Huyền Giới Chi Môn

Chương 334: Q.2 - Chương 334: Trở mặt




Hắc phu Man tộc vung tay lên, mấy người Dực Hạc tộc lập tức phân tán ra, đi xung quanh các nơi của khách điếm.

Trong phủ Thành chủ, vốn dĩ là một mảng kiến trúc hôn ám nhưng giờ phút này ánh đèn sáng choang, đèn đuốc sáng rực chiếu sáng cả phủ Thành chủ.

“Hai vị, mời vào bên trong, tiệc rượu để tiếp đãi khách từ phương xa đến đã chuẩn bị xong.” Lão giả vận áo bào đen đưa hai người Chung Tú và Lăng Thừ đi vào phủ đệ.

Trên đường đi, trong hoa viên có rất nhiều núi giả, bố trí trang nhã, lão giả cười cười nhìn về phía hai người lưu loát giới thiệu, chân không ngừng đi vào bên trong.

Chung Tú vẻ mặt bình thản, đôi mắt xinh đẹp thỉnh thoảng nhìn xung quanh, vẻ cảnh giác trong mắt không hề giảm nửa phần.

“Chung cô nương yên tâm, Vân Dương đạo hữu là bằng hữu tốt của tại hạ, tuyệt đối sẽ không có ý đồ xấu gì.” Khóe môi Lăng Thừ khẽ động, dùng truyền âm nói chuyện với Chung Tú.

“Mọi sự cẩn thận là hơn.” Chung Tú khẽ liếc Lăng Thừ một cái, cũng truyền âm trả lời.

Lão giả vận áo bào đen đi phía trước, tự mình nói gì đó, dường như không nhìn thấy hai người sau lưng đang trao đổi.

Ba người xuyên qua hai cái hành lang, đi vào một phòng khách rộng rãi, giữa đại sảnh đặt một cái bàn tròn, trên bàn bày đầy những món ăn phong phú, mỹ vị.

Lúc này, bên cạnh chiếc bàn tròn đã có một nữ tử vận hồng y đang ngồi, nếu lúc này có Thạch Mục, chắc chắn có thể nhận ra, nữ tử này chính là Liễu Ngạn sư muội, họ Chân.

Chung Tú và Lăng Thừ nhìn thấy nữ tử họ Chân kia, vẻ mặt đều hơi ngẩn ra.

“Hai vị, lại gặp nhau rồi!” Nữ tử họ Chân đứng lên, trên mặt lộ ra dáng vẻ tươi cười ngọt ngào, nhìn Chung Tú và Lăng Thừ chào hỏi.

“Ha ha, vị này là Chân đạo hữu, chính là người trong Minh Nguyệt Giáo, cũng là bằng hữu tốt của lão phu, vừa hay đang ở Vân Dực Thành, thuận tiện mời sang đây, hai vị không để tâm chứ?” Lão giả vận áo bào đen nói.

“Đương nhiên là không.” Lăng Thử vội vàng cười nói, thân thiện gật nhẹ đầu với nữ tử họ Chân.

Hai mắt Chung Tú đánh giá nữ tử họ Chân kia, không lên tiếng.

“Hai vị mời ngồi, những thức ăn này đều là đặc sản của núi Dực Hạc, được đầu bếp trong phủ dày công chế biến, những nơi khác chưa chắc đã ăn được đâu.” Lão giả vận áo bào đen nhiệt tình nói.

Mấy người chia nhau ngồi xuống, lão giả áo bào đen và Lăng Thừ đều là người am hiểu giao tiếp, nữ tử họ Chân thỉnh thoảng cũng lên tiếng phụ họa, giữa lúc yến rượu linh đình, bầu không khí rất nhanh trở nên hòa hợp, vui vẻ.

Một nơi hẻo lánh bên ngoài phòng khách, trong một chỗ khuất bóng, Thạch Mục đứng ở đó không nhúc nhích.

Thải Nhi dùng khả năng nhìn xuyên thấu, để hắn nhìn sơ qua tình hình và những chuyện xảy ra bên trong phòng khách không sót thứ gì.

“Thạch Đầu, bây giờ chúng ta phải làm sao đây?” Thải Nhi hỏi.

“Lão đầu này mời bọn người Chung Tú theo, nhất định không có ý tốt, trước hết ta và ngươi sẽ chia nhau tra xét một chút, sau đó mới quyết định.” Thạch Mục trầm ngâm một lúc, ánh mắt đảo qua khắp nơi, nói.

