“Ngươi có thể trở về rồi!”
Tử Lăng nói xong liền giơ đôi tay
trắng nõn như tay trẻ em lên. Hai tay vẽ thành một vòng tròn sau đó liên tục đánh ra những đạo pháp quyết phức tạp. Cự thú mình người đầu dê
chưa kịp nói thêm câu nào nữa thì sau lưng đã lần nữa hiện ra một cái
vòng xoáy khổng lồ màu tím, hút nó vào đó mất tăm.
”Ngươi không phải là Tử Lăng cô nương đúng không?”
Thạch Mục nhìn thân ảnh nhỏ nhắn của Tử Lăng, chậm rãi mở miệng hỏi.
Tử Lăng nghe vậy khẽ cười một tiếng cười thanh thúy bay bổng sau đó mở
miệng bằng giọng nói dịu ngọt nhưng ngữ khí không giống một đứa bé mà là của một cô nương từng trải.
Âm thanh lảnh lót truyền vào tai hắn:
”Khanh khách, Tử Lăng chính là muội muội ta, ta là Tử Hà. Dọc theo con đường
này cảm ơn Thạch đạo hữu đã chiếu cố gia muội. Về phần Thanh Sơn lệnh
của những người này, ta và ngươi chia đều được chứ?”
Thạch Mục
nghe Tử Hà trả lời như vậy trong lòng khẽ giật mình, cũng không giả lả
chối từ nữa mà tỏ vẻ thản nhiên: “Nếu như cô nương đã nói như vậy, tại
hạ từ chối xem như thất lễ rồi.”
Một lát sau, hắn điểm nhẹ tấm
Thanh Sơn lệnh cuối cùng lên trên Thanh Sơn lệnh của mình. Theo từng
vòng thanh quang sáng lên, yêu hạch bên trong lệnh bài kia lập tức đi
vào bên trong lệnh bài của Thạch Mục.
”Tử Hà đạo hữu, tiếp theo có thể có tính toán gì không?” Sau khi thu hồi Thanh Sơn lệnh, Thạch Mục lên tiếng hỏi Tử Hà.
Khi thấy đối phương rõ ràng chính là nhất thể song hồn, hắn cũng không hỏi thêm sự tình của Tử Lăng.
Tử Hà suy nghĩ một chút sau đó đáp lời: “Ta có thể nhìn ra được, trận
chiến ban nãy Thạch đạo hữu vẫn bảo lưu lại không ít thực lực nhưng muốn trở thành đệ tử Thanh Lan, thực sự không phải là chuyện đơn giản. Dù
sao số lượng thiên tài tham gia thí luyện lần này quả thật rất nhiều,
vượt xa sự tưởng tượng lúc ở bên ngoài. Về phần ta, nếu như đã phải thức tỉnh sớm hơn dự định, tự nhiên cũng có chút chuyện quan trọng muốn
trước đi xử lý một chút, ta và ngươi ngay từ biệt tại đây.”
Dứt
lời, nàng này cũng không để ý tới phản ứng của Thạch Mục, một tay phất
lên, tế ra Ngũ Thải Phi Đoạn, hóa thành một đạo hà quang bay về phía
trung tâm Bí Cảnh.
Thạch Mục đứng nhìn xem thân ảnh Tử Lăng đi xa từ từ nhỏ đến khi biến mất tại phía trước, không khỏi sờ nhẹ lên mũi,
cười khổ một tiếng. Tuy rằng hắn đã sớm nhận ra Tử Lăng không đơn giản,
nhưng mà hắn thật không có ngờ tới cô gái bé nhỏ này thực lực chân chính có thể mạnh mẽ đến loại trình độ này, bằng vào con Thiên Vị linh sủng
kia mà nói, chỉ sợ có thể đủ hoành hành cái này thập phương thiên địa
hơn phân nửa khu vực.
Bất kể như thế nào, chính mình hay là trước ly khai nơi đây rồi nói sau.
Thạch Mục nghĩ như vậy, dứt khoát thả người bay vào bên trong tiểu sơn cốc ở
trước mặt, tìm một chỗ ẩn nấp tương đối kín đáo, khoanh chân ngồi xuống, chuẩn bị nghỉ ngơi khôi phục một lát. Một tay hắn nắm lấy một khỏa
trung phẩm Linh Thạch hấp thu linh khí khôi phục pháp lực, tay kia móc
ra thanh sơn lệnh, nhắm mắt dò xét ben trong.
Lại nói tiếp, đây
là lần đầu tiên hắn thử dò xét đồ vật này. Theo thần thức xâm nhập,
thanh sơn lệnh mặt ngoài sáng lên từng vòng tròn hào quang, hơi hơi chấn động vài cái, sau một lát lại biến mất không thấy gì nữa.
