Sau khi rời khỏi Diễn Võ Trường, Thạch Mục mang vẻ
mặt trầm tư trở về chỗ ở của mình. Trước khi lên đường, hắn vẫn có chút
chuyện cần làm.
“Thạch Đầu, ngươi nhìn xem!” Đúng lúc này, Thải Nhi chợt thấp giọng nói ra.
Thạch Mục khẽ giật mình, ngẩng đầu nhìn thoáng qua trước mặt sau đó
suy nghĩ gì đó, lập tức quay người rẽ vào cửa hàng bên đường.
Sau một lát, vài người mang trang phục xám không chút thu hút vội
vàng đi qua. Đầu lĩnh của họ là một cô gái trẻ tuổi đầu trùm mũ, lộ ra
non nửa khuôn mặt tương đối xinh đẹp.
Đợi bọn họ đi xa, Thạch Mục mới từ cửa hàng đi, ánh mắt lập lòe nhìn
theo bóng lưng đối phương. Tuy lúc nãy chỉ nhìn thoáng qua nhưng với
nhãn lực của hắn đương nhiên có thể nhìn thấy rõ ràng. Cô gái trẻ tuổi
kia chính là sư muội trẻ tuổi họ Chân bên người Liễu Ngạn năm đó. Những
người còn lại hắn cũng tương đối quen mặt, đều là đệ tử Minh Nguyệt Đông Giáo cưỡi Hãn Hãi Cự Chu vượt biển đến đây.
“Vì cớ gì hết Bàng Ngọc lại đến mấy người này xuất hiện ở Nhật Khang thành nhỏ bé này?” Thạch Mục thì thào tự hỏi.
“Thạch Đầu, ngươi cảm thấy bọn hắn có vấn đề?” Thải Nhi hỏi.
Thạch Mục chậm rãi gật đầu.
“Chỉ cần lên núi sẽ biết, ta dẫn đường, ngươi theo sau.” Thải Nhi tựa hồ có chút hưng phấn, giương cánh bay lên.
“Cẩn thận chút, bọn họ có thể đều từng nhìn thấy ngươi!” Thạch Mục vội vàng dặn dò.
“Yên tâm, ta sẽ bay ở phía sau khiến bọn hắn không phát hiện được!” Thải Nhi nói một cách tự tin sau đó bay lên không trung.
Thạch Mục nhìn theo, tâm niệm vừa động, khai mở tầm mắt cộng hưởng sau đó cất bước đi theo.
Thị lực của Thải Nhi hơn một năm nay lại có tiến bộ không nhỏ, cách mấy con phố vẫn có thể theo dõi đám người kia.
Sau nửa canh giờ, nhóm người nữ tử họ Chân đã đến một sân nhỏ văng vẻ nằm ở ngoại thành.
Thạch Mục cùng Thải Nhi đứng trên trong một căn phòng trên đỉnh của
tòa tháp bỏ hoang cách đó hai con đường, nhìn xuống tiểu viện.
“Bọn người kia lén lén lút lút ở đó, quả nhiên là có ý đồ.” Thải Nhi mở miệng nói, ánh mắt lần nữa tràn đầy hưng phấn.
Thạch Mục lại không kích động như vậy, âm thầm suy nghĩ mục đích của đám đệ tử Minh Nguyệt Đông Giáo này.
Đúng vào lúc này, sắc mặt của hắn lần nữa hơi đổi.
Trong tầm mắt lại xuất hiện một người áo xám che phủ toàn thân, căn
bản không nhìn rõ mặt, đang tiến về phía tiểu viện. Người áo xám tựa hồ
vẫn luôn chú ý động tĩnh chung quanh, nhanh chóng đi tới phía trước tiểu viện, gõ cửa. Đại môn rất nhanh hé mở, người áo xám đi vào, cửa liền
đóng lại.
