Dịch giả: Tịnh Du
Biên: nila32
Ngao Tổ ánh mắt lạnh như băng, cũng chẳng thèm để ý đến vết thương trên móng vuốt của mình, bộ móng vuốt lại lần nữa hào quang tỏa sáng chụp vào đầu Thạch Mục muốn một trảo bóp nát đầu hắn.
”Hừ….”
Thạch Mục hừ lạnh một tiếng, tay trái bùng lên ngọn lửa màu trắng thật nhanh đấm
ra một quyền ý đồ cứng đối cứng với kim trảo của Ngao Tổ.
Ngay
sau đó, một đạo quyền ảnh từ tay của Thạch Mục mạnh mẽ lao tới trảo ảnh
trước mặt. Những nơi quyền ảnh đi qua, không khí xung quanh trở nên vặn
vẹo, phát ra những tiếng nổ đùng đùng.
Oanh!
Nắm đấm và
vuốt trảo đụng vào nhau tạo nên tiếng va chạm như là tiếng sấm nổ vang.
Ngay sau đó, một âm thanh “Rắc…rắc” truyền ta. Thân thể khổng lồ của
Ngao Tổ bị đánh bay ra ngoài, văng xa hơn mười trượng, chính giữa bộ
móng vuốt bị phá to như một cái động, máu thịt văng tung tóe khắp nơi.
Thạch Mục bên này còn thê thảm hơn rất nhiều. Thân hình của hắn văng ra ngoài vơi tốc độ như một viên sao băng xẹt ngang bầu trời sau đó rơi xuống
khiến cho lượng lớn nước biển văng tung tóe.
Cảm giác đau đớn từ
bộ móng vuốt truyền đến, Ngao Tổ mặt nhăn lại, miệng bật lên tiếng rên
đau đớn. Gã không thể nào tin nổi vào mắt mình khi nhìn xuống bộ móng
thê thảm của mình đang rỉ máu. Một tiếng gầm từ trong miệng phát ra mang theo sự phẫn nộ, gã liền nhào tới mặt biển nơi phía Thạch Mục rơi xuống muốn nghiền nát Thạch Mục cho hả giận. Nhưng Ngao Tổ vừa định tiến tới
thì bỗng cảm nhận được một cỗ khí tức nguy hiểm, quay đầu chứng kiến
phía trước xa xa có một thân ảnh đúng là Yên La.
Yên La đứng
nguyên tại chỗ, hai tay không ngừng vung vẩy, theo một đạo ngọn lửa màu
tím dung nhập, pháp tướng nữ tử giáp bạc sau lưng càng trở nên rõ ràng.
Cảm giác được sự uy hiếp từ Yên La, Ngao Tổ không khỏi rùng mình, trong
mắt hiện lên một tia lạnh lẽo, quay người tấn công nàng.
Ngao Tổ
một đường thế như chẻ tre đánh tan mấy trăm sinh vật Tử Linh cản trở
phía trước để lao thẳng về phía Yên La. Nào ngờ phía trước chợt “Oanh”
một tiếng, mặt biển truyền đến một tiếng quát chói tai!
”Chạy đâu!”
Phía trên mặt biển, một thân ảnh bắn đến như điện xẹt, lóe lên ngăn ở Ngao
Tổ trước người, đúng là Thạch Mục. Hắn giờ phút này sắc mặt trắng bệch,
lân giáp trên người vỡ vụn nhiều chỗ nhìn rất chật vật nhưng chiến ý rất cao hiển nhiên lần giao phong ban nãy cũng không để lại vết thương trí
mạng nào.
Ném đi viên tinh thạch màu xám trắng trong tay, Vẫn
Thạch Hắc Đao trong tay hắn lần nữa khu động nổi lên đen trắng đao mang, sau lưng xích viên pháp tướng cũng xuất hiện, cánh tay trái từng sợi
từng sợi bạch sắc ngọc hỏa thuận theo tay trái rót vào pháp tướng bên
trong.