Theo
thông tin nhận được Thạch Mục mở to mắt, sắc mặt dần dần ngưng trọng
lên. Căn cứ số lượng yêu hạch đạt được, tổng điểm tích lũy của hắn tính
đến lúc này là ba vạn sáu nghìn ba trăm điểm, xếp thứ ba nghìn không
trăm hai mươi mốt. Với vị trí này hắn vẻn vẹn miễn cưỡng coi như là xâm
nhập một phần mười phía trên của danh sách, cũng đồng nghĩa với việc
khoảng cách tới một trăm lẻ tám danh ngạch trúng tuyển còn rất xa xôi.
Ngoài ra, trải qua mấy ngày ngủi ở đây, đã có hơn hai ba nghìn người hoặc vẫn lạc hoặc vì bảo vệ tính mạng buộc phải từ bỏ thí luyện.
Tuy rằng đã sớm đoán được trình độ tàn khốc của thí luyện lần này nhưng khi biết được kết quả này hắn vẫn cảm thấy vô cùng kinh hãi. Bởi vậy có thể thấy được, nếu trong hai mươi ngày tới bản thân không săn giết một ít yêu
thú đẳng cấp cao chỉ sợ rất khó từ hơn một vạn người còn lại đoạt lấy
một danh ngạch nhập môn.
Suy nghĩ đến đây, hắn lập tức đứng lên,
vứt bỏ linh thạch xám trắng trong tay, sau khi xác định một cái phương
hướng hắn cất bước tiến sâu vào bên trong Bí Cảnh.
Nửa ngày sau.
Thạch Mục đang tiến về phía trước, đột nhiên, bên tai truyền đến Thải Nhi thanh âm:
”Thạch Đầu, chúng ta sắp sửa rời khỏi cái mảnh thất lạc thảo nguyên này rồi!”
Ngay sau đó, trước mắt Thạch Mục bừng lên một mảnh kim quang, liền chứng
kiến tại phí cuối một mảnh rộng lớn đại thảo nguyên, xuất hiện một đạo
màu xanh biếc “Tường cao”, kéo dài ngàn dặm. Đây là hình ảnh Thải nhi
truyền về thông qua thị giác cộng hưởng. Thạch Mục tính toán một chút,
khoảng cách từ nơi này tới cánh rừng kia đại khái còn khoảng hơn một hai trăm dặm.
Bởi vì cái cánh rừng kia đã là nằm bên ngoài Thập
phương thiên khu vực, vả lại càng tới gần Bí Cảnh trung tâm, Yêu thú bên trong càng thêm hung mãnh, vì vậy từ trước đền giờ người tiến vào trong đó ít hơn rất nhiều so với dừng ở bên ngoài, vả lại phần lớn là đại gia tộc hoặc là người có thế lực lớn. Tin tức về những nơi đó lưu truyền ra ngoài cũng là cực ít.
Thạch Mục hiện tại chỉ biết nơi đó bị gọi
là “Mãng cổ sâm lâm” mà thôi. Dựa theo chỉ dẫn của Thải Nhi, hắn liền
xác định phương hướng, nhanh chóng tiến về mãng cổ sâm lâm.
Khi
Thạch Mục đi qua một bụi cỏ cao hơn hai trượng đột nhiên có một đạo thân ảnh từ trong im hơi lặng tiếng vọt ra, mang theo móng vuốt bén nhọn
nhào tới vị trí của hắn. Khi nhìn lại là một con yêu thú nhìn rất quái
dị, thân của nó cao tới hơn một trượng, ngoại hình giống như loài chuột, lại có thể đứng thẳng bằng hai chân sau để chạy.
Trên người của
nó bao bọc bởi một bộ lân giáp màu nâu vô cùng kiên cố. Chân trước như
là năm ngón tay tách ra, nhìn như là năm thanh đoản kiếm, thập phần sắc
bén. Thạch Mục thấy vậy, thầm hô một tiếng “Thổ Nguyên Tôn!”
Đây là
một loại Yêu thú Địa giai. Trong nửa ngày hôm nay Thạch Mục đã gặp bảy
con giống thế này rồi. Đối với hắn mà nói, coi như là đem yêu hạch đưa
tới cửa.
Đang suy nghĩ miên man về vấn đề yêu hạch, con Thổ
Nguyên Tôn bỗng nhiên ngừng bước, thân thể hạ thấp trùng gối xuống lấy
đà rồi sao đó búng người lên ngay tại chỗ lộn một cái.
”Bá!”
