Huyền Hệ Liệt

Chương 102: Chương 102




Huyền Huyễn xuất hiện khiến Tiêu Xuân Thu có chút ngoài ý muốn, anh vừa nãy chỉ lo cho Tiêu Xuân Hạ, không nhớ gọi Huyền Huyễn.

“Cậu thế nào biết xảy ra chuyện? Tiểu Khả nói?”

Huyền Diệu Khả lắc đầu.

Thượng Quan Hiên nói: “Tôi nói.”

“Cậu?” Đám người Tiêu Xuân Thu ngây dại.

Huyền Huyễn nhiễu qua đám đầu gõ, khom lưng quan sát cẩn thận năm người chết.

Hàn Vũ cả người ghé trên lưng Đường Vân, kề sát lỗ tai Đường Vân nhỏ giọng hỏi: “Người này là ai? Pháp y?”

Đường Vân đẩy đầu Hàn Vũ sang bên, “Cậu ấy là anh Tiểu Khả.”

“Ai là Tiểu Khả?” Hàn Vũ lại hỏi.

“Không liên quan tới anh.”

Tiêu Xuân Thu phục hồi tinh thần, quát: “Thượng Quan Hiên, dĩ nhiên là cậu gọi Huyền Huyễn?!”

Thượng Quan Hiên liếc trắng, “Cậu đừng quên, là tôi trả tiền nhờ cậu ấy hỗ trợ.”

Huyền Huyễn đẩy mắt kính, ngắn gọn đáp: “Giống nhau.”

Thượng Quan Hiên trầm mặc.

Đám người Tống Tiếu Ngự không hiểu ra sao, giống nhau gì?

Tiêu Xuân Thu không có tính nhẫn nại nhất, anh lập tức hỏi: “Giống nhau gì?”

“Năm cô gái này đều không có linh hồn.”

“Đó là nói, hung thủ giết năm cô gái này và giết năm người đàn ông kia là một, thế nhưng vì sao năm cô gái này chỉ bị lột một mảng da, mà không phải toàn thân?”

Tiêu Xuân Thu nghi hoặc, không ai trả lời, tất cả mọi người đều muốn biết đáp án.

Huyền Huyễn nhìn Huyền Diệu Khả đứng cạnh, khẽ nhíu mày, “Xuân Hạ đâu?”

“Anh ấy ở phòng làm việc.”

Huyền Huyễn đối Thượng Quan Hiên gật đầu, “Tôi đi tìm Xuân Hạ.”

Thượng Quan Hiên gật đầu.

Tiêu Xuân Thu nhìn bóng lưng Huyền Huyễn, lại quay đầu nhìn Thượng Quan Hiên, hồ nghi, “Thượng Quan Hiên, cậu và Huyễn Huyễn có phải gạt tôi chuyện gì? Tôi cảm giác hai người là lạ.”

“Không có.”

Thượng Quan Hiên phủ nhận rất kiên quyết, Tiêu Xuân Thu nửa tin nửa ngờ.

“Được rồi, thân phận năm cô gái này tra thế nào?” Thượng Quan Hiên hỏi Đường Vân.

Đường Vân dùng sức chín trâu hai hổ đẩy Hàn Vũ dính trên người ra chút, “Báo cáo sếp, như sếp đoán, năm cô gái này có quan hệ với năm người đàn ông đã chết, bọn họ là tình nhân của năm tên kia.”

“Kẻ thứ ba?”

“Phải, năm người đàn ông đã chết đều kết hôn, thế nhưng giấu vợ tư tình với năm cô gái này.”

Thừa dịp Đường Vân nghiêm túc báo cáo, Hàn Vũ gọi Tiểu Thường tới.

Ngửi được mùi “bát quái” Tiểu Thường hí hửng chạy qua.

“Tiểu Khả là ai?” Hàn Vũ hạ giọng hỏi.

Tiểu Thường mở lòng bàn tay, “Hàn pháp y, trên đời không có bữa cơm miễn phí.”

Hàn Vũ trừng, “Cậu dám công nhiên thu nhận hối lộ trước mặt lão bản?”

Tống Tiếu Ngự mí mắt không chớp, “Ai, tai và mắt có chút vấn đề, đột nhiên nhìn không thấy, nghe không được.”

Đơn thuần Tiểu Cảnh lập tức luống cuống, vòng vòng chuyển chuyển quanh Tống Tiếu Ngự, vò đầu bứt tai, “Lão bản? Anh không sao chứ? Nếu không tôi dẫn anh đi xem bác sĩ?”

