Tiếng chuông tin nhắn vang lên, Huyền Diệu Khả cầm điện thoại nhìn thoáng.
Cô tắt điện thoại, quay đầu nhìn Tiêu Xuân Hạ đang sửa lại ca bệnh, trong đôi mắt sáng sủa lộ ra lo lắng.
Cô gục đầu, ôm cánh tay suy nghĩ một hồi, lại ngẩng đầu, lo lắng đã rút đi, mang theo một loại kiên định.
Huyền Diệu Khả đến cạnh Tiêu Xuân Hạ, ghé vào lưng vươn tay ôm cổ anh.
Tiêu Xuân Hạ giật mình, mỉm cười trở tay nắm lấy bàn tay mảnh khảnh của cô.
Không thể nói rõ bắt đầu từ khi nào, quan hệ của hai người dần trở nên thân mật, hành động thân thiết hiện tại cũng có thể cực kỳ tự nhiên.
Có lẽ là lần đầu gặp mặt, bộ dáng “mỹ lệ” của người đàn ông có đôi mắt to khóc đến kinh thiên động địa để lại ấn tượng khắc sâu, rồi quen biết, thần thái thay đổi của anh hấp dẫn ánh mắt cô, ở bên anh là chuyện rất thoải mái, khoái trá, an tâm, nếu ngày sau có thể tiếp tục, là đáng mong chờ, là hạnh phúc. Huyền Diệu Khả thầm nghĩ.
“Anh em nói đêm nay ăn chung.”
“Được, không thành vấn đề.”
“Thế nhưng.” Huyền Diệu Khả cau mũi, “Thế nhưng Nguyệt Vũ đang ngủ, anh em không muốn đánh thức anh ta, cho nên không biết chờ bao lâu.”
“Chờ chút không sao.” Tiêu Xuân Hạ cười nói.
Huyền Diệu Khả lắc đầu, cong môi bất mãn: “Anh em không thích em, hiện tại trong mắt anh ấy chỉ có Nguyệt Vũ.”
Tiêu Xuân Hạ bật cười, “Làm sao sẽ? Anh nhìn ra được Huyền Huyễn rất thương cô em gái này.”
Huyền Diệu Khả hừ một tiếng, “Thế nhưng từ khi quen Nguyệt Vũ, anh em bất công, thương Nguyệt Vũ nhiều hơn thương em. Lấy ví dụ chụp ảnh, em chụp anh em, anh ấy chưa từng nói, thế nhưng chụp Nguyệt Vũ, anh em muốn em một vừa hai phải, Tiểu Huyễn thối, chỉ biết Nguyệt Vũ, em không thích anh ta.”
Tiêu Xuân Hạ nở nụ cười.
“Nguyệt Vũ đầu heo này không biết ngủ bao lâu, em có chút đói bụng, định đi mua gì ăn, anh đói không?”
“Có chút.”
“Vậy em mua nhiều ít, Đường Vân, đi, chúng ta đi mua đồ ăn.”
Đường Vân chống cằm nhìn bọn họ sửng sốt, “Thế nhưng lão Đại bảo phải một tấc không rời bảo hộ anh tổ trưởng, nếu anh tổ trưởng thiếu nửa sợi tóc, lão Đại sẽ đóng gói anh đưa cho Hàn Vũ dằn vặt!”
Huyền Diệu Khả cười nói: “Vậy tốt!”
Đường Vân vẻ mặt đau khổ: “Tuyệt không tốt, anh vừa thấy Hàn Vũ đã sợ, tên kia là một lưu manh, thích nhất cố tình gây sự.”
Tiêu Xuân Hạ nói: “Yên tâm, lúc này bệnh viện còn rất nhiều người, hung thủ sẽ không ngốc vậy phạm án, cho nên anh không nguy hiểm.”
“Đúng vậy, chúng ta chỉ là ra ngoài mua đồ ăn, rất nhanh sẽ về, em và Tiểu Hạ không lo, anh lo cái gì?”
Đường Vân do dự một chút, gật đầu, “Vậy được rồi.”
Huyền Diệu Khả từ trên cổ tháo xuống một sợi dây chuyền, đeo cho Tiêu Xuân Hạ.
Tiêu Xuân Hạ cúi đầu nhìn sợi dây chuyền khô lâu đầu, mê hoặc, “Đây là gì?”
“Bùa hộ mệnh.”
Nhìn khô lâu đầu có chút dữ tợn, Tiêu Xuân Hạ sửng sốt, một lát, anh mới nói: “Thật, thật đặc biệt.”
Đường Vân ghé qua, “Lần đầu thấy nữ hài tử dùng khô lâu đầu làm bùa hộ mệnh.”
“Có gì kỳ quái, ba mẹ mất tích của em chỉ cho anh em một cái vòng tay làm bùa hộ mệnh, em không có, đây là anh em cố ý làm cho.”
Đường Vân nói: “Nghĩ không ra Huyền Huyễn yêu thích thật đặc biệt.”
Tiêu Xuân Hạ cũng tán thành, bình thường làm bùa hộ mệnh cho con gái, rất ít người làm khô lâu đầu, còn đặc biệt dữ tợn như vậy.
Huyền Diệu Khả nhún vai, “Sẽ không nha, em rất thích.”
Trán Đường Vân toát ra mồ hôi lạnh, bắt đầu cảm nhận một câu nói: người không thể xem tướng mạo.
“Tiểu Hạ, em và Đường Vân đi mua đồ ăn, bùa hộ mệnh này anh không được tháo xuống, biết chưa?” Huyền Diệu Khả lo lắng nói.
Tiêu Xuân Hạ gật đầu.
“Đi thôi, Đường Vân, chúng ta đi nhanh về nhanh.”
Huyền Diệu Khả và Đường Vân đi, phòng thoáng cái an tĩnh.
Tiêu Xuân Hạ ngồi trên ghế, nhẹ nhàng vuốt khô lâu đầu, nhìn lại, nghĩ có chút khả ái.
Anh không khỏi buồn cười, cúi đầu tiếp tục suy xét ca bệnh.
Sắc trời dần tối, Tiêu Xuân Hạ duỗi eo, nhìn thời gian, lúc này mới kinh hãi phát hiện Huyền Diệu Khả và Đường Vân tựa hồ đi lâu lắm, anh không khỏi lo lắng, cầm điện thoại tính gọi cho Huyền Diệu Khả.
Bỗng nhiên ngoài cửa truyền đến âm hưởng thật lớn, Tiêu Xuân Hạ ngẩn ra, định đứng lên ra xem.
Bành!
Cửa bị dã man mở ra, một người thần sắc đáng sợ vọt vào.