Thải Nhi đồng ý, vỗ cánh bay về phía xa xa.

Thạch Mục cũng ẩn náu đi về một phía khác.

Trong đại sảnh, rượu đã qua ba tuần.

“Vân Dương Thành chủ, rượu và thức ăn đã dùng qua, hàng hóa mà ngươi nói không biết ở nơi nào, trước tiên chúng ta nên đi xem một chút đã.” Chung Tú mở miệng nói.

Hầu như nàng không ăn gì cả, chén rượu trước mặt cũng không chạm vào một cái.

“Ha ha, Chung cô nương nói rất phải.” Lão giả vận áo bào đen cười nói, đứng lên.

“Hàng hóa?” Nữ tử họ Chân có chút tò mò hỏi.

“Đúng vậy, lão phu có một nhóm hàng hóa muốn bán ra, thuận tiện mời Chung cô nương đến đây xem xét. Chân đạo hữu nếu có hứng thú thì cùng đến đây xem một chút.” Lão giả vận áo bào đen nói.

“Nếu như Vân Dương thành chủ đang bàn chuyện buôn bán, tiểu nữ cùng đi e rằng có chút bất tiện. Hôm nay đa tạ thành chủ thiết yến chiêu đãi, tiểu nữ đến đây xin cáo từ.” Nữ tử họ Chân khẽ nở nụ cười, chắp tay về phía mấy người đang ngồi, nói.

Lão giả áo bào đen đưa tiễn nữ tử họ Chân đến cửa ra vào, bóng dáng nữ tử họ Chân kia rất nhanh đi ra ngoài.

“Hai vị, xin mời đi theo ta.” Lão giả áo bào đen nói với hai người Chung Tú, đi về phía bên cạnh đại sảnh.

Đi qua mấy đường vòng, ba người tới trước một tòa lầu các hẻo lánh, xung quanh lầu các bị một tầng ánh sáng màu đen nhàn nhạt bao phủ.

Chung Tú thấy vậy, đôi mi thanh tú khẽ nhíu lại, không hiểu tại sao, trong lòng có một dự cảm không tốt.

“Đây là nơi lão phu cất giữ những thứ quan trọng, cho nên ở bên ngoài thiết lập một tầng trận pháp cấm chế.” Lão giả áo bào đen giải thích.

Đồng thời, hắn lật tay lấy ra một tấm lệnh bài màu đen, trong miệng lẩm bẩm.

Lệnh bài lóe lên ánh sáng, một đạo ánh sáng đen phóng tới, bay vào bên trong màn ánh sáng màu đen kia.

Tầng ánh sáng đen lóe lên, một cánh cửa chậm rãi mở ra.

Thần thức từ trong cơ thể Chung Tú phóng ra, dù xét một lúc tại màn ánh sáng đen đó, trong mắt thoáng thả lỏng.

Nàng đối với trận pháp kia cũng hiểu rõ đôi phần, loại trận pháp cấm chế màu đen này đúng là dùng để ngăn cấm và phòng hộ, đối với việc công kích căn bản không có tác dụng.

“Hai vị, mời.” Lão giả áo bào đen vừa nói vừa đẩy cửa phòng lầu các, đi vào.

Chung Tú và Lăng Thừ cất bước vào theo.

Lão giả áo bào đen nghe được tiếng bước chân sau lưng, trong mắt xuất hiện một tia khác lạ, ngay sau đó liền biến mất không thấy bóng dáng.

Không gian trong lầu các khá lớn, nhưng bên trong rất trống trải, không có những vật như bàn ghế, trong phòng bày trí hơn mười cái giá, bên ngoài bị che khuất bởi một tầng vải màu xám, không nhìn thấy những thứ bên trong.

Ánh mắt Chung Tú sáng ngời, bước nhanh đến bên cạnh một cái giá, đưa tay xốc tấm vải màu xám đang phủ phía bên trên lên.

Nhưng trên giá trống không, tuyệt nhiên không có vật gì.

Tươi cười trên mặt Chung Tú lập tức đông cứng, quay đầu nhìn về phía lão giả áo bào đen.

Lão giả áo bào đen đứng một bên, trên mặt mang một nụ cười, lại không có ý định giải thích.

Lúc này Lăng Thừ cũng nhấc tấm vải trên một cái giá gỗ, phía dưới cũng rỗng tuếch, không có thứ gì.

“Vân Dương đạo hữu, ngươi như vậy là có ý gì?” Sắc mặt Lăng Thừ trầm xuống, nói.

