“Cũng đúng, cậu thường hay xúi giục tôi.” Tiêu Xuân Thu có chút nghiêm túc trả lời.
Tiểu Thường và Đường Vân cười trộm.
Thượng Quan hiên nói: “Thế nhưng kẻ làm phạm nhân tuyệt không hợp tác, luôn bằng mặt không bằng lòng.”
Tiêu Xuân Thu phẫn nộ.
Huyền Diệu Khả có chút kinh ngạc, nghĩ không ra loại người cổ hủ lão nhân thích phụng phịu như Thượng Quan Hiên cũng có hài hước.
“Đúng rồi, hung thủ để lại năm cây quạt da người ở phòng làm việc anh tôi.”
Tiêu Xuân Thu vừa nói, vừa đưa cây quạt cho Thượng Quan Hiên.
Thượng Quan Hiên tuỳ ý nhìn thoáng, thần sắc trên mặt nháy mắt biến hoá, lại lập tức khôi phục.
Thượng Quan Hiên không tiếp, mà ý bảo Đường Vân qua lấy.
“Đường Vân, cậu giao năm cây quạt này cho Hàn Vũ, xem có phải là da năm cô gái đã chết không.”
Đường Vân gật đầu.
Tiêu Xuân Thu dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Thượng Quan Hiên.
“Cậu nhìn tôi làm gì?” Thượng Quan Hiên không giải thích được hỏi.
Tiêu Xuân Thu nhíu trán, trên dưới quan sát Thượng Quan Hiên vài lần, “Bệnh viện nhiều quỷ, cậu có phải bị quỷ triền thân? Cảm giác có chút quái.”
Thượng Quan Hiên vươn ngón trỏ chọt mặt Tiêu Xuân Thu, “Quỷ triền thân? Có cậu ở, quỷ chỉ biết chọn cậu, không chọn tôi.”
Tiêu Xuân Thu đẩy tay Thượng Quan Hiên ra, tức giận nói: “Tôi ghét người khác chọt mặt tôi.”
“Giận? Tôi không sợ cậu giận, cho nên, cậu cứ tuỳ ý.” Thượng Quan Hiên không quan tâm nói.
Tiêu Xuân Thu tức giận.
Tiểu Thường khiêm tốn thỉnh giáo: “Vì sao quỷ sẽ chọn Tiêu tổ trưởng?”
Thượng Quan Hiên cho Tiểu Thường một tầm mắt “quan ái”, “Vì cậu ấy dễ khi dễ, quỷ cũng là khi thiện sợ ác, giống như cậu, âm thầm, số lần nói bậy cậu ấy khẳng định nhiều hơn tôi, đúng không?”
Một giọt mồ lạnh từ thái dương chảy xuống, Tiểu Thường cười gượng, bịa cái cớ nói: “Lão bản tìm tôi, tôi đi, bye bye!”
Nói phân nửa, một chân Tiểu Thường đã bước ra ngoài, vừa dứt lời, cả người lao khỏi cửa, chạy.
“Nhát gan phỉ loại!” Đường Vân khinh bỉ.
Tiêu Xuân Thu nói: “Đường Vân, Tiểu Thường không phải phỉ loại, cậu ấy và chúng ta đều là cảnh sát, cậu vơ đũa cả nắm.”
Đường Vân nhấc tay, “Tổ trưởng, tôi nói sai, tôi sám hối, Tiểu Thường là tiểu lừa gạt, là kẻ nhát gan.”
Tiêu Xuân Thu thoả mãn.
Huyền Huyễn không khỏi buồn cười, nhỏ giọng hỏi Huyền Diệu Khả: “Tiểu Khả, anh không giới thiệu sai đi, cảnh cục là chỗ tốt?”
Huyền Diệu Khả cười tủm tỉm gật đầu.
Cô mở ảnh chụp Đường Vân và Hàn Vũ cho Huyền Huyễn xem, “Thắng lợi phẩm hôm nay của em.”
Huyền Huyễn nhìn thoáng, mỉm cười.
...
Canh ở cửa Hàn Vũ vừa thấy Đường Vân, lập tức như khối keo dính lên, buồn nôn hề hề gọi: “Tiểu Vân, chúng ta lại gặp nhau, thật có duyên!”
Đường Vân run da đầu, “Anh lớn vậy còn không xấu hổ sao? Thủ chu đãi thỏ chờ ở cửa, không muốn gặp cũng khó.”
Hàn Vũ đối Đường Vân, hoàn toàn là tên vô lại.
