Dịch giả: Tịnh Du, nila32
Lộc Thanh nghe vậy, vẻ mặt hiện lên sự ngượng ngùng lúng túng nói với Từ Nguyên: “Đúng vậy, coi như là cái cuối cùng rồi.”
Nói xong, Lộc Thanh nhìn về phía Thạch Mục chờ đợi hắn đặt cược.
Sau khi nghe Lộc Thanh trả lời, Từ Nguyên quay sang nói với Thạch Mục: “Thạch Mục, căn cứ quy củ, trừ phi ngươi không có Linh Bộc phẩm chất cao hơn so với của Lộc Thanh, nếu không thác nước mang ra đánh không được có phẩm chất thấp hơn. Hiện tại tới ngươi đặt cược.”
“Thì ra là thế. Ta sẽ dùng một thác nước hạ đẳng thất phẩm để đánh cược.” Thạch Mục ánh mắt lóe lên, khẽ cười một tiếng, cũng lấy ra một khối ngọc bản màu xanh, ném tới tảng đá lớn.
“Hặc hặc, tốt! Thạch Mục huynh thật đúng thống khoái, ta đành nhận lấy thác nước linh khí của ngươi!”
Lộc Thanh cười hặc hặc hai mắt sáng ngời, sau lưng bỗng nhiên hào quang tỏa sáng màu xám tro, sau đó không trung hiện lên một cái cự lộc pháp tướng hư ảnh màu xám vô cùng lớn.
Cự lộc pháp tướng chỉ hiện ra một thoáng rồi biến thành một dám ánh sáng mà xám tro đem thân thể của Lộc Thanh bao phủ lại, một cỗ Linh áp khổng lồ lập tức khuếch tán ra, trong đó còn trộn lẫn một ít lực lượng âm hàn.
Ánh mắt Thạch Mục khẽ nhúc nhích, hắn cảm nhận uy áp trên người đối phương tản ra không kém một chút nào so với đám người Lăng Phong, Long Chiến Dã, thật sự không thể khinh thường.
Trên người hắn cũng nổi lên xích sắc quang mang, trong tay hắc quang lóe lên Như Ý Tấn Thiết Côn xuất hiện trong tay hắn.
Hôi quang trên người Lộc Thanh rất nhanh tản đi để lộ ra thân hình của gã, nửa người trên vẫn là hình người, cơ bắp phồng lên từng cục, nửa người dưới đã biến thành yêu thể, đó là một thân cự lộc, bốn cái móng chân cường tráng đạp trên đất, hai cái sừng trên đầu cũng biến đổi theo, nó dài gấp mấy lần lúc đầu, tản mát ra ánh sáng màu xám tro nhìn rất chói mắt.
Quanh thân Lộc Thanh bao phủ một tầng ánh sáng mà xám mờ ảo, trong tay của y cầm một cây chiến thương màu xám, mặt ngoài chiến thương phủ đầy phù văn, thân thương tản ra khí tức hủy diệt âm hàn khủng bố.
Ánh mắt Thạch Mục lóe lên, hắn nhìn ra được chiến thương kia chính là một kiện pháp bảo.
“Thạch Mục, tiếp chiêu!”
Lộc Thanh quát lớn, tứ chi khẽ động, thân ảnh biết mất tại chỗ. Ngay lúc ấy, gã đã xuất hiện trước người Thạch Mục một cách quỷ mị. Chiến thương trong tay run lên, hàn quang lóe hiện, đầu thương huyễn hóa cự hoa lớn hơn một trượng nhằm thẳng vào ngực Thạch Mục.
Hoa thương vừa mới thành hình liền có từng sợi sương xám ngưng tụ phong kín đường lui của Thạch Mục, khiến cho hắn không thể né tránh mảy may.
Thạch Mục đứng nguyên tại chỗ, tựa như không kịp phản ứng đã bị hoa thương xuyên qua thân thể.
“Thắng!”
Lộc Thanh hét lên vui sướng thế nhưng chỉ sau một khắc khuôn mặt giật mình thản thốt. Thạch Mục vốn bị xuyên thủng từ từ tiêu tán, chỉ là một đạo tàn ảnh mà thôi.
Ngay sau đó, một bóng người nhoáng lên cách đó không xa. Thạch Mục không biết từ lúc nào đã đứng tại đó, trên lưng mọc ra một đôi cánh lửa khổng lồ.
Tay hắn khẽ động, Như Ý Tấn Thiết Côn hóa thành bóng đen hình quang mang theo ác phong lăng lệ quét đến phần eo của Lộc Thanh.
“Làm sao có thể!”
Lộc Thanh biến sắc, gã vẫn luôn kiêu ngạo về tốc độ của mình thế nhưng vẫn kém Thạch Mục.
Họ Lộc hét lớn một tiếng sau đó xoay người đâm thốc trường thương. Lập tức, vô số hoa thương bay múa đầy trời, đón đỡ côn ảnh màu đen.
Một hồi va chạm loạn hưởng, côn ảnh màu đen ầm ầm tán loạn.
Giờ phút này, trường côn trong tay Thạch Mục vũ động, quanh thân lượn lờ bạch khí.
