn một lát rồi dùng thần thức thăm dò tay trái nhưng không phát hiện ra chuyện gì.
Đột nhiên, hắn nghĩ tới điều gì đó.
Khỉ trắng trong mộng tu luyện trên đỉnh núi, hẳn là nội dung trong Cửu Chuyển Huyền Công, mà sau khi tay trái hấp thu năng lượng mặt trời hình như cũng cháy đen đi.
Hắn suy nghĩ một hồi, nội tâm suy đoán, tay trái biến thành màu đen có lẽ liên quan đến việc tu luyện Cửu Chuyển Huyền Công, có lẽ sẽ tìm được đáp án trong Cửu Chuyển Huyền Công.
Nhưng giờ đây Chung Tú đã mất tích, hắn không có thời gian nghĩ đến những việc này.
Thạch Mục dùng tay phải chống xuống đất, cố gắng đứng lên, hít sâu một hơi đè nén sự kinh ngạc trong nội tâm lại, ánh mắt nhìn khắp nhà kho như suy nghĩ gì đó.