Huyền Giới Chi Môn

Chương 1436: Q.3 - Chương 1436: Vào Thiên Môn (1)




- Làm sao có thể...

Trong miệng Lý Nguyên thì thào kêu lên.

- Âm dương cùng tổn hại. Ta thật ra muốn xem thử, lần này hai người các ngươi ai sẽ tới bổ cứu cho ai?

Thạch Mục thu hồi quyền phải, có chút giễu cợt nói.

Hai người Lý Bảo chỉ cảm thấy trong cơ thể có một huyết khí cuồng bạo không ngừng, dường như muốn chống đỡ thân thể bạo phát. Trên toàn thân, ánh sáng đen trắng lập tức đột ngột phát ra. Thân thể lóe lên, liền lập tức biến mất tại chỗ. Trong chớp mắt bọn họ lại xuất hiện ở ngoài mười mấy trượng.

Bởi vì cảnh tượng như vậy phát sinh quá mức đột ngột. Đại quân Thiên Đình thấy vậy, lập tức truyền ra một hồi rối loạn, một lần nữa muốn xông tới gần nơi đây.

Vừa rồi bị Lý Nguyên quát một tiếng bảo dừng lại. Tuy rằng bọn họ ngừng lại, nhưng không rút đi, mà là ở ngay tại chỗ bày ra tư thế trận địa sẵn sàng đón quân địch. Lúc này tuy rằng phản ứng hơi chậm, nhưng rất nhanh sẽ đến phía sau lưng hai người Lý Bảo.

Trên hạm đội Thiên Đình có ánh sáng chớp động. Vài cường giả Thần Cảnh phi thân ra, bảo vệ ở trước người Lý Nguyên Lý Bảo.

- Bọn họ muốn quần chiến, chúng ta nhanh đi hỗ trợ cho Thạch Đầu.

Thải Nhi đứng ở đầu vai Phương Trăn, bộ dạng vén tay áo đánh nhau, trong miệng lớn tiếng kêu lên.

- Tấn công!

Lục Quỳ Chung quát lớn.

Trên hạm đội của liên minh Di Thiên có ánh sáng phát ra. Chiến hạm nhanh chóng hoạt động, cũng rất nhanh đuổi tới nơi đây, dừng lại ở phía sau lưng Thạch Mục.

Đám người Lục Quỳ Chung cũng theo đó phi thân ra, đi tới phía sau Thạch Mục.

Rất nhanh, khoảng cách giữa hạm đội hai phe đã gần lại, chỉ có khoảng nghìn trượng. Tình hình đại chiến hết sức căng thẳng.

- Xem ra Đế Quan đã không có ý định hòa đàm. Vậy chúng ta cũng không cần phải lãng phí thời gian nữa.

Thạch Mục đứng chắp tay, nhìn đại quân Thiên Đình trước mặt, cười lạnh nói.

Đám người Lục Quỳ Chung nghe vậy, sắc mặt hơi trầm xuống. Trong mắt bọn họ lại dần dần dâng lên một ý chí chiến đấu nóng bỏng.

Hai tay Triệu Chu Minh còn nắm chặt, trong mắt dâng lên một tia nóng như lửa.

ánh mắt Phương Trăn thoáng ngưng trọng, trên mặt lộ ra vẻ khẩn trương.

Thải Nhi từ trên vai hắn nhảy xuống, một lần nữa bay xuống tới đầu vai Thạch Mục, ánh mắt cũng nhìn về phía chiến hạm của Thiên Đình.

Trên hạm đội liên minh Di Thiên, thần sắc các tộc chiến sĩ nghiêm trọng, đều giơ cao binh khí lên, chỉ đợi Thạch Mục ra lệnh một tiếng, liền xông tới chiến đấu.

Tay Thạch Mục ở trong ống tay áo, bàn tay thoáng mở ra. Năm ngón tay bấm động qua lại. Chiếc nhẫn màu trắng đeo trên ngón tay út này có lóe lên ánh sáng. Một pháp trận ánh sáng trắng tí hon hiện lên ở lòng bàn tay hắn.

Chỉ cần năm ngón tay nắm chặt, tín hiệu phát động tổng tiến công sẽ lập tức được truyền đến cho ba đạo đại quân khác, mở màn trận quyết chiến cùng Thiên Đình cũng được diễn ra vào thời điểm đó.

- Thạch minh chủ, tôn thượng cho mời.

Đúng lúc này, một âm thanh khác không vang dội lắm từ phía sau hạm đội Thiên Đình truyền đến, truyền vào trong tai đám người Thạch Mục vô cùng rõ ràng.

Bàn tay Thạch Mục thoáng dừng lại. Pháp trận mini trong lòng bàn tay lập tức tản ra.

Ánh mắt hắn thoáng ngưng trọng, nhìn lại về phía đó. Chỉ thấy một thân ảnh màu trắng, đang từ phương hướng Giang Đảo Tinh chạy tới.

