Huyền Hệ Liệt

Chương 156: Chương 156




Văn Tiểu Quân nghĩ các chú này tuy đẹp, thế nhưng rất không trái tim đồng tình, Trầm Liễu muốn đâm mình, bọn họ cư nhiên cười trên nỗi đau người khác, như cậu nói, không lương tâm.

Đang lúc ai oán, một thiếu niên mi thanh mục tú tới, Văn Tiểu Quân vừa thấy người này, đã như thấy cứu tinh, lập tức bổ nhào, “Cậu ơi, cứu mạng!”

Vừa nghe hai chữ cậu ơi, đám người Thượng Quan Hiên quay đầu, thập phần hiếu kỳ vị cậu trong miệng Văn Tiểu Quân là thần thánh phương nào.

“Bảo bối, hôn một cái!”

“Cậu, hôn một cái!”

Cách gặp mặt buồn nôn của đôi cậu cháu này khiến mọi người nổi da gà.

“Cậu, cứu mạng, Tiểu Liễu muốn lấy kim đâm cháu!”

Hạ Nhược Hải gõ nhẹ thằng bé, “Cháu không phải thích Trầm Liễu sao? Để cậu ấy đâm một cái có sao? Cậu ấy đâm cháu coi như phản ứng cháu, cha cậu ấy cũng không liếc cậu, cậu mới đáng thương!”

Mặt nhỏ của Văn Tiểu Quân biến hình khổ qua, “Thế nhưng cậu, rất đau.”

“Đàn ông con trai sợ đau cái gì, không được mếu máo.”

Văn Tiểu Quân rất uỷ khuất, “Cậu không công bằng, lúc cha Trầm mắng cậu, cậu cũng mếu máo, vì sao không cho cháu mếu máo?”

Trước mặt bao người, Hạ Nhược Hải thoáng xấu hổ, “Tiểu quỷ, chuyên xát muối vào vết thương của cậu, đúng không?”

“A, cha Trầm tới!”

Thừa dịp Hạ Nhược Hải phân thần, Văn Tiểu Quân vội giãy khỏi ôm ấp Hạ Nhược Hải, chạy tới trốn sau Tiểu Thường.

“Tiểu quỷ, lại gạt cậu!”

“Nào có? Cậu quay đầu nhìn đi!” Văn Tiểu Quân làm mặt quỷ với Hạ Nhược Hải.

Hạ Nhược Hải quay lại, không thấy người mình muốn thấy, vén tay áo, làm bộ tới thu thập Văn Tiểu Quân, bỗng nhiên phía sau có người mắng: “Hạ Nhược Hải, cậu lại lấy lớn hiếp nhỏ!”

Hạ Nhược Hải vội quay đầu, một người đàn ông đầy người khí tức thư hương đang ôm Trầm Liễu, ngồi bên giường.

“Anh tới khi nào? Tôi đi phòng làm việc của anh, không thấy, sư công nói anh đi họp, thế nào về nhanh vậy?”

Trầm Dương hôn Trầm Liễu, ngắn gọn nói: “Sớm đã đi.”

Văn Tiểu Quân chạy tới, ôm chân Trầm Dương, nhu thuận gọi một tiếng: “Cha Trầm.”

Trầm Dương mỉm cười, sờ đầu thằng bé.

“Không phải đã nói với anh? Tôi sẽ chiếu cố Trầm Liễu, anh không cần về gấp. Anh về sớm vậy, phỏng chừng giao thành quả cho kẻ khác?” Hạ Nhược Hải hiểu rõ nói.

“Nó không quan trọng.” Trầm Dương đạm nhiên nói.

“Không quan trọng?” Hạ Nhược Hải đề cao âm lượng, “Anh lừa ai? Trầm Liễu cũng không tin anh.”

“Cha.” Trầm Liễu kéo ống tay áo Trầm Dương, bất an.

Trầm Dương giơ cao Trầm Liễu, trấn an nói: “Không cần lo, thật không quan trọng.”

Sau đó Trầm Dương quay đầu nói với Hạ Nhược Hải nổi giận đùng đùng: “Tôi biết cậu thay tôi không đáng, thế nhưng nó thật không quan trọng bằng Tiểu Liễu.”

Hạ Nhược Hải nhụt chí.

Trầm Dương lúc này nhìn về phía đám người Nguyệt Vũ, hỏi Trầm Liễu: “Là chú nào đưa con tới bệnh viện?”

Trầm Liễu chỉ Tiêu Xuân Thu.

Trầm Dương gật đầu với Tiêu Xuân Thu, “Cảm ơn anh.”

“Không khách khí, anh là giáo viên?” Tiêu Xuân Thu suy đoán hỏi.

Trầm Dương sờ mặt mình, “Nhìn ra được?”

Tiểu Thường cười nói: “Anh vẻ mặt phong độ của người trí thức, rất học giả.”

Trầm Dương cười, chỉ vào Hạ Nhược Hải nói: “Học sinh của tôi, Hạ Nhược Hải.”

Học sinh? Đám người Tiêu Xuân Thu mở rộng tầm mắt, nghe ngữ khí vừa nãy của Hạ Nhược Hải đối Trầm Dương, tuyệt không giống thầy trò?

Nhìn biểu tình mọi người, Hạ Nhược Hải nhún vai, anh vốn không coi Trầm Dương là thầy, bọn họ càng không giống thầy trò càng hợp ý anh.

“Tôi chưa tự giới thiệu, tôi là Trầm Dương, hệ khảo cổ.”

“Khảo cổ?” Đám người Tiêu Xuân Thu lại ngoài ý muốn.

“Anh nhìn qua như dạy văn học.” Đường Vân thành thật nói.

“Hầu như mỗi người biết nghề tôi đều nói vậy.” Trầm Dương hài hước nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.