Huyền Giới Chi Môn

Chương 609: Q.3 - Chương 609: Tuần tra




Hôm nay đã muộn rồi, các ngươi đi nghỉ sớm đi. Sáng sớm ngày mai đến khu vực số chín tuần tra” Ngụy văn nói ra.

“Được rồi các ngươi nghỉ ngơi cho thật tốt, ngày mai bắt đầu tuần tra. Nơi này là biên cảnh tùy lúc đều có thể gặp phải địch nhân, cần tĩnh tọa cho đầu óc tỉnh táo mới được “ Thạch Mục lên tiếng phân phó.

Mọi người nhao nhao gật đầu, từng người trở về phòng nghỉ ngơi.

Sáng ngày hôm sau, tiểu đội của Thạch Mục đã tập trung đội ngũ, hướng về khu vực số chín mà đi. Trong cứ điểm có chín khu vực cần tuần tra , dò xét, ngoài ra còn có rất nhiều các mảnh vỡ tinh cầu phân bố rải rác xung quanh.

Sau nửa canh giờ, đoàn người đã đi đến khu vực số chín.

Trước mắt mọi người hiện ra một dải đầm lầy, trong đó thi thoảng có xen lẫn một vài hồ nước. Bên cạnh những hồ nước này cỏ và thực vật tầm thấp sinh trưởng tươi tốt, ngẫu nhiên xuất hiện một vài thân cây trơ trọi. Nước trong hồ chốc chốc lại toát ra từng làn bong bóng, không gian tràn ngập khí tức đầm lầy hư thối.

Thạch Mục quan sát một lúc, sau đó lật tay lấy ra một khối lệnh bài màu xanh. Lệnh bài này dùng để mở ra trận pháp huyễn thuật xung quanh khu vực, đương nhiên nó cũng có những công dụng khác.

Hắn rót vào một tia chân khí, lệnh bài liền lóe lên quang mang màu xanh lập lòe.

Sau đó, một tiểu đội khác xuất hiện bay về phía này.

Tiểu đội này nhân số ít hơn so với tiểu đội của Thạch Mục. Tính cả đội trưởng cũng chỉ có chín người, cầm đầu là một gã đệ tử Ly Trần Tông tu vi Thiên Vị kỳ.

Hắn cùng vị tiểu đội trưởng kia nói chuyện một lát, tiểu đội này liền lập tức rời đi. Theo lời gã đội trưởng này nói thì thời gian một tháng tuần tra bọn hắn cũng không gặp phải cái gì dị thường.

“Bắt đầu tuần tra, hai người một đội, xếp thành một hàng không được cách nhau quá mười dặm” Thạch Mục nói ra.

Những người khác liền gật đầu, từng người phóng xuất thần thức thăm dò xung quanh.

Đoàn người tiến vào khu vực đầm lầy, rất nhanh đã không còn bóng dáng.

Mấy ngày sau, tiểu đội của Thạch Mục cũng đã dò xét và tìm hiểu sơ lược hoàn cảnh nơi này.

Khu vực này diện tích rất lớn, ngoài một dải đầm lầy trải rộng còn có một phần ba mảnh vỡ tinh cầu cũng thuộc khu vực này.

Mấy ngày nay cũng không có tình huống dị thường nào phát sinh, chỉ là trong thảm thực vật đầm lầy này có không ít độc trùng sinh sống mang lại cho mọi người một ít phiền toái. Bất quá mọi người tu vi đều không thấp điểm phiền toái nho nhỏ ấy cũng không coi vào đâu.

Sau khi đã hiểu rõ tình hình, Thạch Mục liền muốn thay đổi phương pháp tuần tra. Dù sao thì khu vực số chín này cũng rất rộng lớn, nếu như cứ giữ nguyên cách cũ thì căn bản cũng không phát huy được hiệu quả.

Sau khi thương lượng một lát, mọi người liền tách ra, phân bố đều trong khu vực số chín.

Làm như vậy tuy sẽ nguy hiểm hơn, nhưng dù sao nơi này cũng là chiến trường cũng không thể tính toán vẹn toàn được.

.......

Trên một cái hồ nhỏ, một bóng người nhàn nhạt đang chậm rãi bay qua, người này chính là Thạch Mục, hắn khoác trên người kiện áo choàng ẩn hình. Hắn thân là đội trưởng tự nhiên cũng phải tuần tra khu vực nguy hiểm nhất.