Thạch Mục nheo mắt, trong thoáng chốc khi người áo xám tiến vào bên
trong, hắn đã nhìn thấy khuôn mặt dưới mũ, đúng là Bàng Ngọc.
“Là gã đàn chủ phân đàn kia!” Thải Nhi thấp giọng.
Thạch Mục gật đầu, ánh mắt lập lòe hào quang. Những người này một
trước một sau tới đây, lại lén lén lút lút như thế tất nhiên là có âm
mưu gì đó.
“Thạch Đầu có muốn nghe lén đám người kia đang mưu đồ gì không?” Ánh mắt Thải Nhi sáng lên, kích động.
“Không nghĩ tới ngươi còn có hứng thú nhìn trộm người khác?” Thạch Mục nhìn sang Thải Nhi.
“Hắc hắc, cũng khó trách, ta có nhãn lực tốt như vậy, không lấy ra sử dụng quả thật đáng tiếc.” Thải Nhi nói ra.
Thạch Mục cười nhẹ một tiếng. Hắn cũng có hứng thú với mưu đồ của đám người Minh Nguyệt Đông Giáo bèn cùng Thải Nhi rời khỏi tháp cao, bí mất đến gần tiểu viện kia.
Sau một lát, họ Thạch đã tới sát cạnh sân nhỏ. Hắn lệnh cho Thải Nhi
dừng ở không trung gần đó, bản thân tìm cách lẻn vào. Lúc này, thông qua tầm mắt anh vũ, có thể nhìn thấy một người đang từ buồng trong tiểu
viện đi ra cửa lớn, đúng là Bàng Ngọc.
Thạch Mục trong lòng có chút hốt hoảng bèn nhanh chóng ẩn nấp.
Bàng Ngọc ra khỏi cửa lớn, nhìn quanh vài lần rồi mới quay người đi về phía xa.
Sau một lát, đại môn lần nữa mở ra, đám người cô gái họ Chân cũng đều đi ra, chỉ là lúc này các nàng đều thay đổi trang phục, không hề che
giấu dung nhan, đi về một hướng khác.
Thạch Mục suy nghĩ một chút sau đó nhanh chóng quyết định đi theo nhóm người nữ tử họ Chân.
Đoàn người đi tới quảng trường náo nhiệt giống như tùy ý đi dạo, hành tung phiêu hốt chẳng có mục đích.
Thạch Mục theo sau. Qua hai ba canh giờ, sắc trời đã tối, những người này mới đến một tửu điếm cỡ lớn. Cả đoàn được tiểu nhị dẫn lên lầu.
Thạch Mục quan sát một chút, lại để Thải Nhi đợi ở bên ngoài rồi mới chậm rãi đi vào quán rượu.
“Khách quan mời vào, ngài muốn ăn chút gì không?” Một tiểu nhị khác chạy ra đón chào.
“Mang ta đến nhã gian, nơi đây quá ầm ĩ.” Thạch Mục liếc nhìn phòng
lớn trên lầu một sau đó quay sang ném cho tiểu nhị một thỏi bạc rồi nói.
“Được, mời ngài lên lầu.” Tiểu nhị đại hỉ, ân cần dẫn Thạch Mục lên lầu.
“Vừa rồi có một nhóm người vào quán, dẫn đầu là một cô gái xinh đẹp,
các nàng đang ở phòng nào?” Thạch Mục chợt hỏi, đồng thời miêu tả sơ
lược cách ăn mặc của cô gái họ Chân.
Tiểu nhị khẽ giật mình, quay đầu liếc nhìn Thạch Mục.
Họ Thạch cong ngón búng ra, một viên Linh Thạch thuộc tính Hỏa ánh
lên hồng quang, rơi vào trong tay tiểu nhị. Tuy gã chỉ là Man nhân bình
thường nhưng đã làm việc tại thành Nhật Khang tự nhiên biết rõ giá trị
của Linh Thạch bèn lộ vẻ vui mừng, nhanh nhẹn thu lấy.