“Không cần, giờ hình như không sao, thế nhưng mắt hơi xót, Tiểu Cảnh, cậu thổi giúp tôi?”

“Nga, được!”

Tiểu Cảnh ngây ngốc thổi giúp Tống Tiếu Ngự.

Hàn Vũ hận nghiến răng, “Vô sỉ! Hạ lưu!”

Tiểu Thường cười như hồ ly, “Hừ, anh hoài tâm tư xấu xa với Đường Vân nhà tôi, lẽ nào anh không vô sỉ? Không hạ lưu!”

“Đường Vân nhà cậu? Tiểu Vân lúc nào thành nhà cậu?”

“Chúng tôi là anh em ngủ chung tấm chiếu. Anh còn cần tình báo không?”

Hàn Vũ oán giận nhét ba trăm khối vào tay Tiểu Thường.

Tiểu Thường lập tức bỏ vào túi, cười dài nói: “Tiểu Khả là cô bé xinh đẹp kia, cô ấy là đối tượng lý tưởng của Đường Vân!”

“Đối tượng lý tưởng?” Hàn Vũ nheo mắt.

“Đường Vân rất thích cô ấy.”

“Tiểu Thường, chúng ta là anh em ngủ chung tấm chiếu đúng không?”

“Đương nhiên... đúng.”

Tiểu Thường bật người quay đầu, thấy Đường Vân âm trắc trắc đứng sau lưng.

Mồ hôi từng giọt chảy, Tiểu Thường cười gượng, “Chúng ta đương nhiên là anhe m.”

“Anh em chỉ giá trị ba trăm khối?”

“Ha ha ha ha...”

Tiểu Thường xoay người chạy, Đường Vân định truy đánh, lại bị Hàn Vũ một tay chặn ngang ôm lấy.

“Anh làm gì? Tôi muốn đánh kẻ phản bội bán đứng anh em kia!”

“Cậu rất thích Tiểu Khả?” Hàn Vũ mùi dấm lan tràn.

“Tiểu Thường nói anh cũng tin, Tiểu Khả là bạn gái của anh tổ trưởng!”

“Tiểu Vân, cậu thầm mếm cô ấy?”

“Đúng vậy, Đường Vân thầm mến người ta!” Tiểu Thường không sợ chết tiếp lời, “Mỗi lần thấy Tiểu Khả và Tiêu Xuân Hạ khanh khanh ta ta, lòng cậu ta nhỏ máu! Cậu ta thường kéo tôi tới quán bar mua say, tôi nhìn cũng thấy lòng chua xót!”

“Tiểu Vân, cậu không cần thương tâm, sau này có tôi yêu cậu!” Hàn Vũ rưng rưng an ủi.

Đường Vân hầu như giận điên, một tay đoạt lấy dao giải phẫu của Hàn Vũ, hùng hổ nói: “Tiểu Thường chết tiệt, tôi giết cậu!”

Tiểu Thường lập tức bỏ trốn.

Tống Tiếu Ngự hợp thời giáo dục Tiểu Cảnh: “Thường sư huynh của cậu đôi khi rất thích bẻ cong sự thật, nhìn, đây là ví dụ, cho nên Thường sư huynh của cậu nói chỉ có thể tin phân nửa, không, chỉ có thể tin một phần ba.”

Đôi mắt đen của Tiểu Cảnh xoay a chuyển, hồ đồ.

“Lão bản, vậy tôi nên tin ai?”

“Tự nhiên là tôi.”

Hữu kỳ sư, tất hữu kỳ đồ.

Nhìn Tống Tiếu Ngự lừa gạt thuần khiết Tiểu Cảnh, lại nhìn Đường Vân bị Tiểu Thường hãm hại đến bị Hàn Vũ dằn vặt, Tiêu Xuân Thu phi thường khắc sâu ý thức một vấn đề: người ở ổ khoa hình sự là một đám lừa gạt.

Tiêu Xuân Thu nhịn không được, thừa dịp Hàn Vũ lơ là, kéo Đường Vân nhanh chân bỏ chạy.

Hàn Vũ choáng váng, nửa ngày mới phản ứng, “Thượng Quan, bảo bối của cậu dẫn bảo bối của tôi bỏ trốn!”

Thượng Quan Hiên lạnh lùng nhìn Hàn Vũ, xoay người rời đi.

Tiếp tục ở chung với mấy tên nhũn não, anh cũng nhũn não.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.