Sau một lúc, họ Thạch liền dừng lại đáp xuống bên cạnh hồ nghỉ ngơi, dù vậy hắn vẫn không cởi bỏ áo choàng, mà lặng yên quan sát tinh không. Ở cuối tầm mắt mơ hồ có thể thấy được một mảnh mây mù đen kịt. Đó chính là không gian thông đạo qua hắc ma nhất tộc. Hắn thở dài thu hồi ánh mắt.

Hắn đi đến tiền tuyến tuy mới mấy ngày, nhưng cũng đã hiểu được không ít sự tình. Liên minh ba đại thánh địa cũng không có hành động gì lớn, lại càng không có tập kết lực lượng sở hữu cùng hắc ma nhất tộc quyết chiến. Mà hắc ma nhất tộc cũng không có vội vã động thủ. Song phương bày ra tư thế chiến đấu lâu dài, cuộc chiến này chẳng biết bao giờ mới kết thúc.

Thạch Mục lắc đầu, không suy nghĩ đến những vấn đề này nữa. Hắn đứng lên định tiếp tục dò xét, đột nhiên nét mặt hắn thay đổi, quay đầu nhìn về một hướng. Thân hình hắn lóe lên liền biến thành một đạo tàn ảnh bay vê phía trước.

Mấy chục dặm bên ngoài, một đầu dị thú đang chậm rãi di chuyển. Con thú này nhìn gần giống một đầu mãnh hổ, toàn thân đen kịt, nhưng so với hổ lại dữ tợn hơn nhiều. Trên cổ nó mọc ra một hàng gai xương nhọn hoắt, đen kịt. Đôi mắt lóe lên quang mang giảo hoạt cảnh giác quan sát xung quanh. Trên người nó phát tán ra một loại khí tức khác thường, khiến cho độc trùng cũng nhao nhao tránh xa không dám đến gần.

Đúng lúc này một thanh trường thương màu lam do nước ngưng tụ thành bỗng nhiên xuất hiện, nhanh như thiểm điện đâm trúng cổ họng dị thú. Cây thương này tuy là bằng nước nhưng sắc bén vô cùng, đem đóng đinh con thú xuống mặt đất.

Dị thú phát ra một hồi gào thét thống khổ, tứ chi điên cuồng quẫy đạp đem mặt đất đào thành một cái hố to. Nhưng mà trường thương vẫn như cũ định trụ thân thể nó xuống. Vết thương trên người dị thú chảy ra từng dòng chất lỏng màu đen, tựa như đây chính là máu tươi vậy.

Động tác con thú dần dần chậm lại, sau đó bất động.

Rất nhanh trường thương liền tiêu tan, một bóng người lóe lên xuất hiện bên cạnh, chính là Thạch Mục.

“Đây là... Ma Thú! “ Hắn lẩm bẩm.

Hắn ra tiền tuyến mặc dù không lâu, nhưng cũng biết được không ít thần thông của Hắc Ma nhất tộc. Mà nuôi dưỡng ma thú để dò xét, chiến đấu chính là một loại trong đó.

Thạch Mục quan sát tình huống xung quanh, sau đó đem thần thức tỏa ra phương viên hơn mười dặm nhưng không phát sinh cái gì ngoài ý muốn.

Hắn trầm ngâm một lát, sau đó lấy ra một tấm lệnh bài màu vàng đem sự việc ma thú xuất hiện báo cho Ngụy Văn.

Một lát sau, Ngụy Văn liền gửi lại thông tin cho hắn , con thú này là Sư Hống Thú, loại ma thú chuyên dò xét. Hắc Ma nhất tộc thường xuyên phóng thích vào lãnh địa bên mình. Thạch Mục liền thở ra một hơi, vung tay đánh ra một đoàn hỏa diễm đem thi thể Ma thú hóa thành tro tàn, sau đó tiếp tục tuần tra.

Thời gian thấm thoát đã qua một tháng. Tiểu đội của Thạch Mục cũng đã đem khu vực số chín dò xét qua một lượt. Bây giờ bọn hắn cùng nhau xuất hiện cạnh khu vực số tám, khu vực này là một mảnh vỡ đại lục, diện tích chừng mấy ngàn dặm. Địa hình cũng khác xa so với khu vực số chín, phân bố chi chít hồ nước lớn nhỏ, hơi nước cực kỳ nồng đậm.

Trong thời gian này, Thạch Mục đối với chiến sự tiền tuyến cùng với sự tình hắc ma nhất tộc cũng lắm được đại khái. Mà cứ điểm cũng coi như vô sự, không có đại sự gì phát sinh.

“Cũng như lần trước, mọi người tách ra đem phiến khu vực này dò xét lại một lần nữa “ Thạch Mục phân phó, mọi người lập tức gật đầu đáp ứng, xếp thành một hàng hướng về phía trước bay đi.