“Bệnh viện có cửa sau, cậu biết tôi đi cửa trước, cho nên đi cửa trước, cậu có phải muốn gặp tôi không?”
Đường Vân hối hận đến ruột đều xanh, đúng nha, thế nào không đi cửa sau? Thất sách, thất sách!
“Tống Tiếu Ngự đâu?” Thượng Quan Hiên hỏi.
Hàn Vũ chớp mắt, “Có Thượng Quan Hiên, huống hồ chuyện này liên quan tới anh trai của bảo bối của cậu ta, cậu ta nhất định dốc hết toàn lực, phấn đấu quên mình, đào sạch gian kế để đối phó, hạng người tầm thường vô vi như tôi, không thể làm gì khác hơn đi uống trà với đệ tử. Đây là nguyên văn, sau đó cậu ấy dẫn Thỏ Ngốc và Khỉ đi uống trà.”
Thượng Quan Hiên xanh mặt, hay cho Tống Tiếu Ngự cậu, cư nhiên chuồn?
Thượng Quan Hiên mở cửa xe, khom lưng định vào, lơ đãng thấy một chiếc xe cứu thương chạy tới.
Thượng Quan Hiên dừng lại, nhìn nhân viên cấp cứu nâng một người xuống.
Cánh tay người bị thương rủ khỏi cáng, Thượng Quan Hiên nhìn thoáng, thấy lòng bàn tay người bị thương, đôi ngươi bỗng nhiên co rút.
Nhìn nhân viên cấp cứu đẩy người vào bệnh viện, Thượng Quan Hiên cười nhạt một tiếng, người định không bằng trời định, thực sự khéo, rất khéo!
Thượng Quan Hiên nói với Tiêu Xuân Thu trong xe: “Cậu chờ một lát, tôi phải gọi điện thoại.”
Tiêu Xuân Thu nói thầm: “Gọi trong xe không được sao? Không thể để tôi nghe?”
“Không thể.”
“Thiết! Tôi không hiếm lạ.”
Thượng Quan Hiên nhìn Tiêu Xuân Thu, đột nhiên vươn tay xoa đầu anh, thấp giọng nói: “Đời này, tôi sẽ không tái phạm.”
Tiêu Xuân Thu không hiểu ra sao, trừng mắt nhìn Thượng Quan Hiên đi xa vài bước gọi điện thoại.
Anh nhức đầu, lẩm bẩm: “Thế nào không rõ cậu ta nói gì?”
...
“Uy, Huyền Huyễn, là tôi, cậu còn ở bệnh viện không?”
“Còn, chuyện gì?”
Thượng Quan Hiên chằm chằm cửa bệnh viện, ánh mắt âm trầm, “Vừa nãy có một người bị thương đưa vào, tôi muốn nhờ cậu tăng mạnh linh hỗn dẫn lực của gã.”
“Lý do?”
“Gã là hoạ nguyên, đáng tiếc trải qua tam thế luân hồi, linh hồn ban đầu đã yếu dần, tôi lo hung thủ cho dù gặp cũng không nhận ra.”
“Được, vậy chỗ Xuân Hạ còn cần bảo hộ?”
Thượng Quan Hiên quay đầu nhìn Tiêu Xuân Thu cách cửa xe nhìn mình, “Cho dù tôi nói không cần anh ta làm mồi dụ, cậu vẫn sẽ bảo hộ, hung thủ đã chú ý anh ta, chúng ta không thể có bất luận sai lầm gì.”
Huyền Huyễn cười khẽ, “Tôi xem anh là sợ Xuân Hạ bị thương tổn, Xuân Thu đánh anh.”
“Giống nhau, anh ta là em rể tương lai của cậu, tôi tin cậu sẽ dùng hạn độ lớn nhất bảo đảm an toàn anh ta.”
“Có Tiểu Khả bên cạnh, không sao.”
“Ừ.”
...
“Cậu nói chuyện với ai?” Nguyệt Vũ có chút lưu ý hỏi.
“Thượng Quan Hiên, nói chuyện Xuân Hạ với anh ta.” Thấy Nguyệt Vũ bĩu môi, Huyền Huyễn giải thích nói.
Nguyệt Vũ sờ miệng, ngượng ngùng.
“Tôi cũng nghe nói, Xuân Hạ không sao đi?”
“Xuân Hạ không phải kẻ yếu, hơn nữa có Tiểu Khả làm bạn, không sao. Được rồi, vừa nãy có một người bị thương đưa vào, anh có thể đi xem với tôi không?”
Nguyệt Vũ không xác định hỏi: “Liên quan cuộc điện thoại vừa nãy?”