Lão giả áo bào đen vẫn cười mà không nói như trước.

“Không ổn!”

Sắc mặt Chung Tú lập tức biến đổi, pháp trượng trong tay vung lên, một đạo ánh sáng trắng bắn ra, hóa thành một đạo ánh sáng lớn, hướng vào đầu lão giả áo bào đen đánh xuống.

Bất ngờ là lão giả áo bào đen không có ý định né tránh, thân thể nhất thời bị một đạo ánh sáng như mũi nhọn chém thành hai nửa.

Nhưng mà thân thể bị chém thành đôi kia lập tức “oành” một tiếng, hóa thành một trận khói màu đen, nhanh chóng tản đi trong không khí.

“Là huyễn thuật!” Sắc mặt Lăng Thừ đại biến, thần sắc sửng sốt trong nháy mắt.

“Chúng ta trúng kế rồi! Đi mau!” Chung Tú khẽ quát một tiếng, thân hình lao về phía lối vào của tòa lầu.

Lăng Thừ cũng lập tức phản ứng lại, hai thân hình hóa thành hai đạo mũi nhọn ánh sáng, đi về phía bên ngoài.

Màn ánh sáng màu đen phía bên ngoài cũng tự động khép lại, khiến lầu các một lần nữa bao phủ lại.

Trên người Chung Tú và Lăng Thừ đồng thời sáng lên hai đạo ánh sáng trắng sắc nhọn.

“Oành” một tiếng, cửa lớn lầu các bị đánh nát, hai đạo ánh sáng một trắng một xanh mạnh mẽ đánh trên màn sáng màu đen kia.

Màn sáng màu đen rung chuyển kịch liệt, hiện lên như những gợn sóng nước, nhưng nhanh chóng kìm hãm lại.

Bên ngoài màn ánh sáng, lão giả áo bào đen đang đứng chắp tay, trên mặt mang theo dáng vẻ tươi cười đắc ý.

Bên cạnh lão giả, chẳng biết từ khi nào xuất hiện hơn mười Dực Hạc tộc, trong miệng lẩm bẩm, từng đạo ánh sáng đen từ trong tay tản ra, dần hòa vào trong màn ánh sáng màu đen, màn ánh sáng đen một lần nữa nhanh chóng ổn định lại.

Không những thế, màn ánh sáng bên ngoài dần dần xuất hiện tám người hình dạng đầu thú đầy hoa văn trên người.

Những quái vật này có bộ dạng kì quái, thoạt nhìn như hung thần ác sát, tựa như tám con ma quỷ, đi loạn bên ngoài màn ánh sáng kia, không theo quy tắc nào.

Bên trong màn ánh sáng.

Một đạo ánh sáng màu xanh từ trong lầu các bắn ra, sáng rực đến chói mắt, tiếng thét phát ra có thể đâm rách màng nhĩ người khác.

Một cây cột trụ màu xanh bên trong ánh sáng màu xanh, nhanh như sấm đâm vào trên màn ánh sáng kia.

Đầu nhọn đâm vào màn ánh sáng màu đen hơn nửa thước, sau đó ngừng lại, cuối cùng khó mà tiến thêm nửa phần.

Bên ngoài màn ánh sáng, trong tám con quái vật, một người thân dê đầu quái vật ánh sáng màu đỏ trong đôi mắt lóe lên, một đạo hồng quang từ trong miệng bắn ra, đánh trả vào ánh sáng màu xanh đó.

Ánh sáng màu xanh chấn động mạnh, thình lình bị đánh bay trở về.

Cửa ra vào lầu các, Lăng Thừ biến sắc, vẫy tay một cái, ánh sáng màu xanh nhanh chóng trở về trong tay hắn.

Tám con quái vật bên trên màn ánh sáng càng lúc càng rõ ràng, tựa như muốn thoát ra khỏi màn ánh sáng đó.

“Vân Dương, ngươi đây là ý gì?” Sắc mặt Lăng Thừ thực sự rất khó coi, nhìn chằm chằm vào lão giả áo bào đen bên ngoài màn ánh sáng, trầm giọng nói.

“Có ý gì? Ha ha... Thật là buồn cười, tình trạng từ khi bắt đầu cho tới bây giờ, ngươi vẫn không hiểu sao?” Lão giả áo bào đen cười lớn một tiếng, trên mặt không còn tồn tại một tia ôn hòa nào, mỉa mai nhìn Lăng Thừ.