Ngao Tổ giận dữ, há mồm phun ra một luồng long tức cực
nóng, Giao trảo vung lên, vô số kim mang khổng lổ bủa giăng khắp nơi,
chém tới Thạch Mục.
Thạch Mục vung cánh tay lên. Xích viên pháp
tướng sau lưng của hắn bay ra, trong tay ánh lửa lóe lên, ngưng tụ thành hai thanh hỏa kiếm cực lớn nhanh chóng chém về phía đám long tức đang
đánh tới.
”Oanh” một tiếng vang thật lớn!
Uy lực của Xích
viên pháp tướng nhờ vào bạch sắc hỏa diễm thình lình bạo tăng. Một kiếm
chém xuống, long tức ánh kim bị chém thanh hai nửa, bất quá bản thân
cũng bị đánh bay ra ngoài.
Thạch Mục trong miệng khẽ quát một
tiếng, huy động Vẫn Thiết Hắc Đao trong tay nhuyễn hóa ra mười ba đạo
hắc bạch ánh đao cực kì chói mắt, tầng tầng bao la mờ mịt đao khí tràn
ngập, mười ba đạo ánh đao cùng cực lớn màu vàng móng vuốt nhọn hoắt chạm vào nhau.
Tạch tạch tạch!
Mười ba đạo hắc bạch đao mang
không chịu nổi trung kích liên tiếp vỡ vụn ra, nhưng cũng làm cho kim
giao trảo ảm đạm đi nhiều, cuối cùng hung hăng chém tại Thạch Mục trên
người.
Thạch Mục nhận lấy một trảo này thân hình bị đánh bay ra
tầm hơn mười trượng, lân giáp trên người nhao nhao vỡ vụn khiến há mồm
phun ra một ngụm lớn máu tươi.
Thế nhưng Thạch Mục vẫn kiên quyết không bỏ. Hắn gầm lên, hỏa dực sau lưng hào quang sáng lên ổn định lại
thân thể, sau đó hai cánh tung mạnh ra, trong tích tắc Thạch Mục lại
xuất hiện trước mặt Ngao Tổ.
Ngao Tổ gầm lên giận dữ:
”Tiểu tử, nếu ngươi một lòng tìm chết! Bổn tọa lập tức thành toàn cho ngươi!”
Trên người gã kim quang đại phóng, Độc Giác trên đầu bỗng nhiên tản mát ra
chói mắt kim quang, tê tê...ê...eeee màu vàng hồ quang điện nhảy lên.
Từng vòng kim quang khuếch tán ra, không gian chung quanh cũng kịch liệt khởi động sóng dậy, thậm chí hiện ra vết rách màu đen.
Thạch Mục biến sắc, bí thuật mà Ngao Tổ thi triển không phải chuyện đùa. Dù
hắn vận dụng đồ đằng biến thân cũng tuyệt đối chịu không được.
Nhưng mà
Hắn quay đầu liếc nhìn sau lưng Yên La, trong ánh mắt lại hiện lên một tia
kiên định, tay trái bạch sắc hỏa diễm đại phóng đồng thời quán chú toàn
bộ chân khí trong cơ thể vào đó.
”Chết đi!”
Ngao Tổ quát khẽ một tiếng, Độc Giác trên trán lóe hiện kim quang.
Một đạo kim quang nhỏ bé nhưng cực kỳ chói mắt phá không mà đi, mặt ngoài dường như bịt kín một tầng bạch sắc óng ánh.
Phốc!
Màu vàng kim quang lóe lên đâm vào hư không, vỡ ra vài đạo màu đen khe hở, rồi chui vào trong đó không thấy tung tích.
Sau một khắc, Thạch Mục trước người hư không hiện ra một cái màu đen lỗ
thủng, màu vàng kim quang từ bên trong bắn ra, nện xuống đầu Thạch Mục.
”Ta liều mạng với ngươi!”
