Huyền Hệ Liệt

Chương 147: Chương 147




Ba anh em Trương Tiểu An, Trương Tiểu Hoan, Trương Tiểu Hỉ ngồi thành nhóm nhỏ chơi xếp gỗ.

Khi Thượng Quan Hiên thấy tụi nó, ấn tượng đầu tiên là ba đứa bè này cực kỳ an tĩnh.

Các bé xung quanh tranh cãi ầm ái, duy độc tụi nó không ồn không nháo, phi thường nghiêm túc chơi xếp gỗ.

“Thượng Quan, cậu có phải nghĩ tụi nó không giống kẻ hiếu động?” Tống Tiếu Ngự hỏi.

“Ừ.”

“Cho nên tôi và Tiểu Thường đều khó hiểu, vì sao tụi nó thích nửa đêm chạy tới chạy lui, vừa cười vừa nói. Chẳng lẽ nhỏ như vậy đã có hai mặt? Khi nhiều người xấu hổ không dám nói, an tĩnh nhu thuận, khi một mình hoặc ít người thả ra bản tính, làm một đứa bé bình thường.”

Thượng Quan Hiên tự hỏi một hồi. “Cậu nói không phải không có đạo lý, nhất là tụi nó còn là song sinh tử, đối song sinh tử, có những hiện tượng khiến người khó lý giải.”

“Không nói này, chúng ta thử hỏi cô giáo cuối cùng thấy Trương Tiểu Bình trước khi thằng bé gặp nạn.”

...

Nghe cảnh sát tìm mình, Liêu Văn Quyên lập tức nơm nớp lo sợ.

“Các vị cảnh sát, các anh tìm tôi có việc gì?”

Tống Tiếu Ngự nhìn thoáng Liêu Văn Quyên thần sắc bất an, tận lực ôn hoà nói: “Liêu tiểu thư, chúng tôi cần hỏi vài việc về Trương Tiểu Bình, hy vọng cô có thể phối hợp.”

“Tôi biết hôm qua đều đã nói.”

“Theo lệ chúng tôi cần hỏi lại, cho nên làm phiền cô.”

Liêu Văn Quyên không thể làm gì khác hơn là gật đầu.

Vì xảy ra chuyện Trương Tiểu Bình bị cắt đầu lưỡi, hiện tại hiệu trưởng cực kỳ bất mãn cô, tuỳ thời có thể đuổi việc, nếu có thể, cô không muốn thêm phiền toái.

Liêu Văn Quyên co quắp ngồi xuống, “Có việc gì, các anh hỏi nhanh lên, hiệu trưởng tương đối nghiêm khắc, không thích chúng tôi làm việc riêng khi làm việc.”

Tống Tiếu Ngự và Thượng Quan Hiên nhìn nhau, Tống Tiếu Ngự nói: “Liêu tiểu thư, cảnh dân hợp tác có lợi cho xã hội hài hoà, tôi nghĩ đây không tính việc riêng, có thể nói là việc công.”

“Thế nhưng hiệu trưởng không cho là vậy.”

“Vậy được rồi, chúng ta không lãng phí thời gian, căn cứ khẩu cung của Liêu tiểu thư, cô nói trước khi cô xoay người lau nước mũi cho Văn Tiểu Quân vẫn thấy Trương Tiểu Bình ngồi với anh em.”

“Ừ, tôi có thể khẳng định, trước khi tôi xoay người, thằng bé ngồi ở đó, nhưng khi tôi lau nước mũi cho Văn Tiểu Quân xong, Trương Tiểu Bình đã không thấy tăm hơi.”

“Vậy thời gian cô đưa lưng về phía Trương Tiểu Bình khoảng bao lâu?”

Liêu Văn Quyên suy nghĩ một chút, “Đại khái hai ba phút, tuyệt đối không vượt trước năm phút.”

“Lúc đó Trương Tiểu Bình ngồi ở đâu? Có thể dẫn chúng tôi qua xem không?”

“Có thể.”

Liêu Văn Quyên dẫn Thượng Quan Hiên và Tống Tiếu Ngự tới một căn phòng lớn, bốn góc tường đặt ghế, giữa phòng cũng dùng ghế vây thành vòng tròn.

“Mỗi ngày tan học, chúng tôi đều dẫn các bé tới đây chờ cha mẹ đón, ngày đó bốn anh em Trương Tiểu Bình ngồi ở góc Đông, tôi đứng ở đây.”

Liêu Văn Quyên vừa nói, vừa đứng vào một vị trí.

Thượng Quan Hiên nhìn khoảng cách, chỗ Trương Tiểu Bình ngồi và vị trí Liêu Văn Quyên đứng rất gần, đại khái chừng năm bước.

“Lúc đó cô có nghe được thanh âm đặc biệt gì không?”

Liêu Văn Quyên lắc đầu.

Thượng Quan Hiên thong thả bước tới, đứng ở chỗ Trương Tiểu Bình quan sát hoàn cảnh xung quanh.

Bên phải là cửa, bên trái là cửa sổ, thừa dịp Liêu Văn Quyên xoay người ôm bé đi, là chuyện một phút có thể làm được.

“Khi đó phòng học ngoại trừ cô, Văn Tiểu Quân và anh em Trương Tiểu Bình, còn có ai khác?”

“Không có, chỉ có tôi và năm bé.”

“Các bé khác đã về?”

“Ừ, bình thường Quách Lỵ luôn đúng giờ đón anh em Trương Tiểu Bình, ngày đó kẹt xẹ tới muộn, ngoại trừ Văn Tiểu Quân và anh em Trương Tiểu Bình, các bé khác đều được cha mẹ đón về.”