Sắc mặt Lăng Thừ cực kỳ khó coi, thân thể bởi vì phẫn nộ mà run lên.

“Ngươi hao tổn hết tâm tư đưa chúng ta đến nơi này, là muốn giết chúng ta, cướp lấy đồ vật mà chúng ta đang áp giải?” Chung Tú lạnh lùng mở miệng, ánh mắt nhìn về phía tám con quái vật phía trên màn ánh sáng.

“Ha ha, vẫn là Chung cô nương thông minh.” Lão giả áo bào đen ha ha cười nói.

“Các hạ làm như vậy, sẽ đắc tội với Thiên Ngô thương hội, chẳng lẽ không lo lắng đến hậu quả sau này sao?” Chung Tú lạnh giọng nói.

“Nếu như đã quyết định động thủ, tất nhiên chúng ta hoàn toàn có chuẩn bị, không cần Chung cô nương hao phí tâm tư.” Lão giả áo bào đen cười nói.

Đôi mắt xinh đẹp của Chung Tú lóe lên, khuôn mặt lạnh như băng, một tay đưa ra sau lưng, cầm một khối thẻ ngọc màu tím, mặt trên lập tức nổi lên từng đợt tử quang*.

(*tử quang: ánh sáng màu tím.)

Tử quang sáng lên trong chớp mắt, ngay sau đó liền tắt xuống.

Đôi mi thanh tú của Chung Tú cau lại, bàn tay nắm chặt thẻ ngọc khẽ vặn một cái, bên trên tử quang lần nữa sáng lên, nhưng ngay lập tức bị dập tắt một lần nữa.

“Ha ha, Chung cô nương không cần thử nữa, trận phát đang giam giữ các ngươi gọi là Hắc Ách Thai Tàng Đại Trận, muốn truyền tin từ bên trong ra ngoài tuyệt đối không có khả năng.” Lão giả áo bào đen cười ha ha nói.

Thần sắc Chung Tú cuối cùng trầm xuống.

“Hơn nữa, mấy người đi cùng các ngươi ở lại trong khách điếm, cũng đã có người đi xử lý, bây giờ ở đó chỉ e đã trở thành một mảnh “thây sơn huyết hải” rồi.” Lão giả áo bào đen cười ha ha nói.

Chung Tú và Lăng Thừ nghe đến đó, sắc mặt lập tức đại biến.

“Thêm nữ tử kia nữa thì vừa hay, không ngờ các ngươi lại cấu kết cùng Minh Nguyệt Giáo!” Trong lòng Chung Tú vừa động, thất thanh nói.

“Chung đạo hữu thật sự là tâm tư nhạy bén, suy đoán một chút cũng không sai. Nhưng mà hiện tại, các ngươi vẫn là nên lo lắng đến tình cảnh sau này của mình đi.” Lão giả áo bào đen cười nói.

...

Đúng như Vân Dương nói, hôm nay trong khách điếm, đã trở thành một mảnh chiến trường, âm thanh hô hoán, âm thanh chiến đấu kịch liệt, tiếng phòng ốc sụp đổ, tiếp nổ lớn thay nhau vang lên.

Trong sân, đám hộ vệ còn sống của Thiên Ngô Thương Hội dựa lưng vào đoàn xe tạo thành một vòng, trên người bọn họ đều mang thương tích.

Xung quanh bọn họ, bốn phương tám hướng có vô số Tử Linh sinh vật, Khô Lâu, Hủ Thi, Cương Thi, tựa như thủy triều vọt lên.

Bên ngoài viện, trong hư không mở ra một thông đạo hình tròn rộng hơn ba trượng, đen kịt mà sâu thẳm.

Phía trên của Không Gian Chi Môn**, nữ tử họ Chân chân đạp Hắc Vân, tia sáng sắc bén trong đôi mắt lưu chuyển, trong miệng lẩm bẩm.

(**Không Gian Chi Môn: cánh cửa không gian.)

Lúc này bốn phía của nữ tử kia, đều có mấy bóng người vận áo bào xám tro, đúng là thủ hạ của nữ tử họ Chân trước đó.

Trong miệng của mấy người bọn họ cũng đọc thần chú, phất tay đánh ra từng đợt ánh sáng sắc bén hòa vào không gian trong thông đạo, giống như đang duy trì sự ổn định của thông đạo.

Nhưng ngay tại thời khắc này, cánh cửa lớn của lầu các bỗng “lạch cạch” một tiếng, cửa đóng lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.