Nguyệt Vũ cũng thích Trầm Liễu, vì vậy lạm dụng chức quyền, thay cha con bọn họ chuẩn bị một phòng bệnh đơn đặc biệt xa hoa, làm thù lao, anh hỏi Trầm Dương mượn Trầm Liễu, ôm về phòng làm việc.
Con mình được hoan nghênh, làm cha mẹ luôn vui mừng, Trầm Dương chỉ cười đáp ứng.
Đám người Tiểu Thường phỉ nhổ Nguyệt Vũ dựa vào đặc quyền.
Nguyệt Vũ ôm Trầm Liễu kiêu ngạo cười to: “Các anh là đố kỵ sao? Ha ha!”
Trán mọi người chảy ra giọt mồ hôi, đột nhiên phát hiện Nguyệt Vũ có đôi lúc cùng cấp với Văn Tiểu Quân, cực kỳ trẻ con.
Văn Tiểu Quân lưu luyến không rời nhìn Trầm Liễu bị Nguyệt Vũ ôm đi, hận không thể biến thành khỉ ghé trên người Nguyệt Vũ.
Đám người Thượng Quan Hiên thức thời lui ra, thương lượng một hồi, dự định đi hỏi tình huống vợ chồng Trương Nhạc, xem có đầu mối gì không.
Trong phòng thoáng cái an tĩnh.
Hạ Nhược Hải ôm Văn Tiểu Quân, định rời đi.
“Cha Trầm tạm biệt!”
“Tiểu Quân tạm biệt!”
Đợi một hồi, thấy người kia không chút biểu thị, Hạ Nhược Hải rất không vui, “Uy, tôi đâu?”
Trầm Dương không hiểu ra sao, “Cậu cái gì?”
Hạ Nhược Hải oán hận trừng mắt, đồ du mộc đầu!
Văn Tiểu Quân khanh khách cười nói: “Cậu ghen tị, vì cha Trầm chỉ tạm biệt con!”
Trầm Dương ngẩn ra, nghiêm túc nhìn sắc mặt Hạ Nhược Hải, quả thực sinh khí.
Trầm Dương lắc đầu bật cười, quả nhiên là trẻ con, vậy cũng giận.
“Tôi không phải trẻ con, đừng đem đặt tôi cùng cấp với con anh.” Hạ Nhược Hải thối mặt nói.
Trầm Dương kinh ngạc, bật thốt lên hỏi: “Cậu biết tôi coi cậu là trẻ con?”
Hạ Nhược Hải quay đầu sang bên, “Hừ! Nhìn mặt anh là biết!”
“Đừng luôn hừ tới hừ lui, nói đàng hoàng không được sao?”
Rõ ràng là một đứa bé rất xinh đẹp, lại luôn nghiêm mặt, doạ chạy mọi người. Trầm Dương lắc đầu.
Tính bướng bỉnh của Hạ Nhược Hải trỗi dậy, cả tiếng nói: “Tôi rất muốn nói đàng hoàng, thế nhưng đối anh, tính nhẫn nại tốt nhất cũng chà sạch.”
Trầm Dương cười khổ, anh khiến cậu ấy ghét vậy sao?
Nhìn thần sắc Trầm Dương, ngọn lửa bốc lên của Hạ Nhược Hải thoáng tắt, anh nói: “Tôi đi, thừa dịp này anh nghỉ ngơi cho tốt, tôi thấy bác sĩ kia rất thích Trầm Liễu, sẽ không thế nào con anh, không cần lo lắng.”
“Tôi không lo lắng.” Trầm Dương buồn cười nói.
Hạ Nhược Hải liếc trắng, “Lát nữa tôi gọi hộ sĩ đặt tấm bảng “Xin đừng quấy rầy” ngoài cửa, ngày mai muốn ăn gì, tôi mang tới cho anh.”
“Không cần, ngày mai cậu không phải đi học sao?”
“Mấy thứ kia tôi đều biết, đi hay không cũng không sao.”
“Thế nhưng...”
Hạ Nhược Hải nhịn không được, “Sao anh dài dòng vậy, còn không đến ba mươi đã như ông già. Anh đã không nói muốn ăn gì, tôi tự chủ trương.”
Trầm Dương sờ đầu Hạ Nhược Hải, hôn trán Hạ Nhược Hải một cái, tiếu ý dịu dàng, “Cảm ơn.”
Mặt Hạ Nhược Hải thoáng đỏ bừng, cúi đầu nói: “Vậy tôi đi.”
“Trên đường cẩn thận.”
“Biết rồi.”
“Cậu, mặt cậu thật đỏ, có phải phát sốt, thật tốt, nằm viện đi, cậu!”
“Muốn nằm viện để gặp Trầm Liễu, cậu không phát sốt, là khí huyết rất tốt, tiểu quỷ không kiến thức.”
“Cậu xấu, lại dữ với cháu!”
“Ai bảo cháu nói lung tung!”
“Đều là cậu dạy hư, cha Trầm nói đây là cận chu giả xích, cận mặc giả hắc.”
.........
Trầm Dương dựa cạnh cửa, nhìn bọn họ càng đi càng xa, đến khi nhìn không thấy, đến khi nghe không được, trong lòng bỗng nhiên nghĩ có chút thất lạc.