“Liêu tiểu thư, có thể phiền cô dẫn ba anh em Trương Tiểu An và Văn Tiểu Quân tới đây sao?”

Liêu Văn Quyên gật đầu, xoay người ra ngoài.

“Thượng Quan, thế nào? Có phát hiện gì không?” Tống Tiếu Ngự hỏi.

“Chỗ Trương Tiểu Bình ngồi rất gần cửa sổ, phạm nhân ôm thằng bé đi mà không kinh động Liêu Văn Quyên không phải việc khó.”

“Đích xác, khẩu cung của Liêu Văn Quyên không có khả nghi. Thế nhưng có chút kỳ quái, anh mình bị người ôm đi, ba anh em Trương Tiểu An không lý hoàn toàn không biết, thế nhưng hôm qua đám người Tiểu Cảnh hỏi ba anh em tụi nó, tụi nó đều nói không biết Trương Tiểu Bình biến mất thế nào.”

Thượng Quan Hiên trầm ngâm, “Chuyện này tựa hồ không bình thường.”

“Đó là tự nhiên, ông chú Hồ ném vụ án cho cậu đủ để chứng minh nó không đơn giản.”

Thượng Quan Hiên liếc, “Cậu đây là làm thấp mình?”

“Không phải, cậu lẽ nào không phát hiện ông chú Hồ thường giao một số vụ án khó phá cho cậu, còn mỹ kỳ danh viết năng giả đa lao, bất quá đừng nói, Hồ đại thúc nhìn việc luôn chuẩn, đôi khi vụ án nhìn như đơn giản, lại chắc chắn là huyền án, sự thực chứng minh chú ấy nói không sai, bọn tôi đều mò ra quy luật, một ngày chú ấy cố ý giao riêng vụ án, vụ án đó nhất định khó phá.”

“Chúng ta có nên xảo trá chú ấy thêm chút tiền thưởng?”

“Thượng Quan, nghĩ không ra cậu gian trá như vậy.”

“Giống nhau.”

Hai người nhìn nhau, trong mắt hiện lên một tia tiếu ý giảo hoạt, rất có mùi vị thầm hiểu cho nhau.

...

Liêu Văn Quyên rất nhanh dẫn Văn Tiểu Quân và anh em Trương Tiểu An tới.

Anh em Trương Tiểu An thấy Tống Tiếu Ngự, có chút kinh ngạc, nhất trí theo dõi.

Tống Tiếu Ngự cười với tụi nó.

“Chú, sao chú ở đây?” Trương Tiểu An hỏi.

Tống Tiếu Ngự chớp mắt, “Úc, chú tới đây làm thầy.”

Trương Tiểu An gật đầu.

Tống Tiếu Ngự hỏi thằng bé: “Anh cháu đâu?”

Trương Tiểu Hoan và Trương Tiểu Hỉ nắm tay, cùng trả lời: “Anh ở bệnh viện.”

“Vì sao anh ở bệnh viện mà không ở với các cháu?”

Ba người Trương Tiểu An lắc đầu, “Không biết, mẹ không nói.”

“Vậy các cháu hôm qua tan học có thấy anh không?”

“Có, thế nhưng sau đó anh không thấy.” Trương Tiểu An đáp.

“Nga, anh vì sao không thấy?”

“Không biết, là không thấy.” Trương Tiểu Hoan, Trương Tiểu Hỉ nói.

“Vậy Tiểu An đâu?”

“Cháu rất buồn ngủ, ngủ rồi, mở mắt mẹ đã nói anh ở bệnh viện, cháu phải ngủ một mình. Anh lúc nào trở về, cháu không thích ngủ một mình.” Trương Tiểu An quyệt miệng.

“Yên tâm, anh cháu rất nhanh sẽ về ngủ với cháu.”

“Thật?”

“Thật. Chú phải đi gặp hiệu trưởng, các cháu trước theo cô về.”

“Nga.”

Tống Tiếu Ngự ý bảo Liêu Văn Quyên dẫn ba anh em Trương Tiểu An đi, Văn Tiểu Quân lưu lại.

Văn Tiểu Quân xoắn ngón tay nhìn Thượng Quan Hiên không rên một tiếng.

Lúc này thằng bé bỗng nhiên mở miệng: “Anh, anh có phải mặt than không, sao da mặt không động?”

Tống Tiếu Ngự trượt chân, suýt nữa cười ngã xuống đất.

Ha hả, tiểu quỷ này thật ý tứ!

Thượng Quan Hiên nghiêm mặt nhìn Văn Tiểu Quân hoàn toàn không biết mình nói sai.

Tống Tiếu Ngự nhịn cười hỏi: “Từ mặt than này em học ở đâu?”

“Cậu dạy.” Văn Tiểu Quân thành thật trả lời.

Thật không biết tên nào dạy sai đệ tử!

“Tiểu Quân hôm qua thấy Trương Tiểu Bình không?”

“Có, lúc em đợi cậu tới đón cậu ấy vẫn ở cạnh em.”

“Nga, sau đó đâu?”

“Sau đó?” Văn Tiểu Quân hai tay nâng má nghiêm túc nghĩ một chút, “Sau đó lão sư lau nước mũi cho em, lau xong Tiểu Bình đã không thấy tăm hơi.”

Tống Tiếu Ngự sờ đầu Tiểu Quân, “Tiểu Quân là bé ngoan.”

“Em thế nào không thấy?” Văn Tiểu Quân nghiêm túc, nhíu: “Cậu nói em là tiểu quỷ thối! Tuyệt không đáng yêu!”

Tống Tiếu Ngự buồn cười, thằng bé này thật thú vị!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.