Sau khi ngọn phi đao thứ bảy chui vào cơ thể Liêu Dũng, khuôn mặt âm
dương quái khí nửa đen nửa trắng liền vặn vẹo biến đổi thành năm mươi
khuôn mặt khác nhau. Toàn thân nổi lên các khối u phập phồng truyền ra
từng hồi âm thanh ken két như tiếng nghiến răng, sau lưng mọc ra hai
cánh chim, một đen một trắng.
Tia chớp đen trắng trong đám sương
mù trên bầu trời loé lên, trên không thình lình xuất hiện thêm một tia
chớp huyết sắc, hai ánh chớp liền giao hoà với nhau tạo thành một đạo
lôi quang ba màu.
Lôi quang ba màu lập loè đại phóng, cuồn cuộn
từng hồi, trong khoảnh khắc bao phủ thân thể Liêu Dũng vào bên trong,
ngưng tụ thành một đầu lôi điện cự cầm xấp xỉ hơn mười trượng. Nhìn lại, đó là một đầu Thượng Cổ Lôi Thú trong truyền thuyết, Lôi Bằng!
Đầu Lôi Bằng có phần lớn thân thể màu huyết sắc, hai cánh một đen một trắng!
Lôi Bằng lập tức phát ra một tiếng hót tiêm minh chói tai, bay nhào về phía Thạch Mục.
Quá trình nói ra phức tạp, nhưng chỉ xảy ra trong chớp mắt, Liêu Dũng hoá
thành một đầu Thượng cổ Lôi Bằng huyết sắc, hai bàn tay hoá thành hai
luồng lôi điện cực lớn một đen một trắng hung hăng vỗ xuống đầu Thạch
Mục
Thạch Mục lơ lửng giữa không trung, đồng tử hơi hơi co rụt lại, trên mặt không có chút nào sợ hãi.
Trên người hắn kim quang đại phóng, quanh thân Kim Lân bao trùm, trong nháy
mắt hoàn thành đồ đằng biến thân, Như Ý Bổng trong tay tiếp tục đại
phóng hào quang, cánh tay điên cuồng vũ động, lập tức đầy trời như chỉ
có hai đạo tàn ảnh đỏ thẫm trải rộng.
”Linh Xà Xuất Động!”
”Viên Nhữ Phàn Nham!”
”Thương Ưng Cái Đính!”
”Quyện Điểu Tri Phản!”
Bóng côn màu đen cực lớn khí thế ngập trời cuốn theo ngọn lửa màu đỏ cháy
rừng rực xuất hiện quanh người Thạch Mục, trong nháy mắt hắn khi triển
cùng lúc bốn chiêu trong bộ công pháp Thông Thiên Thập Bát Côn.
Ngay lập tức, chân khí trong cơ thể Thạch Mục lưu động nhanh gấp ba bốn lần
so với bình thường, nhưng không có bất luận cảm giác gì đau đớn, ngược
lại cảm thấy một hồi cực kỳ thống khoái nhẹ nhàng vui vẻ.
Bốn
chiêu côn pháp chết chóc như hòa làm một thể, vô số bóng côn màu đen
ngưng tụ tạo thành một mảnh hắc vân cực lớn, bên ngoài rừng rực Xích
Diễm. Hắc vân hoả diễm giăng lên, chặn đầu Lôi Bằng tam sắc đen hồng
trắng đang lao tới.
Một tiếng kinh thiên động địa nổ mạnh, giữa
không trung phát ra một cỗ chấn động kịch liệt. Từng đạo kình khí điên
cuồng truyền ra bốn phía, một cái vòi rồng màu sắc hỗn tạp thình lình
xuất hiện, phóng thẳng lên trời.
Toàn bộ màn sáng màu xanh bao phủ lôi đài cũng run rẩy từng hồi, phía trên lập tức hiện ra từng vết rạn, tựa hồ muốn tan vỡ.
Giữa không trung, thanh niên mi đỏ biến sắc, lật tay lấy ra một cờ lệnh màu xanh vung lên.
Một cột sáng màu xanh từ trên cờ lệnh bay ra, nhao nhao sáp nhập vào các vết nứt, lúc này lôi đài mới ổn định lại.
Bên trong lôi đài, vô số bóng côn màu đen cùng tia chớp ba màu đan xen nhau lập loè, bao phủ kín thân ảnh hai người Thạch Mục cùng Liêu Dũng. Từ
bên ngoài, không thể nhìn thấy các diễn biến bên trong nhưng có thể cảm
nhận được từng đợt chấn động khủng bố truyền ra.
