“Khô lâu thủ? Thây khô? Hung thủ như vậy sao mà bắt?” Tiêu Xuân Thu phát sầu.
Đường Vân đề nghị: “Chúng ta có nên xin chỉ thị cục trưởng đại nhân mời thiên sư Huyền Huyễn gia nhập, chuẩn bị bất cứ tình huống nào?”
Tiêu Xuân Thu liếc Huyền Huyễn, nhỏ giọng nói: “Huyền Huyễn thu phí rất đắt, chỉ sợ cục trưởng đại nhân không nguyện ý.”
Đường Vân cũng nhỏ giọng: “Để lão Đại nói.”
Tiêu Xuân Thu suy nghĩ một chút, nghĩ được không, Thượng Quan Hiên nói ông chú Hồ thường sẽ nghe.
Tiêu Xuân Thu quay đầu chưa kịp mở miệng, Thượng Quan Hiên đã một hơi từ chối: “Không có cửa đâu.”
Tiêu Xuân Thu phồng má, “Vì sao? Vậy cậu nói thế nào bắt hung thủ thây khô?”
“Nói chung tôi có cách.”
“Cách gì?” Đám người Tiêu Xuân Thu, Tống Tiếu Ngự cùng hỏi.
“Không nói cho các cậu, tự nghĩ.”
Đám người Tiêu Xuân Thu trố mắt.
“Thượng Quan, cậu chừng nào keo kiệt như vậy?” Tống Tiếu Ngự quái kêu.
Thượng Quan Hiên không phủ nhận, xoay người rời đi.
Huyền Huyễn vỗ vai Tiêu Xuân Thu, mỉm cười nói: “Chờ anh thành công thuyết phục Thượng Quan Hiên, tôi có thể kiếm thêm một khoản thu nhập.”
Tiêu Xuân Thu trừng, ác độc nguyền rủa: “Tiền của cậu nhiều đến chôn mình, còn cả ngày nhớ tiền không quên. Tiền, tiền, tiền, cẩn thận ngày nào đó chết vì tiền.”
Lời Tiêu Xuân Thu khiến Nguyệt Vũ khó chịu, thần sắc mơ hồ không vui, Tiêu Xuân Thu có lúc nói cực kỳ không suy nghĩ.
Không vui của Nguyệt Vũ lộ rõ, khiến Tiêu Xuân Thu làm bộ không thấy cũng không được, vội nhấc tay nói: “Tôi nói lời này không có ác ý, cậu đừng để ý.”
Nguyệt Vũ liếc Tiêu Xuân Thu, bình tĩnh không nói lời nào.
Tiêu Xuân Thu rất vô tội, mình luôn nói vậy với Huyền Huyễn, tuy đôi khi ác độc, thế nhưng thực sự không có ác ý, vì sao Nguyệt Vũ để ý như vậy?
“Xin lỗi, tôi có việc, không tiếp được.”
Nguyệt Vũ trước khi đi không quên cho Tiêu Xuân Thu một ánh mắt cảnh cáo.
Tiêu Xuân Thu không khỏi đầu đầy mồ hôi, thầm sợ hãi đối Huyền Huyễn nói: “Nghĩ không ra cậu ta bình thường phong độ phiên phiên như quý công tử, giận lên thật đáng sợ! Cậu ta quả thật thích cậu, tôi rủa cậu chết, cậu ta hận không thể may miệng tôi lại.”
Huyền Huyễn cười nhạt, “Ai bảo anh luôn nói không suy nghĩ, thôi, có việc liên hệ.”
“Cậu đừng đi, nếu thây khô xuất hiện, chúng tôi làm sao? Nói không chừng hắn vừa nãy đã thấy chúng tôi?”
“Tìm Thượng Quan Hiên của anh.”
“Cậu ta không đáng tin!” Tiêu Xuân Thu kêu to.
Huyền Huyễn quay đầu, lộ ra một nụ cười mị hoặc, “Anh ta nói có cách, tự nhiên có cách, tôi lười quản.”
Đường Vân bị nụ cười của Huyền Huyễn mê đảo, lẩm bẩm: “Tổ trưởng, tôi lần đầu phát hiện Huyền Huyễn cười còn kinh diễm hơn lão Đại!”
Tiêu Xuân Thu không cảm giác nói: “Tôi sớm biết.”
“Mỹ nhân lệ, đoạn nhân tràng, mỹ nhân tiếu, động cổ kim.” Tiểu Thường nho nhã nói một câu.
Tống Tiếu Ngự đắc chí: “Tiểu Thường, tôi khóc cho cậu xem được không?”
Tiểu Thường hắc tuyến, “Anh nếu tính mỹ nhân, vậy heo cũng thành mỹ nam.”
Tống Tiếu Ngự rất bị thương, không nói gì ế họng.
Lẽ nào trong cảm nhận của Tiểu Thường mình dĩ nhiên cùng cấp với heo???
...
“Huyền tiên sinh, cậu cãi nhau với Nguyệt bác sĩ?”
Động tác đẩy cửa của Huyền Huyễn dừng lại, “Vì sao hỏi vậy?”
“Tôi thấy Nguyệt bác sĩ nghiêm mặt trở về, còn tưởng hai người cãi nhau.” Lý Hồng Mai thân thiết nói.
“Cảm ơn cô quan tâm.” Huyền Huyễn hướng Lý Hồng Mai cười, “Anh ta chỉ phát tiểu tính tình.”
Lý Hồng Mai nháy mắt mấy cái, cười ha hả nói: “Hôn một cái, ôm một cái, dỗ một cái, Nguyệt bác sĩ sẽ không giận.”
“Tôi cũng cho vậy.” Huyền Huyễn nghiêm túc gật đầu.
Lý Hồng Mai cười càng vui, bức thiết thay Huyền Huyễn đóng cửa.
Huyền Huyễn cho cô một cái lễ thân sĩ, nhạ Lý Hồng Mai khanh khách nở nụ cười.