Năm đạo hàn quang hiện lên, Thạch Mục vừa ngồi xuống tránh đòn, thế là sau
lưng hắn một mảnh cây cỏ liền rặc rặc bị cắt làm mấy đoạn.
Thạch
Mục trở mình đứng lên. Vẫn Thiết hắc đao đã cầm trong tay, chuyển động
cổ tay dựng đứng thanh đao, giơ lên cao bổ về phía con Thổ Nguyên Tôn,
Hắc Đao hiện ra một chuỗi tàn ảnh màu đen nối tiếp như là một vầng sáng
màu đen sắc bén bay về phía cổ của yêu thú.
”Boong!”
Hắc
Đao chạm vào thân yêu thú thì phát ra tiếng như là kim loại chạm vào
nhau. Con Thổ Nguyên Tôn bị một luồng cự lực đánh bay xa hơn mười
trượng. Thạch Mục cũng thừa cơ kéo giãn khoảng cách với nó.
”NGAO...”
Thổ Nguyên Tôn thực sự nổi giận gầm lên một tiếng, phía dưới cổ nó có một
vết đao lằn lên trên bộ lân giáp, mặc dù vết đao không thực sự làm nó bị thương nhưng lại khiến con chuột này cảm thấy phẫn nộ, không cam lòng.
”Phần phật” một tiếng!
Trên người Thổ Nguyên Tôn bỗng sáng lên một vầng sáng màu vàng đất, hai con
mắt trong nháy mắt biến thành màu máu, tiếp theo một tiếng “Ken két”
thanh âm vang lên, thân hình nó lại phồng lớn lên gấp bội. Hơn nữa bên
trên hai cái chân trước của nó những lân phiến hình thoi tầng tầng lật
lên, như là những cái gai mọc ngược dựng thẳng lên, nhìn từ đàng xa, như là hai cây tráng kiện Lang Nha cự bổng. Sau khi biến hình xong Thổ
Nguyên Tôn vung lên hai tay, liền hướng Thạch Mục đập tới.
Hai
mắt Thạch Mục hơi hơi híp lại đánh giá con mồi, ngay sau đó khí tức trên người hắn bỗng nhiên tăng vọt, từ sau lưng của hắn xích viên pháp tướng hiện ra, hai tay nắm lại thành hai cái hỏa quyền nghênh đón hai tay
đang đập tới của Thổ Nguyên Tôn.
”Oanh!”
Một tiếng vang
thật lớn, hai tay Thổ Nguyên tôn như bị nện trúng một búa vạn cân. Cự
lực trùng kích khiến cho xương cốt hai tay đứt gãy từng khúc, huyết nhục nổ văng tung tóe, lân phiến bám ở phía trên lộ ra như là một đám phi
đao cắm vào. Thạch Mục thu hồi xích viên pháp tướng, cầm đao đi đến bên
cạnh Thổ Nguyên tôn đang hấp hối, vung tay lên bổ xuống một đao kết thúc trận chiến.
Ngày thứ hai vào lúc chạng vạng tối, sắc trời dần
đàn chuyển sáng màu đen. Thạch Mục cũng không có ý ngưng nghỉ mà vẫn di
chuyển xuyên qua thảo nguyên.
Trong mấy ngày nay, hắn vừa toàn
lực di chuyển, đồng thời chém giết yêu thú. Số lượng con mồi gặp được
trên đường đi cũng không nhiều lắm nhưng thực lực càng ngày càng mạnh,
vì thế tốc độ tiến lên của hắn so với lúc trước đã chậm hơn rất nhiều.
Lúc này, đột nhiên bên tai của hắn truyền đến thanh âm lanh lảnh của Thải
nhi: “Thạch Đầu, cách vị trí của ngươi mười dặm, có một mảnh đất trống,
tương đối kỳ lạ. Khi đến đó ngươi nên chú ý một chút.”
”A, nơi đó có gì kỳ lạ sao?” Thạch Mục hỏi lại.
”Ta cũng không chắc lắm. Nơi đó mảnh trụi lủi không chút cây cỏ, chỉ có thể nhìn thấy một ít đất bao xung quanh. Tuy không phát hiện tung tích Yêu
thú thế nhưng chung quanh vương vãi không ít xương cốt của bọn chúng. Có điều xuyên qua mảnh đất trống này, chính là mãng cổ sâm lâm rồi.” Thải
Nhi trả lời.
Sau khi suy nghĩ một hồi Thạch Mục nói với Thải Nhi:
”Được, Thải Nhi, ngươi đến rừng rậm chờ ta.”