Đó là một thanh niên áo trắng da mặt trắng nõn, góc cạnh rõ ràng. Phía sau lưng hắn đeo một thanh tiên kiếm màu trắng, thoạt nhìn rất có khí chất của một kiếm tiên xuất trần tuấn dật.

Hắn cũng không phải là chạy như bay tới chỗ này, mà là vạt áo tung bay, bước bước chân nhẹ nhàng giẫm từng bước ở trong hư không, từng bước một đi về phía Thạch Mục bên này.

Bước chân của hắn bước không lớn, tốc độ bước cũng không nhanh. Thân hình lại là lấy một loại trạng thái vô cùng kỳ dị xuyên qua ở trong tinh không. Hắn chỉ đi hai ba bước mà thôi, đã đi tới phía trước người Thạch Mục.

- Thạch minh chủ, Âm Dương Nhị Tiên tính cách lỗ mãng, trong lúc vô ý đã đắc tội các hạ. Ân mỗ ở đây thay bọn họ bồi tội, mong rằng các hạ đừng nên tính toán, lấy chuyện lớn làm trọng.

Người thanh niên áo trắng trực tiếp thi lễ một cái, mở miệng nói.

Thái độ của người này thành khẩn, lời lẽ khiêm tốn, thực sự vượt ra ngoài dự đoán của Thạch Mục. Nhưng điều khiến cho hắn cảm thấy bất ngờ, chính là khí tức tản ra ở trên người của người này.

Người này biểu hiện ra thoạt nhìn ôn hòa vô cùng, khí tức trên người lộ ra cũng không quá mức đặc biệt. Nhưng Thạch Mục lại nhạy cảm phát hiện ra, thanh tiên kiếm đeo ở trên lưng của người kia có một đạo phong ấn cực kỳ lợi hại.

Thân Ngoại Hóa Thân đứng ở bên cạnh người Thạch Mục, ánh mắt không hề chớp, nhìn chằm chằm vào chỗ phong ấn này, sát khí trong mắt càng thêm dày đặc.

Thạch Mục có thể cảm nhận được, lúc này tàn kiếm huyết sắc trong tay hóa thân cũng đang thoáng rung động, hình như đã cảm ứng được cái gì đó.

Đồng thời, Thạch Mục chú ý tới, sau khi người này đi tới đây, Âm Dương tiên tướng liền lập tức nói năng thận trọng, trên mặt hình như còn mơ hồ có chút sợ hãi.

- Không biết các hạ là vị nào trong Thập Nhị Tiên Tướng?

Ánh mắt Thạch Mục nhìn thẳng về phía người kia, mở miệng hỏi.

- Tại hạ Ân Phá, đứng vị trí thứ hai ở trong Thập Nhị Tiên Tướng.

Ánh mắt của thanh niên áo trắng cũng không né tránh, trực tiếp đáp.

Ánh mắt hắn vô tình hay cố ý lướt qua ở trên người hóa thân của Thạch Mục, khóe miệng không cong lên, lộ ra một nụ cười mỉm. Hiển nhiên hắn cảm thấy rất hứng thú đối với hóa thân của Thạch Mục.

Cho đến lúc này, Thạch Mục cũng mơ hồ cảm thấy, trên người người này hình như có một sát khí tanh mù máu như có như không, suy cho cùng có phần tương tự với Thân Ngoại Hóa Thân của mình.

- Xem ra Đế Quan thật sự để mắt đến Thạch Mục ta.

Thạch Mục có chút trào phúng nói.

Ân Phá nghe vậy, cười ha hả, nói:

- Thạch minh chủ hiểu nhầm. Tôn thượng sự vụ bận rộn. Chuyện hòa đàm cùng minh chủ, chưa kịp dặn dò Âm Dương Nhị Tiên. Hai người bọn họ phòng thủ ở đây, quản lý lối vào truyền tống là chức trách của bọn họ. Vì vậy mới dẫn tới hiểu nhầm này. Tại hạ chính là nhận được lệnh của tôn thượng, tới đây đón tiếp Thạch minh chủ. cùng với minh chủ đi tới Nam Thiên Môn.

- Nói như vậy, Thạch mỗ có thể dẫn theo đại quân tiến vào Nam Thiên Môn?

Thạch Mục hỏi.

- Đây là chuyện lúc trước tôn thượng đã giao hẹn cùng Thạch minh chủ, nói rõ Thạch minh chủ có thể dẫn bất kỳ người nào tới tham gia hoà đàm. Chúng ta làm sao dám ngăn cản? Tôn thượng của chúng ta chờ đợi đã lâu. Thạch minh chủ, xin mời!

Trên mặt Ân Phá nở nụ cười ấm áp, hơi nghiêng người, làm ra một động tác mời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.