Thạch Mục cắn răng thúc giục tay trái, toàn lực đánh ra một quyền về phía kim quang.
Ầm ầm!
Hư không truyền đến một tiếng nổ kinh thiên động địa. Khi nắm đấm Thạch
Mục cùng kim quang chạm mạnh vào nhau, bạch quang kim mang phóng lên
trời, hư không chung quanh cũng vì thế vặn vẹo, run rẩy.
Ở trung tâm
va chạm, không gian bị xé rách lộ ra một cái động lớn đen kịt, chung
quanh là những vết rạn nứt không gian cuồn cuộn như mạng nhện, thiên địa nguyên khí cuồng bạo cực kỳ cuồn cuộn tản ra xung quanh như là một mảng phong bạo.
Thạch Mục thân hình như một cái bao tải rách bị chấn
bay ra ngoài, Kim Lân trên người nhiều chỗ văng tung tóe, máu tươi chảy
ra ồ ạt, cả người hầu như biến thành huyết nhân.
May mắn cho hắn
là đã tu luyện thành công Đại Lực Ma Viên Thoát Thai Quyết tầng chín
nên thân thể bền bỉ cực kỳ, lại có Kim Lân bảo vệ vị trí yếu hại toàn
thân, nếu không với cú va chạm vừa rồi hắn cũng phải chết mấy lần.
Thạch Mục lăn lộn giữa không trung, trong miệng máu tươi liên lục phun ra, bị đánh bay ra bảy tám chục trượng, bạch quang sau lưng biến mất khiến hỏa dực trở lại màu đỏ, miễn cưỡng chèo chống ổn định lấy thân thể.
”Ồ!”
Ngao Tổ kiêu lên một tiếng ngạc nhiên xen lẫn khiếp sợ khi thấy Thạch Mục
vậy mà không có bị nghiền ép như trong dự đoán của mình. Kim quang trên
người gã đã ẩm đạm đi nhiều, hiển nhiên thi triển bí thuật kia cũng
khiến pháp lực tiêu hao cũng không ít.
Ngao Tổ hai mắt kim quang
sáng ngời, thân hình đồ sộ bỗng nhiên nhào tới Thạch Mục. Họ Thạch Mục
thấy vậy cả kinh lập tức động thân trốn tránh, nhưng chân khí pháp lực
tại đan điền đều đã gần như khô cạn, toàn thân chồng chất vết thương
kịch liệt đau nhức, động cũng không động được.
Cùng lúc đó, một
cỗ mãnh liệt Tử Linh khí tức chấn động từ Yên La truyền đến, trong nháy
mắt bao phủ toàn bộ mảnh không gian này, cuồng phong tựa hồ cũng theo đó trì trệ.
Mặt biển ầm ầm nổ tung, một căn vừa thô vừa to xiềng
xích do Tử Linh xương cốt tạo thành vạch nước mà ra, phí xa nhìn lại như một con cực lớn mãng xà, nhanh như tia chớp quấn ở quanh thân thể Ngao
Tổ.
Xung quanh cốt xích cực lớn là từng đám tử linh ánh sáng màu
xám lập loè, phát ra âm thanh “Ô ô” tựa như vô số Quỷ vật khóc thét.
Ngao Tổ kinh hãi, trên người kim quang đại phóng, ra sức giãy giụa ý đồ
thoát khỏi xiềng xích. Kim quang cùng xiềng xích tản mát ra màu xám Tử
Linh khí tức lẫn nhau xung đột, phát ra làm cho người sởn hết cả gai ốc
chi... chi âm thanh.
Xiềng xích khổng lồ kịch liệt run rẩy dường như có thể vỡ tan, nhưng vẫn trói chặt Ngao Tổ.