“Là phòng chữ Khôn ở lầu ba.” Tiểu nhị thấp giọng trả lời.
“Mang ta đến gian phòng gần đó nhất.” Thạch Mục yêu cầu.
Tiểu nhị vội vàng gật đầu, đi trước dẫn đường lên lầu ba, băng qua một cái hành lang, tiến vào một gian phòng yên tĩnh.
“Mời khách quan vào trong!” Tiểu nhị vừa nói vừa đưa mắt nhìn về phía gian phòng bên cạnh như để ra hiệu.
“Mang cho ta một ít thức ăn và rượu ngon.” Thạch Mục hiểu ý, lên tiếng dặn dò.
Tiểu nhị đáp ứng một tiếng, lui xuống.
Thạch Mục đi vào nhã gian, khép cửa phòng lại nghiêng tai lắng nghe.
Chỉ chốc lát, hắn khẽ cau mày. Căn phòng cách vách không có chút tiếng
động truyền ra. Ánh mắt họ Thạch lóe lên kim quang, đồng tử biến thành
màu vàng, nhìn về phía đó.
“Không ngờ còn có kết giới…” Có thể nhìn thấy một tầng bạch quang mờ nhạt bao lấy căn phòng.
Thạch Mục không khỏi cười khổ. Đối phương cẩn thận bày ra kết giới,
hắn lại không tinh thông trận pháp chi đạo, mạo muội dò xét sẽ bị phát
hiện. Ngũ giác của hắn tuy rằng phi phàm nhưng còn chưa tới trình độ có
thể khám phá kết giới.
“Thạch Đầu, thế nào rồi, có dò xét được gì không?”
Trong lúc Thạch vô kế khả thi, trong đầu vang lên giọng nói của Thải Nhi. Hắn bèn nói sơ qua tình huống nơi này cho nó.
“Mau mở cửa sổ, để ta đi vào, ta có cách!” Thải Nhi thúc giục.
Thạch Mục nghe vậy không khỏi kinh ngạc nhưng vẫn theo lời mở cửa sổ hướng ra mặt đường.
Thải Nhi bay nhanh đến, xuyên qua cửa sổ, đáp xuống mặt bàn. Khi nó
đang định nói gì đó thì Thạch Mục giơ tay chặn lại, lách mình đi tới
trước cửa.
Thải Nhi ánh mắt lập lòe, cũng lập tức bay tới, đứng trên bờ vai Thạch Mục, đưa mắt nhìn qua khe cửa.
Hành lang truyền tới một loạt tiếng bước chân, dừng trước cửa phòng sát vách.
Thạch Mục tập trung quan sát. Qua khe cửa, có thể thấy được hai người mặc quần áo và trang sức màu xanh đứng trước cửa phòng chữ Khôn sát
vách.
Cả hai đều che mặt, thân hình một cao một thấp, ánh mắt lạnh lẽo, cảnh giác quan sát chung quanh.
Thạch Mục lập tức thu hồi ánh mắt để đề phòng bị đối phương phát
hiện. Hai người này tản ra đều đã đạt đến cảnh giới Tiên Thiên, dựa vào
khí tức hẳn là Man tộc.
Người cao hơn gõ cửa. Sau một lát,cửa phòng mở ra, hai người lập tức đi vào.
Thạch Mục ánh mắt lập lòe, trở về ngồi xuống cạnh bàn.
“Thạch Đầu, xem ra bọn người kia thật sự đang có chủ ý quái quỷ gì đó.” Thải Nhi nói ra.
Thải Nhi nói xong, phần lông màu trắng trên đầu thình lình tỏa sáng
rực rỡ, ánh mắt nó phát ra hai đạo bạch mang, nhìn về phía gian phòng
cách vách.
Ánh mắt Thạch Mục lóe lên một tia kinh hỉ. Tầm mắt của hắn cộng hưởng với Thải Nhi, vách tường dần trở nên trong suốt. Tình hình bên trong
căn phòng kế bên dần dần hiện rõ. Bạch quang trong mắt Thải Nhi càng
sáng, tình huống trong căn phòng kia càng trở nên rõ ràng.
