Dịch giả: Lạc Thu
Biên: nila32
Hai mắt Hỏa Quan Yêu xà lóe lên hung quang, một cái lưỡi màu đỏ tím từ
trong miệng rắn thò ra rồi nhanh chóng co lại, đuôi rắn buông lỏng, tựa
như muốn đem Thạch Mục đang hôn mê bất tỉnh ném vào trong miệng rồi nuốt vào.
Ngay tại lúc đuôi rắn vừa mới buông thõng, cả người Thạch Mục rơi xuống
miệng của Hỏa Quan Yêu Xà, ngay tại thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, hai mắt Thạch Mục đột nhiên mở ra, cánh tay phải thò ra như chớp, thoắt cái bắt được lưỡi rắn vừa mới phun ra, chưa kịp thu về, nương theo lưỡi rắn thu lại, rơi vào trong miệng rắn.
Thạch Mục chỉ cảm thấy xung quanh bỗng nhiên tối sầm lại, trong hơi thở tràn ngập mùi tanh hôi cùng khí tức cực nóng.
Sau đó kim quang trong đôi mắt hắn lưu chuyển, quan sát tình hình rõ ràng xung quanh.
Giờ khắc này, hắn đang ở trong miệng Hỏa Quan Yêu Xà. Nếu không phải
cánh tay hắn gắt gao túm lấy lưỡi rắn, thì sớm đã bị nuốt xuống rồi.
Thạch Mục duỗi tay trái như than cháy ra, năm ngón tay khép lại tạo thành chưởng đao, cắt một đường trên lưỡi con rắn.
Xoẹt!
Tay trái không chút trở ngại nào cắt vào trong lưỡi con rắn, một tràn
máu tươi tanh nóng phun ra, rơi vãi khắp đầu và mặt Thạch Mục.
Xung quanh bỗng nhiên trở nên sáng rõ. Thì ra Hỏa Quan Yêu Xà bị đau, há to miệng. Lưỡi rắn đột nhiên vung vẩy lên xuống, muốn ném Thạch Mục ra
ngoài.
Tuy nhiên Thạch Mục vất vả lắm mới có được cơ hội này, há có thể buông tay dễ dàng như vậy!
Tay trái hắn không kìm được muốn cắt lưỡi rắn kia thêm một phát, bên ngoài vết cắt máu me đầm đìa.
Hỏa Quan Yêu Xà giãy giụa điên cuồng, hai mắt hiện lên ánh nhìn sắc lạnh dữ tợn. Lưỡi rắn đột nhiên quấn tới chiếc răng nanh dài khoảng một tấc ở hàm trên, đồng thời hàm dưới đột nhiên thu về, hẳn là muốn dùng răng
độc xuyên thủng thân thể Thạch Mục.
Đúng vào lúc này, tay trái Thạch Mục đang cắt đột nhiên dừng lại, dồn
sức tạo thành một quả đấm, đón lấy răng nanh đang nhanh chóng tiến gần
về phía mình.
“Ầm” một tiếng vang thật lớn!
Chiếc răng nanh dài chừng một tấc, dưới một quyền của tay trái giống như than cốc của Thạch Mục, vỡ vụn thành từng mảnh.
Cùng lúc đó, hai mắt Thạch Mục nhanh chóng quét lên phía trên, tay phải
không chút do dự buông lỏng lưỡi rắn, trong miệng nhanh chóng đọc thần
chú, một đám mây màu trắng xuất hiện dưới chân, đưa hắn bay lên hàm trên của Hỏa Quan Yêu Xà.
Toàn bộ quá trình hành động liền một mạch, không một chút do dự.
…
Đáy cốc, một con Hỏa Quan Yêu Xà thân hình trên dưới dài hơn mười trượng đang lật qua lật lại, đuôi rắn khổng lồ đung đưa ở giữa, đánh lên vách
núi đá lớn xung quanh khiến đá vụn bắn ra tung tóe.
Phía trên sơn cốc, ánh sáng trắng trong đôi mắt Thải Nhi mờ ẩn, thu hết
tình hình phía dưới vào mắt, trong mắt tràn đầy vẻ lo lắng bay lượn xung quanh.
Mấy lần muốn lao xuống dưới, vừa bay đến phía trên sương mù, lại bị cuồn cuộn sương mù nóng như lửa đốt ép lui trở về.
Đột nhiên, đỉnh đầu Hỏa Quan Yêu Xà truyền đến một tiếng “Phanh”, nổ tung thành một lỗ lớn đầy máu.
Vảy nát tan hòa vào máu thịt, một bóng người máu me đầm đìa từ bên trong thoát ra!