Thạch Mục tìm được đường sống trong chỗ chết cả người toát mồ hôi lạnh vẫn
còn đang trong trạng thái kinh hoàng. Vào thời khắc này, một đạo tia
sáng trắng bỗng nhiên từ trên trời giáng xuống, bao phủ ở thân thể của
hắn. Đồng thời bên cạnh hắn tia sáng trắng lóe lên, Yên La xuất hiện
ngay bên cạnh hắn.
”Yên La!” Thạch Mục vui mừng nhìn qua Yên La.
Thạch Mục đắm chìm bên trong tia sáng trắng, trên người hắn ngoại thương nhanh chóng khỏi hẳn không thấy một vết sẹo nào.
Nhìn về phía Yên La quanh thân màu bạc hỏa diễm chiến giáp thình lình đã
toàn bộ biến mất, nhưng mà sau lưng giáp bạc nữ tử pháp tướng lại hiện
lên rất rõ ràng, trông rất sống động. Pháp tướng trong tay trường thương tản mát ra chói mắt ánh sáng tím, nhìn như mật thanh thật sự màu tím
trường thương chứ không phải do linh lực ngưng tụ mà thành, thân thương
tản mát ra khí tức cực kỳ kinh khủng.
Ngao Tổ chứng kiến Yên La
cùng sau lưng nàng pháp tướng, nổi giận gầm lên một tiếng, trên người
kim quang đại phóng, ra sức phát lực ý đồ phá nát bạch cốt xiềng xích.
Cực lớn bạch cốt cách xiềng xích lập tức phát ra “Chi... chi” thanh âm,
phía trên hiện ra một đạo vết rạn.
Yên La ánh mắt lóe lên, một
tay phất lên, Trụy Tiên Đài bên cạnh nàng phát ra hôi quang rực rỡ,
ngưng tụ thành một đạo màu xám cầu vồng, dung nhập vào bên trong bạch
cốt xiềng xích, xiềng xích lập tức ổn định lại.
Yên La hai tay
vung vẩy từng đạo pháp quyết, há mồm phun ra một đạo ánh sáng tím, bay
vào sau lưng giáp bạc nữ tử pháp tướng. Giáp bạc nữ tử pháp tướng tia
sáng trắng đại phóng, chiếu rọi khắp nơi, hầu như chiếu sáng nửa cái màn trời, pháp tướng quay đầu ánh mắt nhìn về phía Ngao Tổ đang bị cốt cách xiềng xích vây khốn, cánh tay phải cầm chặt trường thương giơ lên nhằm
vào phần đầu Ngao Tổ.
Trường thương trên thân tản mát ra ánh sáng tím như là mặt trời chiếu rọi khắp nơi, sau một khắc giáp bạc nữ tử đột nhiên vung tay lên cánh tay trường thương phi về phía trước. Trường
thương tím biếc bắn ra, đâm tới phần đầu Ngao Tổ, tốc độ cực nhanh,
khoảng cách tầm hơn mười trượng trong nháy mắt liền bị vượt qua. Những
nơi trường thương đi qua, hư không vỡ tan tạo nên khe hở đen kịt thẳng
tắp.
Ngao Tổ thần tình hốt hoảng, nhưng thân thể đang bị bạch cốt xiềng xích trói chặt không cách nào trốn tránh trường thương đấm tới.
Trong tình thế đó, Ngao Tổ trên mặt hiện lên thần sắc dữ tợn lộ vẻ quyết đoán, hắn há to miệng phun ra một viên cầu.
”Xoẹt” một tiếng!
Một hỏa cầu kim sắc to bằng đầu trẻ con bị phun ra nhằm vào trường thương
lao tới với tốc độ sao băng, phát ra chói tai tiếng xé gió, kéo lấy thật dài cái đuôi màu vàng, dường như giống như sao băng đang bay.
”Yêu Đan!” Thạch Mục sắc mặt cả kinh trong miệng lẩm bẩm.
Ngay trong lúc đó, Yêu Đan của Ngao Tổ cùng trường thương màu tím chạm vào nhau, phát ra một tiếng kinh Thiên động Địa.
Ầm ầm!