“Ừ.”
“Cũng liên quan mấy vụ án da người gần đây?” Nguyệt Vũ lại hỏi.
Huyền Huyễn gật đầu, “Thông minh!”
“Không phải tôi thông minh, là tôi hiểu cậu, kỳ thực cậu rất lười, nếu không cần thiết, cậu sẽ không làm, tôi nói đúng không?”
Huyền Huyễn bật cười.
...
Người bị thương gọi Trần Vĩnh Nghiệp, hai tháng nay vì sáu lần tai nạn lao động được đưa vào bệnh viện, là một quỷ xui xẻo.
Lợi dụng chức quyền, Nguyệt Vũ mượn tới bệnh lịch của Trần Vĩnh Nghiệp.
Trần Vĩnh Nghiệp, ba mươi tuổi, là công nhân công trường, chưa kết hôn.
Lần đầu là vì búa sắt rớt gãy chân đưa vào, lần thứ hai là vì cưa sắt cứa thương cẳng chân đưa vào, lần thứ ba là vì xe trộn đông đụng thương eo, lần thứ tư là vì gãy ngón tay, lần thứ năm là vì cánh tay bị cắt một miếng thịt, lần thứ sáu, nghiêm trọng nhất, cẳng chân trái báo hỏng.
Nguyệt Vũ líu lưỡi, “Người này thật là đen từ ngọn tóc đến đầu ngón chân! Thương lớn thương nhỏ không ngừng.”
Huyền Huyễn xuyên qua lớp thuỷ tinh nhìn Trần Vĩnh Nghiệp mặt đầy tro tàn trên giường bệnh, không đáp.
Một lát, cậu nói: “Người đột nhiên không may, nói không chừng là có nguyên nhân. Tôi muốn vào xem.”
“Không thành vấn đề bệnh viện này tôi là thổ bá vương.” Nguyệt Vũ cười nói.
Huyền Huyễn liếc xéo, “Nhìn ra được.”
Vì gây tê, Trần Vĩnh Nghiệp vẫn hôn mê.
Trần Vĩnh Nghiệp ở là phòng bệnh phổ thông, thế nhưng trong phòng tạm thời chỉ có mình gã là bệnh nhân.
Huyền Huyễn trái nhìn phải nhìn phòng bệnh trống rỗng chỉ có cậu và Nguyệt Vũ kèm theo Trần Vĩnh Nghiệp nằm trên giường bệnh, quay đầu hỏi: “Công lao của anh?”
Nguyệt Vũ nhún vai, “Tôi nghĩ cậu muốn xem người này, nhất định sẽ làm gì, không ai, mới dễ làm việc.”
“Vậy anh vì sao không đưa gã tới phòng đơn.”
“Mức sống của Trần Vĩnh Nghiệp chỉ bình thường, lấy điều kiện kinh tế của gã ở không nổi phòng đơn, chúng ta làm chuyện xấu vốn không cần đường hoàng, nếu đưa gã vào phòng đơn sẽ khiến người chú ý, trái lại tốt quá hóa lốp.”
Nguyệt Vũ phân tích đạo lý rõ ràng, Huyền Huyễn cười nói: “Tôi phải nhìn anh bằng cặp mắt khác xưa.”
Nguyệt Vũ hôn một cái trên mặt Huyền Huyễn, đắc ý nói: “Ánh mắt đầu tiên cậu thấy tôi đã nhìn tôi bằng cặp mắt khác xưa!”
Huyền Huyễn nhướng mày, “Tự kỷ.”
“Tôi không tự kỷ, nếu cậu không coi trọng tôi, lần đó sẽ không chỉ đốt tóc tôi, nói không chừng cả quần áo tôi đều đốt.”
Huyền Huyễn liếc trắng, “Già mồm át lẽ, sớm biết đốt anh thành heo thui.”
Nguyệt Vũ ôm eo Huyền Huyền, gác cằm trên vai cậu, ghé vào lỗ tai cười khẽ, “Cậu mới không nỡ làm vậy!”
Huyền Huyễn không để ý nhiệt thể phía sau, tuỳ thân lấy ra một cây bút, vẽ một chu sa ấn trên mi tâm Trần Vĩnh Nghiệp.
Chừng hơn mười phút, chu sa ấn biến mất.
Nguyệt Vũ hiếu kỳ hỏi: “Cậu vẽ gì trên trán gã?”
Huyền Huyễn cười cười, ý vị thâm tường nói: “Mồi phải đủ thơm, cá lớn mới có thể mắc câu.”
...