Đúng là Thạch Mục!
Giờ phút này, hắn vẫn giữ tư thế nắm tay trái giơ lên như cũ.
Thân hình cực lớn của Hỏa Quan Yêu Xà bỗng nhiên dừng lại, sau đó phát
ra một tiếng vang trầm đục ầm ầm ngã xuống một bên, sau khi co quắp vài
lần, thần thái trong đôi mắt nhanh chóng tối sầm lại.
Thân hình của Thạch Mục lộn một vòng giữa không trung, rơi xuống một bên, trong miệng thở dốc không thôi.
Vảy quanh thân của con Hỏa Quan Yêu Xà này cứng rắn không thể phá vỡ,
trong hoàn cảnh Hỏa Linh như thế này, thực lực cách xa với lúc hắn đánh
vào đầu của Phi Thiên Xích Hổ kia cho đến chết, nếu không phải hắn nhanh trí, lợi dụng uy lực của tay trái, chỉ sợ bản thân đã phải bỏ mạng ở
đây rồi.
Thạch Mục lấy ra một khối Linh Thạch thuộc tính Hỏa cầm chặt trong tay.
Linh lực tinh khiết chảy vào trong cơ thể hắn, để cho tinh thần đồng
nhất, thả lỏng.
Hắn nhìn thoáng qua quần áo trên thân thể, phía trên dính đầy máu rắn
sền sệt hôi tanh. Nhiều chỗ đã bị máu rắn ăn mòn, thoạt nhìn rất giống
tổ ong.
Hắn cởi quần áo rồi tiện tay ném đi, lấy ra một bộ y phục khác thay vào.
“Thạch Đầu, ngươi không sao chứ?” Thanh âm của Thải Nhi đột nhiên tại vang lên bên tai.
“Không có việc gì, yêu xà đã bị ta chém chết, ngươi cứ đợi ta một lát.”
Thạch Mục nói xong, đi đến bên cạnh thi thể của Hỏa Quan Yêu Xà, hơi suy nghĩ, thần thức từ từ xuất ra, bao phủ thi thể của Hỏa Quan Yêu Xà.
Chốc lát sau, đuôi mày Thạch Mục khẽ động một cái, ánh mắt lộ ra vẻ vui mừng.
Hắn vẫy tay một cái, cách đó không xa, một đạo kim quang bay vụt về rơi
vào trong tay, hóa thành một đoản kiếm màu vàng, chuôi kiếm dài hơn một
thước, chính là Kim Tiền kiếm. Cánh tay giơ lên, Kim Tiền kiếm “xoạt”
một cái đâm vào bụng dưới của Hỏa Quan Yêu Xà.
Thạch Mục cẩn thận cắt miệng vết thương dài mấy thước, tay vươn vào tìm
kiếm trong chốc lát, liền rút ra ngoài, trong tay cầm một viên Yêu đan
hai màu đỏ trắng to bằng nắm tay.
Yêu đan thoạt nhìn óng ánh mượt mà, mặt ngoài phát ra ánh sáng nhàn nhạt, tản mát ra Linh khí dao động kinh người.
Thạch Mục nhìn Yêu Đan trong tay, trong mắt lóe lên một tia vui sướng,
cẩn thận đem cất đi, vật này có thể làm bằng chứng để đổi lấy Dung Nham
Trì.
Cất Yêu Đan xong, ánh mắt hắn lần nữa rơi trên thi thể của Hỏa Quan Yêu
Xà, bắt đầu tìm kiếm bên trong cơ thể của con rắn này, lấy được một
chiếc nhẫn chứa đồ.
Làm xong những việc này, Thạch Mục thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt quan sát xung quanh.
Sơn cốc này là sào huyệt của Hỏa Quan Yêu Xà, hẳn là còn có bảo bối khác.
Sau khi yêu xà chết, lửa độc và chướng khi sương mù mờ ảo dần dần hiện
lên, tầm mắt trở nên mơ hồ không còn giống như trước, có thể thấy được, ở trong đây tích tụ quá nhiều.
Thạch Mục đi quanh đó một vòng, không phát hiện ra cái gì nữa, vừa muốn
từ bỏ, nghiêng đầu quan sát, bỗng nhiên nhìn thấy một hang động cao hơn
thân người trên vách núi trong sơn cốc phía trước, cách một làn sương
mù, rất khó phát hiện ra được.
Hắn vội vàng đi tới đó, ánh mắt nhìn vào trong hang động.
Bên trong tối om không nhìn thấy đáy, trên vách động mơ hồ tản mát ra
một luồng khí tanh hôi, xem ra nơi này chính là sào huyệt của Hỏa Quan
Yêu Xà kia.