Chỉ thấy hắn khẽ cười, thân thể theo đó mờ đi sau đó biến thành hai đạo tàn ảnh vung vẩy trường côn màu đen.
“Hổ Hủy Xuất Hiệp!”
“Linh Xà Xuất Động!”
Hai đạo tàn ảnh giống như hai người bình thường, thi triển Thông Thiên Thập Bát Côn.
Vô số hư ảnh hổ tê phô thiên cái địa lao tới, đồng loạt tấn công hai phía của Lộc Thanh.
Những nơi côn ảnh đi qua, hư không hiện lên vô số gợn sóng!
Lộc Thanh không dám coi nhẹ, chiến thương trong tay cuồn vũ, không chút do dự quét tới phía trước.
Vô số thương ảnh hóa thành vòi rồng màu xám mang theo một con điện xà lúc ẩn lúc hiện, tạo nên vô số tiếng sấm rền vang.
Hai màu trắng xám đan xen vào nhau, bạo phát vô số tiếng nổ chói tai. Vô số quang đoàn nổ tung chính giữa hai người. Linh quang ngập tràn che đậy hư không, kéo theo nhiệt độ xung quanh hạ xuống.
Nhưng khi Lộc Thanh cho rằng mình đã chặn được công kích của đối phương thì một cơn gió lạnh từ sau thổi đến khiến gã rùng mình, thầm nghĩ “Không tốt.”
Chẳng biết từ lúc nào, Thạch Mục đã xuất hiện sau lưng đối thủ. Như Ý côn trong tay hóa thành côn ảnh thô to, hung hăng nện xuống, tốc độ kinh người.
Lúc này đây, khoảng cách quá gần, dù cho Lộc Thanh trốn tránh thế nào cũng không thể thoát được. Gã bèn cắn răng, ngửa mặt hét lớn một tiếng. Đồi sừng trên đầu bỗng nhiên đại phóng hôi quang. Vô số tia chớp từ đó bắn về phía côn ảnh khổng lồ. Đồng thời, một luồng khí tức âm hàn theo đó bộc phát.
Trong chốc lát, mặt ngoài côn ảnh màu đen đã bị từng đám hôi ti bao vây, trở nên trì trệ.
Nhưng vào lúc này, đôi cánh sau lưng Thạch Mục bỗng nhiên thu lại, hóa thành hư ảnh cự viên lượn lờ xích diễm, há miệng phun ra ngọn lửa rực cháy.
“Hỗn Nguyên Chân Hỏa!” Ánh mắt Lộc Thanh lộ vẻ kiêng kị.
Đám hôi ti kia chạm phải Hỗn Nguyên Chân Hỏa, lập tức nhao nhao tán loạn!
Một tiếng ầm vang!
Không còn hôi ti quấy nhiễu. Côn ảnh khổng lồ như ngựa thoát cương, nện thẳng vào lưng Lộc Thanh.
Răng rắc!
Tiếng xương nứt gãy truyền ra!
Lôi quang màu xám quanh người Lôi Thanh biến mất. Thân thể của gã như thiên thạch rơi xuống mặt đất, tạo thành cái hố thật to. Miệng gã trào ra máu tươi. Chiến thương màu xám cũng văng khỏi tay.
Mọi chuyện kể ra thì dài nhưng kì thực diễn biến chưa đến mấy hơi thở. Lộc Thanh đã bị Thạch Mục đánh ngã xuống đất.
Thuật sĩ Nhật Giai trẻ tuổi cùng đại hán Thiết Tháp giật mình, không dám tin vào cảnh tượng trước mắt.
Tuy rằng đám người này đã từng nghe nói trước khi vượt qua Huyễn Ma Đạo, Thạch Mục đã lần lượt đánh bại ba đệ tử trăm năm xếp đầu thế nhưng bọn họ chưa từng xem trọng đệ tử trăm năm.
Dù sao, nội tình của đệ tử nghìn năm cũng vượt xa những kẻ bên dưới.
Từ Nguyên cũng lộ ra một chút kinh ngạc, ánh mắt quan sát Thạch Mục càng thêm hứng thú.
Lộc Thanh gắng gượng đứng lên. Cánh tay rủ xuống bên người, thân thể có chút run rẩy.
“Còn muốn đánh sao?”
Sau khi thu hồi pháp tướng sau lưng, tay trái Thạch Mục khẽ động, ném Như Ý Tấn Thiến Côn lên trời, tay phải bắt lấy chỉ thẳng về phía Lộc Thanh.
“Thạch… Thạch huynh thực lực cường đại, ta nhận thua.” Chạm phải ánh mắt của Thạch Mục, Lộc Thanh vội nói.
“Lộc Thanh nhận thua, thác nước linh khí thuộc về Thạch Mục!” Từ Nguyên tuyên bố.
Thạch Mục nghe vậy bèn chắp tay với Từ Nguyên sau đó bay đến cạnh y, nhận lấy hai khối ngọc bản màu xanh đặt trên tảng đá.
Lộc Thanh khôi phục hình người, nhìn thấy ngọc bản bị Thạch Mục thu lấy, ánh mắt lộ vẻ đau đớn.