Đám đệ tử khiếu
chiến đứng dưới nhìn thấy một màn này liền há hốc mồm trợn mắt nhìn lên. Hai bên lôi đài, sắc mặt mấy tên thượng vị đệ tử biến đổi liên tục.
Phía trên đài cao, thần sắc mấy vị hộ pháp lộ ra vài phần ngưng trọng.
Sau một lát, điện quang hắc mang tiêu tán, lộ ra tình hình bên trong.
Thạch Mục nửa quỳ trên mặt đất, tay vịn Như Ý Côn, thoạt nhìn có chút chật
vật, quần áo trên người rách tả tơi, miệng thở hổn hển.
Góc lôi đài bên kia, Liêu Dũng nằm thẳng trên mặt đất, không nhúc nhích, đã hôn mê.
Hiện trường yên tĩnh sau nửa ngày, lập tức bộc phát ra một hồi hoan hô, xen lẫn một ít thanh âm tức giận chửi mắng.
Sắc mặt đám đệ tử khiêu chiến đại hỉ, Thạch Mục tuy rằng thi đấu rất vất
vả, song phương tưởng như lưỡng bại câu thương, nhưng cuối cùng lại
thắng.
Giang Thủy Thủy liếc nhìn Thạch Mục, đôi mắt đẹp chớp chớp vài cái, không biết suy nghĩ cái gì.
Từ trong đám thượng vị đệ tử, có không ít ánh mắt tề tụ trên người Thạch Mục, sắc mặt biến đổi theo nhiều cách khác nhau.
Trước đây, Thạch Mục thâm tàng bất lộ. Trận chiến này như một tiếng phượng
gáy vang làm cho người người kinh ngạc không thôi. Từ nay về sau Thiên
Lan Thánh Địa xuất hiện thêm một nhân vật Thạch Mục, có không ít người
sau trận đấu này đã thay đổi cách nhìn nhận về hắn.
Tử Lăng giữ
nguyên nụ cười dịu dàng như trước, tựa như việc chiến thắng của Thạch
Mục cũng không phải là điều ngoài ý muốn. Triệu Tiễn hững hờ liếc nhanh
qua Thạch Mục rồi chuyển ánh mắt đi chỗ khác.
Dưới lôi đài, Mã Lung thở phào ra một hơi, sau đó song quyền vung lên phấn kích, miệng phát ra một tiếng hoan hô:
”Thắng rồi, Thạch đại ca thắng rồi!”
“Hừ, ngươi khẩn trương cái gì, Thạch Đầu làm sao có thể bại bởi loại người
này, ngươi ngạc nhiên ư?” Thải Nhi đang đứng trên vai Mã Lung, ưỡn ngực
ra, đầu nghênh lên, ngạo nghễ nói.
”Thạch Mục khiêu chiến Liêu Dũng thành công!”
Trên lôi đài, thanh niên mi đỏ phi thân bay xuống, kiểm tra Liêu Dũng một chút, sau đó đứng dậy tuyên bố kết quả.
Thạch Mục lắc lư thân thể hai cái, miễn cưỡng đứng lên, chắp tay thi lễ với
thanh niên mày đỏ rồi chậm rãi đi đến chỗ của thượng vị đệ tử, đứng vào
vị trí nguyên bản trước đây của Liêu Dũng.
Hắn không để ý đến ánh mắt bốn phía đang quét tới, nhẹ nhàng ngồi xuống, lấy ra một quả đan
dược ăn vào, trên người liền xuất hiện một đạo hào quang màu đỏ, tựa hồ
như đang vận công chữa thương.
Thạch Mục nhắm mi mắt lại, trong
mắt hiện lên một tia giảo hoạt như có như không, thương thế trên người
hắn kỳ thật không có gì nặng nề, nhưng hắn đang có một kế hoạch khác.
Khoé mắt hắn khẽ liếc thoáng qua chỗ chiếu bạc, sau đó triệt để nhắm chặt hai mắt lại.
Chỗ chiếu bạc, giờ phút này vang lên ầm ĩ các tiếng cãi cọ, hùng hổ kêu gào, chửi bới lẫn nhau.
Bất quá, cũng có một số người lộ vẻ vui mừng.