Ánh mắt Thạch Mục lộ ra vẻ hưng phấn, xoay chuyển công pháp bảo vệ toàn thân, sau đó đi vào trong.
Đường đi trong hang động kéo dài xuống phía dưới, nhưng cũng không lớn lắm, không bao lâu sau đã đến dưới đáy hang động.
Dưới đáy là một hang động cao đến mấy trượng, không gian xung quanh rộng hơn mười trượng, nhưng mà bên trong trống rỗng, không có cái gì cả.
Ở chính giữa hang động chỉ đặt mấy khối đá to bằng đầu người màu đen, chất thành một đống đá nhỏ.
Thạch Mục dạo qua một vòng trong động, không phát hiện ra bất kỳ điều gì, trên mặt lập tức lộ ra thần sắc thất vọng.
Ánh mắt hắn đột nhiên dừng lại, nhìn về phía mấy khối đá màu đen giữa hang động, bước tới đó.
“Tảng đá này…” Kim quang trong mắt hắn lóe lên, cong ngón tay búng một
cái, một đạo kiếm khí màu vàng dài mấy thước bắn ra, chém vào một khối
đá màu đen ở trên.
“Đùng” một tiếng trầm đục vang lên!
Hắc thạch rơi xuống mặt đất, kiếm khí chém vào khối đá màu đen trở nên
vỡ vụn, bên trong lộ ra một lớp đỏ thẫm, tản ra ánh sáng màu đỏ mông
lung.
“Quả nhiên!” Thạch Mục mừng rỡ, ngón tay di chuyển liên tục, lại có thêm hai đạo kiếm khí màu vàng chém vào khối đá.
Mặt ngoài của khối đá vỡ vụn thành từng mảnh, lộ ra một khối tinh thể
màu đỏ như lửa, tỏa ra ánh sáng màu đỏ óng ánh, trong Tinh Thạch còn có
những đường vân màu đỏ lửa, thoạt nhìn trông cực kỳ thần bí.
Thạch Mục nhặt Tinh Thạch màu đỏ rực từ dưới đất lên, sắc mặt hơi đổi.
Tinh Thạch này vừa chạm tay vào đã nóng như lửa đốt, phân lượng cũng rất nặng, khối Tinh Thạch trong tay này lớn chừng miệng bát, vậy mà nặng
hơn cả trăm cân.
Hắn cẩn thận suy nghĩ, khuôn mặt lộ ra vẻ vui mừng.
Tinh Thạch này tỏa ra linh khí mạnh đến kinh người, mặc dù hắn không
nhận ra, nhưng mà có thể được Hỏa Quan Yêu Xà đem về đây, hiển nhiên là
một vật cực kỳ quý giá.
Thạch Mục đem Tinh Thạch đang cầm trên tay cất vào, sau đó đập nát, toàn bộ khối đá màu đen trên mặt đất, bên trong đều là những khối đá màu đỏ
lửa.
Làm xong những việc này, hắn cẩn thận kiểm tra hang động một chút, không phát hiện ra điều gì khác lạ, liền xoay người đi về phía ngoài.
Một khắc sau, thân thể Thạch Mục bay ra khỏi sơn cốc.
“Thạch Đầu, ta còn nghĩ ngươi đã bị yêu xà kia ăn mất, dọa chết ta rồi.” Thạch Mục vừa mới bay ra ngoài, Thải Nhi liền bay nhanh tới.
“Không có gì, chỉ là sự việc ngoài ý muốn.” Thạch Mục nói.
“Mọi việc xong hết rồi sao?” Thải Nhi hỏi.
Thạch Mục nhẹ gật đầu.
“Vậy thì tốt quá, chúng ta tranh thủ thời gian rời khỏi nơi này đi.” Thải Nhi nói.
Thạch Mục gật gật đầu, quay đầu liếc nhìn xuống sơn cốc một cái, lấy Thanh Dực Phi Xa ra, đi về phía thành Xích Viêm.
Sau một ngày một đêm, Thạch Mục về tới thành Xích Viêm liền đi thẳng đến Tiên Hỏa Cư.
Trong sảnh một gian phòng của Tiên Hỏa Cư, Thạch Mục ngồi ở bên trong
nhàn nhã uống trà, Thải Nhi đứng một bên trên bàn, thưởng thức một ít
điểm tâm.
Cửa lớn bên cạnh sảnh đột nhiên bị đẩy ra, một trận tiếng bước chân dồn
dập đi vào, chính là Công Tây tiên sinh, khuôn mặt vô cùng kích động.
Phía sau hắn còn có Xích Bào chấp sự đi theo cùng.