Gã vốn chỉ còn hai thác nước hạ cấp, vốn tưởng có thể khi nhục người ta một phen sau đó đoạt lấy một cái. Không nghĩ tới ăn trộm gà bất thành còn mất luôn nắm thóc, hôm nay chỉ còn lại một thác nước.
“Được rồi, tiến thành trận tiếp theo đi. Thạch mỗ còn có chuyện quan trọng, đánh xong phải trở về ngay.” Thạch Mục nhìn sang đại hán Thiết Tháp và thuật sĩ Nhật Giai trẻ tuổi.
Hai người nghe vậy không khỏi nổi giận. Khẩu khí của Thạch Mục rõ ràng có ý xem thường bọn họ.
“Hừ, các hạ chẳng qua dựa vào Hỗn Nguyên Chân Hỏa khắc chế lực lượng âm hàn nên mới may mắn thủ thắng, há lại tự mãn như vậy. Đã thế, Tông mỗ bêu xấu lãnh giáo một chút thủ đoạn của các hạ. Tiền cược của ta là thác nước linh khí bát phẩm hạ đẳng.” Thuật sĩ Nhật Giai trẻ tuổi hừ lạnh một tiếng sau đó ném ra một khối ngọc rơi lên tảng đá bên cạnh Từ Nguyên.
Ngay đó, người gã lóe sáng, thân hình nhoáng cái tiến tới trước mặt Thạch Mục.
Hai mắt thanh niên họ Tông tỏa sáng rực rỡ. Sau đầu lóe hiện bạch quang, ngưng tụ thành một quang luân trắng xóa khổng lồ, giống như hư ảnh mặt trời.
Chấn động pháp lực mạnh mẽ tuôn trào, khiến cho phạm vi mười trượng xung quanh nóng lên không ít.
Tuy rằng Thạch Mục đánh bại Lộc Thanh nhưng gã tự phụ thực lực bản thân vượt trên họ Lộc.
“Thạch mỗ vừa khéo cũng có một thác nước bát phẩm hạ đẳng, vậy đành lĩnh giáo thuật pháp cường đại của các hạ.” Thạch Mục cũng ném ra một khối ngọc bản sau đó hét lớn một tiếng, hào quang tỏa sáng sau lưng, ngưng tụ thành ngọn lửa đỏ rực.
Hắn mở hai tay, mười trượng quanh người lập tức hóa thành biển lửa, ngăn cảnh chấn động Pháp lực của thanh niên họ Tông.
Họ Tông có chút bất ngờ. Gã am hiểu pháp thuật hệ Hỏa, không ngờ Thạch Mục cũng tu luyện loại công pháp này, tất nhiên sẽ sức kháng cự không kém với thuật pháp hệ lửa.
Có điều chỉ sau một lát thanh niên họ Tông lập tức bình tĩnh trở lại. Cách đây không lâu, gã đã bỏ ra rất nhiều của cải để đổi lấy một thuật pháp hệ Hỏa từ Thánh Điển các, lúc này cũng đã tu luyện đến cảnh giới tiểu thành, tạo thành uy lực mà võ giả Địa Giai bình thường không thể ngăn cản.
Chỉ thấy thanh niên họ Tông lẩm bẩm gì đó, một tay phất lên, giới chỉ trên tay lóe sáng. Người gã sáng rực xích quang, ba ngọn lửa lớn từ từ bay lên, tản mát chấn động pháp lực kinh khủng.
Ngọn lửa ngoài cùng bên trái lóe lên, điên cuồng biến lớn, tạo thành hỏa xà lớn hơn mười trượng. Lân giáp rõ ràng từ đầu đến đuôi, nhìn rất sống động.
Ngọn lửa chính giữa hóa thành đại điểu lớn hơn hai mươi trượng. Lông chim vũ mị, đều do hỏa diễm tạo thành nhưng lại tỏa ra hàn quang bén nhọn, thoạt nhìn giống như một con Chu Tước.
Ngọn lửa cuối cùng nhoáng cái biến thành một con hỏa cầm cực lớn. Hình thể càng thêm phô trương so với đồng bạn, trên đầu có mão phượng bằng lửa, sau lưng là cái đuôi lộng lẫy, nghiễm nhiên là một con Phượng Hoàng.
Thanh niên họ Tông phất tay lần nữa. Thiên lên trên đầu lóe lên ba đạo quang mang, chui vào cơ thể cự thú khiến cho ngọn lửa trên người chúng bùng lên dữ dội. Cả ba há miệng gào rú sau đó hóa thành ba đạo lưu quang nhào tới Thạch Mục.
Trong chốc lát, toàn bộ sơn cốc đã bị hỏa diễm bao phủ, vô cùng nóng rát, giống như lò lửa vậy.
Thạch Mục nhướng mày. Thực lực của thanh niên họ Tông này quả thật mạnh hơn Lộc Thanh một ít nhưng vẫn chưa đủ khiến hắn e ngại.
Họ Thạch quát khẽ một tiếng. Thân thể đại phóng kim quang. Vô số lân phiến màu vàng hiện lên, kéo theo khí thế toàn thân tăng cao một bậc.