Một lát sau, Thạch Mục đã tới mảnh đất trống kia. Cảnh tượng trước mắt y
như là lời kể của Thải nhi, trên mặt đất không có một ngọn cỏ, chỉ có
tám chín cái ụ hình bầu dục được bao bằng đất đứng ở đó, bên cạnh rơi lả tả hơn mười bộ xương cốt của yêu thú đẳng cấp cao, mới nhìn vào còn
tưởng là một bãi tha ma. Những bộ bạch cốt này thoạt nhìn khô héo, mục
nát. Có bộ vẫn còn màu đỏ tươi, nhìn thấy hẳn là mới chết không bao lâu
nhưng không biết tại sao da thịt lại bị loài yêu thú nào gặm sạch sẽ mất rồi. Thạch Mục nhìn thoáng qua, lông mày nhíu lại, rút ra Hắc Đao cầm
trên tay.
Sau một lát, ở bên trong phiến khu vực này phía trên
không phát ra những tiếng ù ù nổ lớn! Giữa không trung nổi lên một mảnh
hỏa vân màu đỏ rộng hai ba mươi trượng, bên trong hỏa vân còn mơ hồ nghe được tiếng sấm sét nổ, màu đỏ thắm hào quang không ngừng chớp động.
Trên đất trống phía dưới đám mây, giờ phút này hiện ra một đám rậm rạp
chằng chịt con kiến toàn thân màu xanh lá cây đang tập trung, chỉ còn
lại một khối đất trống ở chính giữa rộng khoảng mấy trượng được bao bọc
bởi hơn mười bộ thi thể của những con kiến.
Thạch Mục chính đang đứng ở bên trên mảnh đất trống này. Quanh thân hắn lửa đỏ cuồn cuộn, ánh mắt chậm rãi quét quanh bốn phía.
Thạch Mục đang muốn xuyên qua mảnh đất trống này, chung quanh đột nhiên xuất
hiện vô số tiếng động. Sau đó hắn nhìn thấy dưới đất tuôn ra rậm rạp
chằng chịt những con kiến màu lục đầu lớn hơn một xích số lượng đạt đến
hàng trăm hàng ngàn con. Những con Kiến Yêu đem hắn vây tròn chặt lại ở
giữa nhìn không thấy một lối thoát. Loại Kiến Yêu này các chi to và dài, hai sợi râu to dài như là hai cái nhuyễn tiên, một nửa rủ xuống trên
trán, nửa rủ xuống tại trên trán, hai cái càng bên mép to như hai cái
răng cưa, cặp mắt vĩ đại như đèn, tất cả chúng nó đều tham lam nhìn chằm chằm vào Thạch Mục, tư thế sẵn sàng xông lên đưa hắn xé nát ra nhấm
nháp nhưng khi nhìn đến quanh thân cuồn cuộn Xích Diễm của Thạch Mục
chúng có chút kiêng kị chưa dám tiến lên.
Thạch Mục nhìn bọn kiến cười lạnh một tiếng, một tay bỗng nhiên giơ lên, phía sau đầu của hắn
một vòng loan nguyệt hư ảnh màu bạc bống nhiên sáng chói lên, một đạo
tia sáng trắng lộ ra bắn vào bên trong mảnh hỏa vân đang lơ lửng giữa
không trung.
Thạch Mục quát lên một tiếng: “Rơi!”
Hỏa Vân
lập tức sôi trào, cuồn cuộn kịch liệt, trong đó đỏ thẫm hào quang không
ngừng thoáng hiện. Từng đạo hỏa cầu to như cối xay từ hỏa vân bên trong
bay ra, như là lưu tinh trụy lạc điên cuồng oanh kích xuống phía dưới
bầy kiến.
Oanh long long!
Đầy trời Hỏa Vũ phô thiên cái
địa hạ xuống, trong nháy mắt liền đem phiến khu vực này bao phủ, tiếng
sấm liên tục nổ vang phát ra, khắp nơi mặt đất đều lay động như muốn sụp đổ. Những chỗ hỏa cầu rơi xuống đều có vài con kiến bị nghiền thành nát bấy, tính cả mặt đất chỗ đó cũng sụp xuống xuống dưới thành một cái hố.
Chỉ trong chốc lát, phạm vi trăm trượng chung quanh Thạch Mục liền biến
thành một chỗ hố sâu, chỉ có ngay tại chỗ hắn đứng là không bị sụp xuống do oanh kích nên nhìn giống như một cái cô độc ngọn núi đứng ở chính
giữa bình nguyên. Thạch Mục nhìn xem trong hố sâu kia mấy trăm bộ xác
chết của những con kiến, đặc biệt là ở đó có vô số xác kiến Địa Giai,
hắn không khỏi vui sướng lộ ra mỉm cười, nhún mũi chân một chút nhảy
xuống phía dưới.