Huyền Huyễn đứng giữa phòng, nhấc tay vẽ một vòng tròn giữa không trung.
Đám người Nguyệt Vũ cảm giác rõ không khí xung quanh bành trướng, đó là cảm giác rất kỳ diệu, không khí như sóng triều bạo tạc, thế nhưng cảm giác này chỉ duy trì nháy mắt ngắn ngủi, giây tiếp theo, đã bình tĩnh.
Mọi người đang kinh ngạc, bỗng nhiên trước mắt tối sầm, tia sáng trong phòng lờ mờ, đen kịt.
Qua hồi lâu, mọi người thích ứng hắc ám, mơ hồ thấy cảnh vật xung quanh.
Ngoài cửa sổ u ám, Trần Vĩnh Nghiệp cuộn mình chôn trên giường.
Một lát, Trần Vĩnh Nghiệp tỉnh, ngồi dậy uống nước.
Uống phân nửa, Trần Vĩnh Nghiệp bỗng nhiên thất kinh lăn xuống, giãy dụa bò về phía cửa.
Bò vài cái, gã dừng lại, chống dậy cầm lấy cái ly ở đầu giường cố sức ném về phía cửa.
Đường Vân đứng gần cửa bị hành động thình lình của gã hoảng sợ, vội cúi đầu né, ly thuỷ tinh hầu như dán sát mặt Đường Vân bay qua.
Tiếng thuỷ tinh thanh thuý vỡ vụn vang lên, bọt nước văng khắp nơi, mảnh thuỷ tinh rải đầy đất, thế nhưng kỳ quái là, Đường Vân thấy rõ nước tạt lên người mình, lại không cảm giác ẩm ướt.
Đường Vân hơi thất thần, quay đầu nhìn Trần Vĩnh Nghiệp, phát hiện gã không biết từ đâu móc ra một con dao gọt hoa quả, trên mặt mang theo nụ cười dữ tợn, giơ tay chém xuống, lóc một miếng da trên cẳng chân.
Đường Vân suýt nữa kinh hô, may mà kịp thời nhịn lại, đám người Nguyệt Vũ lộ ra biểu tình không thể tin.
Đúng lúc này, bỗng nhiên nghe tiếng Huyền Huyễn quét khẽ, kế nghe được tiếng vật nặng rơi xuống.
Căn phòng vốn dĩ hôn ám đen kịt, vươn tay không thấy năm ngón.
Mọi người không dám động, chỉ thấy lòng bàn tay chảy ra mồ hôi, thần kinh căng thẳng.
Nguyệt Vũ lo lắng không thôi, anh không biết Huyền Huyễn có phải xảy ra chuyện, anh muốn gọi cậu, lại sợ kinh động kẻ địch ngủ đông trong bóng tối, cảm giác vô lực thật sâu khiến anh tâm loạn như ma.
Không biết bao lâu, phảng phất ngắn ngủi vài giây, lại phảng phất dài dòng mấy giờ, mọi người nghĩ trước mắt bỗng nhiên sáng lên.
Nguyệt Vũ vội nhìn về phía Huyền Huyễn đang đứng, Huyền Huyễn môi mấp máy, thần tình nghiêm túc.
Thấy Huyền Huyễn mạnh khoẻ, Nguyệt Vũ thở dài một hơi, nhất thời yên lòng.
Mọi người biết sự việc chưa xong, vì vậy rất ăn ý không mở miệng, miễn cho phân thần Huyền Huyễn đang làm phép.
Trần Vĩnh Nghiệp trên đất vẫn duy trì tư thế bò ra cửa, mắt trợn tròn, thần sắc kinh khủng thỉnh thoảng cúi đầu nhìn cẳng chân hoàn hảo của mình.
Theo ánh mắt gã nhìn lại, mọi người thấy sàn nhà tối đen vươn ra nửa đoạn khô lâu thủ tỏa ánh xanh yếu ớt, siết chặt lấy chân Trần Vĩnh Nghiệp.
Khô lâu thủ khi duỗi khi co, vuốt ve cẳng chân gã, tựa hồ ước định bộ phận nào ngon miệng.
Trần Vĩnh Nghiệp kinh khủng gần chết, thần thái tuỳ thời té xỉu.
Đám người Tiêu Xuân Thu trái tim treo cao, nhìn khô lâu thủ như có sinh mệnh sờ tới sờ lui trên đùi Trần Vĩnh Nghiệp, không khỏi ghê tởm buồn nôn.
Khô lâu thủ tựa hồ thập phần thoả mãn độ ngon miệng của con mồi, chậm chạp dùng lưỡi dao sắc bén từ cẳng chân tước xuống một miếng da.
Trần Vĩnh Nghiệp phát ra tiếng kêu thảm thiết mao cốt tủng nhiên, hôn mê.
Phòng bỗng nhiên phát sáng, tia sáng gai mắt khiến mọi người không thể thích ứng, không khỏi nhắm mắt lại.
Lại mở mắt, phòng đã phục hồi nguyên trạng, Trần Vĩnh Nghiệp trên đất không thấy, khô lâu thủ cũng vậy.
Hô! Một hơi nghẹn lại mọi người lúc này mới phun ra.
“Thật bị Huyền Huyễn nói trúng, hung thủ căn bản không phải người.” Tiêu Xuân Thu ồn ào.
Đường Vân từ chấn động hồi phục tinh thần, thở một hơi, “Hung thủ là nửa đoạn khô lâu thủ? Thật khiến người khó tin, hơn nữa chúng ta đi đâu tập nã một cái khô lâu thủ?”
Trán Huyền Huyễn dính một tầng mồ hôi mỏng, cậu định vươn tay lau, Nguyệt Vũ sớm một bước, móc ra khăn tay giúp cậu.
Nguyệt Vũ đứng rất gần, có thể thấy rõ lông mi đang vỗ của anh, Huyền Huyễn hô hấp không khống chế được cứng lại, mặt phát nóng.
“Cảm ơn!”
Nguyệt Vũ chớp mắt, khoé miệng nhếch lên: “Tôi không thích cậu khách khí với tôi.”
Huyền Huyễn cười cười.
“Được rồi, vừa nãy tôi hình như nghe tiếng vật nặng rơi xuống, thế nhưng không thấy gì?” Nguyệt Vũ nói.
Nguyệt Vũ vừa nói, mọi người mới nghĩ tới vấn đề này.
“Mọi người không phải thấy được hai cảnh tượng khác nhau sao? Một là Trần Vĩnh Nghiệp cắt da mình, hai là khô lâu thủ cắt da Trần Vĩnh Nghiệp.”
“Tôi cũng kỳ quái, định hỏi cậu vì sao?” Tiêu Xuân Thu ngắt lời.
“Đó là vì hung thủ mới vào rồi đi.”