Mã Lung có vẻ như là người vui vẻ nhất, giờ phút này nàng cười không ngậm
miệng được, nàng đặt cửa Thạch Mục thắng một trăm cực phẩm Linh Thạch,
trong đó sáu mươi khoả của Thạch Mục. Lần đặt cược này nàng đã thu về
cho mình hai trăm khoả cực phẩm Linh thạch.
Cảm thụ được những
ánh mắt hâm mộ xung quanh đang quét đến, lòng nàng dâng lên một loại cảm giác không nói nên lời đã đè nén từ rất lâu.
Lại nói tiếp, tại
gia tộc, nàng được coi là người nổi bật trong đám trẻ tuổi, từ nhỏ đến
lớn, hành trình tu luyện chỉ là một đường bằng phẳng, hưởng thụ đủ mọi
ánh mắt hâm mộ. Mười năm trước, thông qua tuyển chọn gia tộc, nàng dẫn
đầu một đội đệ tử trẻ tuổi của gia tộc đi vào Đông Thánh Tinh, tham gia
thí luyện nhập môn Thanh Lan Thánh Địa.
Tại thí luyện nhập môn
Thánh Địa, nàng cùng đám đệ tử gia tộc liên tục bị chà đạp. Ngoại trừ
nàng may mắn trúng tuyển, những người còn lại không một ai thành công,
một số còn vẫn lạc trong bí cảnh.
Trong mười năm qua, tuy rằng
nàng đã không ngừng nỗ lực tu luyện, nhưng vì trước đây bài danh quá
thấp nên tài nguyên tu luyện cực kỳ có hạn. Trong đợt thi đầu thứ nhất,
nhờ có biểu hiện tạm được nên miễn cưỡng lưu lại, tiếp tục tu luyện tại
Thánh Địa
Nhưng hoàn cảnh hôm này đã thay đổi, một khi đã có
nhiều cực phẩm Linh thạch, nàng có thể đến Thánh Điển Các lựa chọn công
pháp Địa giai võ kỹ đã thèm khát, mong muốn từ lâu, ngoài ra lại đến
Tiên Dược Trai đổi một ít đan dược quý hiếm, đột phá bình cảnh đang mắc
kẹt.
Khi nghĩ đến đây, đôi mắt đẹp chuyển hướng, liếc nhanh về phía một thân ảnh đang ngồi khoanh chân trên lôi đài cách đó không xa.
“Hặc hặc, chúc mừng vị tiên tử này rồi! Tuệ nhãn như đuốc a! Chư vị, trận tỷ thí tiếp theo đã chuẩn bị bắt đầu rồi, nhào vô, nhào vô đi!” Nhà cái
sòng bạc, Đoan Mộc Quang, vẻ mặt hớn hở, phất tay lấy ra một túi lớn
Linh thạch đưa cho Mã Lung.
Nếu so sánh với số Linh thạch họ Đoan thu được từ những người đặt cửa Liêu Dũng thắng, số tiền hắn trả cho Mã Lung là không đáng gì.
”Đa tạ Đoan Mộc tiền bối!”
Mã Lung tiếp nhận túi Linh Thạch, thần thức quét qua, đúng là năm trăm cực phẩm Linh Thạch, liền phất tay thu vào.
Thạch Mục thông qua mắt Thải Nhi, nhìn thấy hết thảy, khoé miệng lộ ra một tia vui vẻ kín đáo.
Thanh niên mi đỏ cho người đưa Liêu Dũng đang hôn mê xuống lôi đài, liền phất tay ra hiệu tiếp tục các trận tỷ thí khác.
Chiến thắng của Thạch Mục khích lệ tinh thần đám người khiêu chiến, sau đó có hơn mười người nữa thượng đài, có cả đệ tử cũ, có cả Ô Thị huynh đệ
cùng với các đệ tử mới nhập môn. Đáng tiếc là ngoại trừ hai gã đệ tử cũ
khiêu chiến thành công, những người còn lại đều thất bại
Tiếp đó, đợt tỷ thí thứ hai bị gián đoạn một hồi do không có người thượng đài,
đến khi xác định không còn người khiêu chiến, thanh niên mi đỏ liền
tuyên bố chấm dứt.
Đám đệ tử khiêu chiến ước chừng phân nửa đã
thượng đài, nhưng cuối cùng vẹn vẹn chỉ có năm người chiến thắng. Đệ tử
cũ có hai người, cả hai đều khiêu chiến bài danh ngoài tám mươi. Đệ tử
mới có ba người Triệu Tiễn, Tử Lăng, Thạch Mục chiến thắng, kết quả này
có thể nói vượt ra ngoài dự kiến.
