Tiêu Xuân Hạ kia phản phất không thấy Tiêu Xuân Hạ, đi thẳng qua trước mặt anh, tới cạnh bàn, giật lại ngăn kéo lấy ra một phần văn kiện.
Tiêu Xuân Hạ giật mình mở to mắt, anh nhận ra phần văn kiện đó là mình vừa lấy ra từ ngăn kéo đặt trên bàn, thế nhưng, thế nhưng, anh không phải vừa lấy ra sao? Vì sao hiện tại còn một phần?
Tiêu Xuân Hạ nhìn về phía mặt bàn, thu thập rất sạch sẽ, phần văn kiện anh lấy ra đã không còn.
Tiêu Xuân Hạ nhìn mình xa lạ kia, nhìn gã giữa tăm tối dựa theo số điện thoại trên văn kiện gọi điện cho các cô gái.
Bờ môi gã đang động, thế nhưng Tiêu Xuân Hạ không nghe được bất kỳ tiếng gì.
Tiêu Xuân Hạ rất muốn chạy, lại phát hiện mình không thể nhúc nhích.
Rất nhanh, một người trong số năm cô gái tới, cô lễ phép gõ cửa, Tiêu Xuân Hạ nghe cô nói: “Tiêu bác sĩ, anh có sao?”
Nhìn mình kia lộ ra nụ cười âm lãnh giữa hắc ám, nhìn gã đổ chloroform vào khăn tay, Tiêu Xuân Hạ thầm quát: đừng vào, đừng, chạy mau, chạy càng xa càng tốt!
Tiêu Xuân Hạ kia nở nụ cười, môi mấp máy.
Nhìn thần hình, Tiêu Xuân Hạ biết gã đang nói: Có, mời vào.
Cô gái bước vào, ngay khi cúi đầu nói chào, khăn tay đã bịt kín mũi.
Kinh hoàng giãy dụa yếu đuối bất kham, rất nhanh cô gái ngã xuống.
Tiêu Xuân Hạ kia buông ra cô gái té xỉu, cười rất khoái trá.
Gã tước một mảng da trước ngực cô, một khối da hình quạt, rồi một đao kết thúc tính mệnh cô gái đáng thương.
Người thứ hai, người thứ ba, người thứ tư, thứ năm, Tiêu Xuân Hạ kia lần lượt tước một mảng da hình quạt trên người mỗi cô gái.
Như rối gỗ cứng ngắc nhìn Tiêu Xuân Hạ hầu như nôn mửa, đây không phải sự thật, đây không phải mình, anh không có giết người, không có giết năm cô gái, không có!...
Tiêu Xuân Hạ kia rửa sạch năm tấm da, lấy ra một hộp kim chỉ và khung quạt từ ngăn tủ, bật đèn bàn, dưới đèn bàn nghiêm túc làm quạt.
Thần tình gã chuyên chú, phảng phất trong tay gã không phải quạt, mà là một viên bảo thạch vô giá.
Tiêu Xuân Hạ không thể động, không nói nên lời, mắt mở to, không chớp nhìn Tiêu Xuân Hạ kia làm quạt.
Cây quạt làm rất đẹp, Tiêu Xuân Hạ kia dính chút máu tươi trên thân cô gái, điểm từng đoá huyết đào hoa tiên diễm ở mặt quạt.
Đào hoa yêu diễm, nhiếp nhân tâm thần.
Từng điểm huyết đào hoa, rất đẹp, vẻ đẹp thê diễm, Tiêu Xuân Hạ lại nghĩ mình điên rồi.
Tiêu Xuân Hạ kia nhìn quạt hoa đào làm xong, cười rất ôn nhu, phảng phất như người mẹ hiền lành nhìn con gái ngủ say.
Gã bảo bối bỏ cây quạt vào ngăn tủ bên phải, khoá lại.
Sau đó, gã trải năm thi thể song song ra, rửa tay, cảm thấy mỹ mãn đóng cửa rời đi.
Máu tươi từ vết thương trên ngực năm cô gái chảy xuống, nhuộm đỏ quần áo, nhuộm đỏ sàn nhà.
Mùi máu tươi đầy rẫy chóp mũi, Tiêu Xuân Hạ nghĩ ý thức mình bay xa.
Trong hỗn loạn, căn phòng vốn dĩ tăm tối nháy mắt bật sáng, Tiêu Xuân Hạ thoáng giật tỉnh.
Ánh nắng chói mắt ngoài cửa sổ, Huyền Huyễn thần sắc túc mục đứng giữa phòng.
Huyền Huyễn vì sao ở đây? Anh vừa nãy là nằm mơ?
Ngây người một hồi, Tiêu Xuân Hạ đột nhiên đứng dậy, vọt tới ngăn tủ bên phải.
Tủ là khoá, Tiêu Xuân Hạ ngón tay run rẩy, mất một thời gian, mới mở khoá ra.
Tiêu Xuân Hạ hầu như không có dũng khí mở tủ.
Anh hít sâu một hơi, giật mạnh cửa tủ.
Trong tủ, chỉnh tề đặt năm cây quạt da người.
Đào hoa tiên diễm dục tích hoặc thưa thớt hoặc rậm rạp trải trên mặt quạt, trông rất sống động.
Tiêu Xuân Hạ hai chân mềm nhũn, té ngã trên đất.