..........

Bên trong khu vực thứ năm, một tiểu đội đang tuần tra, đầu lĩnh là một gã thanh niên áo trắng thuộc Trục Vân Kiếm Phái, tu vi Thiên Vị. Trong khu vực này này khắp nơi đều là những dãy núi cùng đá tảng màu đen hết sức quái dị. Tiểu đội tuần tra đang bay đến phụ cận một ngọn núi, đột nhiên ngọn núi ầm ầm vỡ vụn, tuôn ra vô số hắc khí tụ thành một bàn tay cực lớn đen kịt, hướng phía đoàn người chụp xuống.

“Ma khí! Là Hắc Ma nhất tộc! “ đoàn người kinh hãi, nhao nhao tản ra.

Thanh niên áo trắng thét dài một tiếng, bạch quang lóe lên trong tay gã liền xuất hiện một thanh bạch ngọc trường kiếm. Gã vung tay chém ra một đạo kiếm khí cực lớn đem bàn tay trảm thành hai nửa. Thanh niên áo trắng chưa kịp cao hứng, hắc thủ đột nhiên bạo liệt thành đầy trời hắc khí đem mọi người bao phủ vào trong.

Bên trong hắc khí hiện ra hơn mười đạo hư ảnh màu đỏ tươi như máu, mỗi đạo hư ảnh phân biệt đánh về phía một người trong đội. Tốc độ bọn nó cực nhanh, thanh niên áo trắng cũng không may mắn thoát khỏi.

Hư ảnh lóe lên, trực tiếp xuyên qua linh quang hộ thể mọi người.

Đoàn người thân thể lập tức trì trệ, ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi. Sau một khắc thân thể liền khô quắt lại với tốc độ mắt thường có thể thấy được.

Thanh niên đầu lĩnh tu vi cao nhất, bạch quang trên người sáng ngời, nhưng sau mấy hơi thở rốt cục cũng bị hư ảnh thôn phệ. Đầu gã rũ xuống, một tấm lệnh bài liền từ trong tay gã thoát ra rơi xuống đất.

.........

Trong căn cứ tại cứ điểm, đại hán áo tím đang xử lý công việc như mọi ngày. Đột nhiên cửa vào bị đẩy ra Ngụy Văn sắc mặt bối rối đi đến.

“Thủ lĩnh, đại sự không ổn.”

“Đã xảy ra chuyện gì mà kinh hoảng như thế?” Đại hán áo tím nhíu mày hỏi.

“Vừa rồi đã mất đi liên lạc với tiểu đội số năm “ Ngụy Văn trả lời.

“Cái gì....” Đại hán áo tím cả kinh đứng bật dậy .

“Chuyện gì đã xảy ra?” Y vội vàng hỏi.

“Không biết, ta chỉ nhận được tin tức cứu viện của tiểu đội số năm, sau đó cũng không có tin tức gì nữa, không biết đã xảy ra chuyện gì.” Ngụy Văn nói ra.

Đại hán áo tím nghe vậy nhíu mày trầm ngâm.

“Thủ lĩnh, làm sao bây giờ, hay là để cho mấy tiểu đội đang nghỉ ngơi ở cứ điểm đến đó điều tra. “ Ngụy Văn lên tiếng.

“Được, cứ làm như vậy đi, đồng thời lệnh cho hai tiểu đội số tám và số chín đi qua. Cần phải tra ra khu vực số năm đã xảy ra chuyện gì.” Đại hán áo tím trầm giọng phân phó.

Ngụy Văn lập tức gật đầu đáp ứng, nhanh chóng sắp xếp.

Thạch Mục và tiểu đội đang tuần tra qua một cái hồ nước, bỗng nhiên hắn lật tay lấy ra một cái lệnh bài màu vàng. Trên mặt lệnh bài xuất hiện một hàng chữ nhỏ. Hắn liếc mắt nhìn qua trên mặt hiện lên vẻ khác thường.

“Đội trưởng, đã xảy ra chuyện gì.”

“Khu vực số năm đã xảy ra chuyện, tiểu đội tuần tra ở đấy đột nhiên mất tích. Thủ lĩnh phái chúng ta cùng hai tiểu đội nữa đến đó điều tra sự tình.” Thạch Mục nói ra.

“Sao lại đột nhiên mất tích, cho dù gặp phải cường địch, không đánh lại ít ra cũng phải có người thoát được nói rõ sự tình chứ.” Quách Sâm hồ nghi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.