Đại danh Thạch Mục lúc này được lưu truyền rộng rãi, nhưng biểu hiện trong thi đấu của hắn không bằng
Triệu Tiễn cùng Tử Lăng nên vẫn bị hai người làm cho lu mờ.
Đợt tỷ thí thứ hai chấm dứt, sau ba ngày nghỉ ngơi yên lặng, đợt tỷ thí thứ ba bắt đầu.
Đây là đợt tỷ thí cuối cùng nhưng quan trọng nhất, làm thay đổi vị trí bài
danh của một trăm lẻ tám thượng vị đệ tử, ảnh hướng trực tiếp đến địa vị ở Hoàng giai khu vực và phân phối tài nguyên tu luyện của Thánh Địa, vì thế đợt tỷ thí cuối cùng này sẽ vô cùng kịch liệt.
Sáng sớm ngày hôm đó, các vị trí dưới bảng bài danh Thanh Lan và xung quanh lôi đài
bị đám người xem tỷ thí vây quanh, chật như nêm cối từ rất sớm.
Thạch Mục từ trong Huyền Linh thang đi ra, liền hóa thành một đạo ánh sáng
màu xanh, bay xuống chỗ đám người đứng chen chúc xung quanh lôi đài.
“Thạch Đầu, hôm nay thật là đông vui, so với vài ngày trước còn náo nhiệt hơn
vài phần!” Thải Nhi vừa thấy đám người trước mặt, hưng phấn kêu lên.
“Đợt thi đấu này là cuối cùng rồi, tất nhiên là rất náo nhiệt. Hôm nay chắc
không tránh khỏi sẽ có mấy trận ác chiến rồi.” Thạch Mục đáp lại, hắn
cảm nhận được có rất nhiều tia mắt đang quét về phía mình.
“Dù
sao thực lực của ngươi cũng đã lộ ra rồi, nếu có người dám khiêu chiến
thì chơi đùa một trận cũng tốt.” Thải Nhi chẳng thèm để ý đến xung
quanh, hét toáng lên.
”Thạch đại ca!” Đúng lúc này, một giọng nữ thanh thúy truyền đến.
Thạch Mục vừa quanh người lại, bắt gặp ngay Mã Lung trong bộ trang phục đỏ rực như lửa vừa vẫy vẫy tay vừa đi về phía hắn.
”Mã cô nương, đã đến rồi ư?” Thạch Mục nói.
”Thạch đại ca, Linh thạch của huynh kiếm được mấy ngày hôm nay vẫn ở chỗ này
của ta...” Mã Lung vừa mới đi đến bên người Thạch Mục, liền thấp giọng
nói ra.
Lời nói của nàng còn chưa dứt, Thạch Mục khua tay vội vàng chặn lại.
”Không sao, cứ để ở chỗ cô nương, hôm nay có lẽ còn phải làm phiền cô nương rồi.” Thạch Mục cười ôn hòa rồi nói.
”Mã tỷ tỷ, ngươi cùng Thạch đại ca đang nhỏ to chuyện gì đấy?” Mã Lung chưa kịp trả lời, chợt nghe một thanh âm thanh thúy vang lên từ phía sau.
Nàng quay đầu nhìn lại thì thấy Tử Lăng đang chắp hai tay sau lưng, vẻ mặt tươi cười dịu dàng đang đi về phía bọn họ.
“Nào có chuyện gì to nhỏ, ta đang hỏi Thạch đai ca có nhìn thấy ngươi ở đâu
không.” Sắc mặt Mã Lung ửng đỏ, có chút mất tự nhiên, nhỏ giọng nói ra.
“Không biết Tử Lăng cô nương chuẩn bị thế nào rồi, đã quyết định đối tượng khiêu chiến hôm nay chưa?” Thạch Mục hỏi.
“Muội á…. còn chưa nghĩ ra có nên khiêu chiến người khác hôm nay không, ngược lại Thạch đại ca có tính toán gì vậy? Huynh định xông vào mười thứ hạng đầu chứ? Phần thưởng dành cho mười người đứng đầu quả thật phong phú
đấy.” Tử Lăng mở to mắt to nhìn về phía Thạch Mục, hỏi ngược lại.