Đào chi yêu yêu, chước chước kỳ hoa.
Hắn không kiềm được chạy vào sân đơn sơ.
Chỉ cần bán thêm một mớ quạt, hắn có thể cưới nàng.
Đẩy cửa, nữ nhân nằm thoi thóp trên giường.
Hắn lại gần, ý tứ hỏi: “Ngươi khó chịu sao?”
Nữ nhân cật lực mở mắt, thấy người tới, trong mắt nàng phụt ra ánh sáng vui sướng, vươn tay muốn cầm lấy tay nam nhân.
Ngay khi tay nàng sắp đụng phải, nam nhân né tránh.
“Bệnh thì an phận đi, đừng lộn xộn, được rồi, ngươi làm xong quạt sao?”
Nữ nhân lộ ra thất vọng, nàng ách tiếng nói: “Làm xong, ta đặt trong rương góc phòng.”
Nam nhân lập tức chạy tới ôm cả rương, mắt hắn lúc này chỉ còn cây quạt.
“Vậy ta đi trước, ngươi chú ý nghỉ ngơi.”
“Chờ, chờ, chờ đãi.”
Nữ nhân gọi cầu xin khiến nam nhân dừng bước, hắn nhịn không được hỏi: “Chuyện gì nữa? Ta đáp ứng người ta phải giao hàng đúng giờ.”
“Hôn sự, hôn sự của chúng ta.”
“Chờ ngươi khoẻ lại, ngươi như vậy, khí lực đứng lên cũng không có, thế nào kết hôn?”
Nói xong, nam nhân không quay đầu rời đi.
Nữ nhân trợn tròn mắt nhìn bóng lưng đi xa của hắn, tay giơ lên không khí lực hạ xuống.
...
Trần Vĩnh Nghiệp giật tỉnh, mồ hôi lạnh chảy ra.
Phòng bệnh hôn ám, chỉ có thiết bị cấp cứu đầu giường phát ra tia sáng lờ mờ.
Trần Vĩnh Nghiệp giơ ống tay áo lau mồ hôi, bỗng nhiên nghĩ miệng lưỡi khô nứt.
Gã lục lọi ngồi dậy, nhìn sắc trời, sắp sáng, chân trời đã lộ ra ánh rạng đông.
Vì chân không tiện, gã lười mở đèn, nương tia sáng yếu ớt rót một ly nước.
Gã nhìn quanh, phòng bệnh đủ mười người chỉ có mình gã, giường bệnh hai bên trải drap trắng bệch, phảng phất bạch cốt thủ đột nhiên vươn ra trong đêm.
Trần Vĩnh Nghiệp không khỏi rùng mình, tay run lên, nước trong ly đổ xuống, thấm ướt drap giường.
Trần Vĩnh Nghiệp vội vàng để ly xuống, vươn tay lau vết nước.
Vừa cúi đầu, đã thấy cái giường trắng noãn loang lổ vết máu.
Trái tim gã siết chặt, cao giọng thét to.
Gã bất chấp chân hành động không tiện, một tay kéo tấm drap dính đầy vết máu ném sang bên, hai ba cái lăn xuống sàn.
Giữa hoảng loạn, không cẩn thận đụng phải cái ly, nước chảy dọc theo bàn ở đầu giường, nhỏ trên mu bàn tay Trần Vĩnh Nghiệp.
Lạnh lẽo, dính ướt, Trần Vĩnh Nghiệp vươn tay nhìn, gọi càng thảm liệt.
“Máu, máu... Bác sĩ, bác sĩ, cứu mạng, cứu mạng!”
Phòng vắng vẻ đáng sợ, chỉ có tiếng kêu cứu kinh hoàng của Trần Vĩnh Nghiệp quanh quẩn.
“Người đâu, có ai không? Có ai không?!”
Ngoài hành lang không chút tiếng động.
Trần Vĩnh Nghiệp sợ hãi, một tay bắt lấy cái ly trên bàn ném về phía cửa phòng đóng chặt.
Cái ly vỡ vụn, mảnh thuỷ tinh phát ra ánh lam yếu ớt lả tả trên đất, một đoá huyết hoa nở rộ trên cửa, âm trầm kinh khủng không thể nói rõ.
“Cứu mạng, cứu mạng!”
Trần Vĩnh Nghiệp gian nan bò tới cửa, định mở cửa chạy.
Khoảng cách giữa giường và cửa không phải rất xa, thế nhưng Trần Vĩnh Nghiệp kinh khủng phát hiện vô luận thế nào mình cũng không thể bò tới.
Đột nhiên, mắt cá chân như bị thứ gì băng lãnh nắm chặt.
Trần Vĩnh Nghiệp vội cúi đầu, một khô lâu thủ chỉ có bạch cốt um tùm nắm chặt chân gã.
Trần Vĩnh Nghiệp kêu thảm, sống chết hất cái tay kia ra.
Một khô lâu thủ khác duỗi ra từ sàn nhà, siết chặt con dao sáng loáng, mũi dao dính máu dán cẳng chân hoàn hảo của Trần Vĩnh Nghiệp, một dao khoét xuống, cứng rắn tước đi một miếng da.
Trần Vĩnh Nghiệp phát ra tiếng tru tê liệt tâm phế, hôn mê bất tỉnh.