Hư không gần đó trực tiếp vỡ vụn, tất cả sắc quang mang loạn lưu đan vào,
bao phủ chung quanh tầm hơn mười trượng phạm vi, tựa như lực lượng hỗn
độn chỉ tồn tại ở thời kỳ thiên địa sơ khai.
Toàn bộ hải vực từ
đầu trận chiến đến bây giờ đã trải qua nhiều lần động trời va chạm,
nhưng mà lần va chạm này là mạnh mẽ nhất, uy năng khủng bố nhất.
Mặt biển cùng bầu trời cũng kịch liệt chấn động dường như có thể vỡ vụn ra
bất cứ lúc nào, hải vực nhấc lên ngút trời sóng lớn, bầu trời mây đen
giăng đầy, một đạo thật lớn vòi rồng xuất hiện nối liền bẫu trời với mặt biển xoáy lên phía dưới nước biển, dường như là sắp tới ngày tận thế.
Ngay trước khi đại phong ba hủy thiên diệt địa quét sạch tới trước một khắc, thân hình Yên La khẽ nhoáng một cái, ôm cổ Thạch Mục ý đồ tránh đi ảnh
hưởng, nhưng ngay sau đó hai người liền giống như lá rụng trong gió bị
cuốn bay ra xa vài chục trượng, lúc này mới lần nữa đứng vững.
Vào thời khắc này, tại trung tâm va chạm hào quang loạn lưu bên trong, một
thân ảnh khổng lồ màu vàng lảo đảo bay ra, đúng là Ngao Tổ.
Nhìn
gã lúc này chật vật không thể chịu nổi, toàn thân long lân vỡ vụn hơn
phân nửa, nhất là chỗ cổ, thình lình bị xuyên thủng một cái động lớn,
hầu như đem thân thể của nó cắt thành hai đoạn, máu tươi tuôn ra như
suối.
Theo sau đó là một đạo kim quang bay ra, chính là Ngao Tổ nội đan, phía trên nội đan vỡ ra vài đạo vết rạn, hào quang ảm đạm.
Ngao Tổ lúc này bị thương rất nặng, thân hình lảo đảo tựa như sắp đổ thoạt
nhìn phi hành cũng có chút rất khó khăn, há miệng đớp lấy Yêu Đan, nuốt
xuống nhìn về phía hai người.
Bắt gặp ánh mắt thăm dò của Ngao
Tổ, Yên La đẩy Thạch Mục ra, một tay phất lên. Pháp tướng nữ tử giáp bạc sau lưng tỏa sáng hào quang, trong tay ánh sáng tím lượn lờ, tựa như
muốn lần nữa ngưng tụ ra một thanh trường thương màu tím giống như lúc
nãy.
Ngao Tổ ánh mắt lộ ra sợ hãi, trên người hiện ra một mảnh
kim sắc quang mang, miễn cưỡng hình thành một mảnh Kim Vân, nâng lên y
thân thể, bay về phía xa xa với tốc độ cực nhanh, sau mấy hơi thở đã
biến mất không thấy bóng dáng.
Yên La trong mắt chợt lóe sáng lên thâm thúy, cũng không có đuổi theo, chỉ lẳng lặng đứng nguyên tại chỗ,
nhìn qua phương hướng Ngao Tổ chạy trốn, không biết đang suy nghĩ gì.
Thạch Mục giờ phút này tuy rằng chân khí trong cơ thể như trước trống rỗng,
nhưng thương thế đã khôi phục không ít, phi thân đi đến Yên La bên cạnh
rồi hỏi.
”Yên La, vì sao không đuổi theo?”
Yên La trên người tia sáng trắng chợt lóe lên, sau lưng giáp bạc nữ tử pháp tướng ầm ầm tiêu tán.
Nàng thân hình lay động một cái, không thể đứng vững thân hình cứ thế mà rơi xuống phía dưới, khí tức nhanh chóng hao hụt.