“Nghe nói Thạch đạo hữu trở về sớm, không biết tình hình thế nào rồi?”
Ánh mắt lão giả áo đen chăm chú nhìn Thạch Mục, thanh âm có chút run
rẩy.
“Công Tây đại sư, tin tức của các ngươi hình như có chút vấn đề rồi.” Thạch Mục liếc nhìn đối phương, chậm rãi nói.
“Không biết lời của Thạch đạo hữu như vậy là có ý gì?” Lão giả áo đen khẽ giật mình, nói.
“Các ngươi thiếu chút nữa đã hại chết Thạch Đầu, đã nói là yêu xà sơ kì
Địa giai, kết quả khi đến đó lại gặp phải Địa giai trung kỳ!” Thạch Mục
còn chưa mở miệng, Thải Nhi đã tức giận hét lên.
“Chuyện này… Đúng là có khả năng, chẳng trách một tháng trước, không
phát hiện con thú này qua lại, về sau phái mấy người đi đều rơi xuống
đó. Vậy lần này Thạch đạo hữu…” Lão giả áo đen nghe vậy trong lòng hơi
hồi hộp một chút, liếc nhìn Xích Bào chấp sự một cái rồi nói.
“May mắn không làm nhục sứ mệnh.” Cùng lúc lời vừa nói ra, Thạch Mục lật tay lấy ra Yêu Đan của Hỏa Quan Yêu Xà.
Yêu Đan to bằng một nắm tay tản ra hào quang hai màu đỏ trắng, lấp lánh
nhẹ nhàng, nếu lúc này có người hiểu biết, nhất định sẽ nhận ra, Yêu Đan này tuyệt đối không phải là thứ mà một Yêu thú Địa giai sơ kỳ có thể
luyện thành.
Lão giả áo đen kia đương nhiên là người có hiểu biết.
Lão nhìn Yêu Đan trong tay của Thạch Mục, hai mắt sáng ngời, hơi thở
nhất thời có chút gấp gáp, không nhịn được tiến lên trước một bước, đưa
tay định lấy Yêu Đan.
Lông mày Thạch Mục khẽ động một cái, Yêu Đan trong tay lóe lên một cái rồi biến mất không chút tung tích.
“Công Tây đại sư, Yêu Đan này tại hạ cũng đã lấy ra rồi, nhưng bởi vì
các ngươi cung cấp tin tức sai lầm, khiến bản thân ta rơi vào tình thế
nguy hiểm, suýt chút nữa đã chôn thây ở đó. Tuy rằng cuối cùng đã may
mắn giết chết được yêu xà, nhưng cũng tổn hại không hề nhỏ, món nợ này,
có phải chúng ta nên tính một lượt luôn hay không?” Ngữ khí của Thạch
Mục có chút thản nhiên.
“Lần này để cho Thạch đạo hữu đưa mình vào thế nguy hiểm, đúng là do
chúng ta sơ xuất. Là do Thạch đạo hữu thần thông quảng đại, trợ giúp
chúng ta mang về bảo vật này, tại hạ vô cùng cảm kích. Năm năm tiền thuê ở Dung Nham Trì theo ước định là năm thành, tại hạ làm chủ, chỉ lấy của Thạch đạo hữu hai thành, mười vạn Linh Thạch.” Lão giả áo đen khẽ giật
mình, cười nói.
“Theo như tại hạ biết, nếu lấy làm thuốc dẫn, hiệu quả của dược liệu Yêu Đan ở trung kỳ Địa giai này, cũng vượt xa so với Yêu Đan của Yêu thú sơ kỳ Địa giai, căn bản không thể so sánh.” Thạch Mục nghe thấy vậy, không có ý định lấy ra Yêu Đan, thong thả bưng trà ở một bên lên nhấp một
ngụm, chậm rãi nói.
“Thạch đạo hữu, lần này miễn phí thuê cho đạo hữu ở Dung Nham Trì năm
năm!” Lão giả áo đen nghe vậy, sau khi sắc mặt âm tình bất định một hồi, cắn răng một cái, cuối cùng nói ra điểm mấu chốt của vấn đề ra.
Hắn liếc nhìn xích bào trung niên bên cạnh, người sau hiểu ý, lật tay
lấy ra một tấm lệnh bài màu đỏ to bằng bàn tay, một mặt trạm vẽ lại mấy
đường Phù Văn kì dị, mặt khác viết lên mười chín chữ.
“Vật này chính là lệnh bài cấm chế số mười chín ra vào Dung Nham Trì,
Thạch đạo hữu xin cầm lấy.” Xích bào trung niên đưa lệnh bài cho Thạch
Mục.