Cô gái họ Chân và thành viên Man tộc cao cao mặc áo bào xanh đang nói chuyện với nhau. Hai người áo bào xanh đều đã gỡ đi mặt nạ, để lộ khuôn mặt.
Thạch Mục trong lòng có chút kinh sợ. Vẻ ngoài của đối phương có chút đặc dị, khuôn mặt thon gầy, gương mặt hãm sâu, tuy rằng vẫn chưa tới
mức da bọc xương nhưng thoạt nhìn có chút tiều tụy. Mũi hơi quắp giống
như mỏ ưng, ánh mắt lợi hại tạo cho người ta một loại cảm giác âm trầm.
Hắn chỉ nhìn thoáng qua rồi dời mắt, tập trung vào phần môi của hai người đang nói chuyện.
Thạch Mục vì có thị lực hơn người đã nghiên cứu qua thần ngữ (thuật đọc khẩu âm).
“… Người của chúng ta đã trà trộn vào đội ngũ hộ tống, sẽ sớm liên hệ với các ngươi.” Cô gái họ Chân nói ra.
“… Dực Hạc Bộ chúng ta một khi tiếp nhận ủy thác tự nhiên nói được
làm được, các ngươi yên tâm đi…” Người áo xanh trả lời một cách ngạo
nghễ.
“Vậy thì tốt rồi, sau khi đắc thủ, hai bên chúng ta phân chia năm năm!” Nữ tử họ Chân lại nói.
Người áo bào xanh lộ vẻ vui mừng nhẹ gật đầu.
“Nếu đã như thế, tất cả cứ dựa theo kế hoạch mà làm.” Nữ tử họ Chân đứng lên, quay lại nói với mấy người sau lưng:
“Mấy người các ngươi đi theo Vi đô thống.”
“Vâng!” Bọn họ nghe vậy liền đồng thanh đáp ứng.
Cô gái họ Chân phất tay đánh ra một đạo bạch quang. Hào quang trên
vách tường lóe lên, kết giới màu trắng theo đó tan biến. Nàng mở cửa
phòng, cất bước đi ra ngoài.
Sau một lúc lâu, hai thành viên Man tộc lần nữa bịt kín mặt, mang theo thủ hạ của cô gái họ Chân, lần lượt rời đi.
Bên trong căn phòng cách vách, bạch quang trong mắt Thải Nhi tiêu tán, thần tình thoạt nhìn có chút uể oải.
Thạch Mục cong ngón búng ra, phóng xuất một đạo chân khí tinh thuần
thuộc tính Hỏa, chui vào cơ thể Thải Nhi mới giúp tinh thần của nó khôi
phục một chút.
“Thạch Đầu, chúng ta tiếp tục theo dõi chứ?” Thải Nhi hỏi.
“Không cần!” Thạch Mục lắc đầu, lật tay lấy ra một cuốn điển tịch dày cộm, lật lật tìm tìm.
“Dực Hạc Bộ… Hung Man… Quả là thế…” Hắn thì thào.
Điển tịch này là hắn bỏ ra không ít Linh Thạch mua được gần đây,
trong sách ghi lại tập tính của từng bộ lạc Man tộc cùng khu vực cư trú
của họ.
Dực Hạc Bộ là một chủng tộc hạng trung của người Man. Thú Hồn bọn họ
phong ấn đều là yêu thú phi hành. Đồ đằng biến thân về sau phân nửa có
thể mọc ra đôi cánh phi hành, xem như tương đối đặc thù tại Man tộc.
Có điều, bộ tộc này còn có một đặc điểm nổi bật là cực kỳ hung ác,
tham lam. Thường ỷ vào ưu thế bay lượn để tiến hành cướp bóc, thanh danh cực kém nên bị các đại tộc người Man xa lánh.