Bên tai không ngừng truyền đến tiếng ba tức ba tức, Tiêu Xuân Thu không khống chế tưởng tượng cảnh xúc tua ăn cánh tay, sau đó ăn cẳng chân.
Tiêu Xuân Thu không phải kẻ nhát gan, thế nhưng lúc này vẫn bị phán đoán của mình kinh ra mồ hôi lạnh.
Người có đôi khi rất kỳ quái, tuy rằng rất sợ, lại vẫn nhịn không được muốn thấy rõ thế nào.
Anh chậm rãi chống dậy, từ cạnh quan tài lộ ra hai mắt, cẩn thận nhìn quanh.
Vừa nhìn, anh kinh ngạc, La Võng vốn đứng đưa lưng về phía anh dĩ nhiên không thấy.
Hàn ý dâng lên từ lòng bàn chân, nháy mắt chạy khắp thân thể.
La Võng đi đâu? Vì sao không nghe động tĩnh?
Tiêu Xuân Thu phản xạ mở to mắt tìm quanh, định xem La Võng có phải đã trốn.
Mà, La Võng không thấy, lại thấy xúc tua màu đỏ thực sự ăn thịt người như anh nghĩ.
Chính xác mà nói, không phải ăn thịt người, là ăn thi thể.
Tiêu Xuân Thu qua loa tính một chút, xung quanh đông xéo tây lệch, hoặc nằm hoặc dựa đại khái sáu bảy tám người, những người này không nhúc nhích, không biết sống chết.
Mỗi người tứ chi đều bị xúc tua màu đỏ quấn chặt, vì ánh sáng hôn ám, Tiêu Xuân Thu chỉ có thể thấy nơi xúc túa lướt qua, bạch cốt âm trầm.
Rất nhanh, tứ chi chỉ còn bạch cốt, xúc tua tựa hồ ăn uống no đủ, chậm rãi rút về.
Tiêu Xuân Thu không tự chủ được rùng mình, cả người cứng ngắc.
Một xúc tua hầu như dán trên mũi Tiêu Xuân Thu, mùi máu tươi dày đặc chóp mũi.
Tiêu Xuân Thu không dám động, nhìn xúc tua như có sinh mệnh dừng một hồi trước mặt, tựa hồ nghĩ mình có phải thức ăn của chúng không.
Mồ hôi lạnh từng giọt rơi xuống, mờ nhạt đường nhìn của Tiêu Xuân Thu, thế nhưng anh không dám vươn tay lau, cũng không dám thở.
Xúc tua cuộn thành một vòng, run lên, chậm rãi kéo.
Hơn nửa ngày, Tiêu Xuân Thu mới dám giật cái cổ cứng ngắc, gian nan thở ra một hơi, quay đầu nhìn đoá hoa.
Anh quỷ dị phát hiện, đoá hoa đã khép lại.
Ánh sáng thoáng lờ mờ, bốn phía yên tĩnh, chỉ là thỉnh thoảng nghe tiếng máu nhỏ giọt trên sàn rất nhỏ.
Sợ hãi trước nay chưa từng có dâng lên, Tiêu Xuân Thu nghĩ nếu mình còn ở đây, không phải thành thức ăn cho hoa, là bị sặc chết, thậm chí hù chết.
Tuy mất mặt, thế nhưng Tiêu Xuân Thu thực sự rất sợ.
Anh hết sức cẩn thận bò ra quan tài, nương bộ phận ánh đỏ yếu ớt thực nhân hoa tản ra, cẩn cẩn dực dực né tránh đầy đất hài cốt, bước từng bước về phía tiếng cửa mở nghe được.
Sàn nhà tựa hồ đầy máu, một bước dẫm xuống lại giơ lên, tựa như có dịch thể nhỏ giọt.
Tiêu Xuân Thu tinh thần cao độ khẩn trương, giờ anh đã bất chấp mùi trong phòng khó ngửi thế nào, giang hai tay, duy trì thân thể cân đối, từng chút một hoạt động.
Trong bóng tối, tựa hồ chạm phải gì như cửa, Tiêu Xuân Thu thăm dò vươn tay, hẳn là cửa.
Dán lên nghe một hồi, không có tiếng, Tiêu Xuân Thu cẩn cẩn dực dực quay nắm cửa, giật ra một khe hở...