Huyền Hệ Liệt

Chương 160: Chương 160




Trương Nhạc thái độ ác liệt, thử tới thử lui không thu hoạch gì, Tiểu Thường không khỏi nổi giận.

Tống Tiếu Ngự vỗ vai Tiểu Thường, “Tôi xem phạm nhân là nhìn trúng một nhà Trương Nhạc, tìm người bám theo bọn họ hẳn có phát hiện.”

Đường Vân tự động xin đi giết giặc, “Vậy đi, đêm nay tôi ở bệnh viện giám thị.”

Tiêu Xuân Thu trêu ghẹo hỏi: “Sao đột nhiên tích cực vậy?”

“Không có, chỉ là nghĩ ở bệnh viện tiện đường xem bác sĩ cũng tốt.”

“Xem bác sĩ? Cậu bị bệnh?”

“Không phải bệnh, tôi hôm trước ngủ ở chỗ Hàn Vũ, tỉnh dậy không biết vì sao cả người nổi mẩn hồng, đến nay chưa tiêu, bởi vậy định đi xem bác sĩ.”

“Ngủ?” Tiểu Thường đáp vai Đường Vân, mờ ám chớp mắt, “Rốt cuộc có một chân với Hàn Vũ? Hai người ai trên ai dưới?”

Đường Vân đại quẫn, vẻ mặt đỏ bừng, “Tôi hôm đó đau đầu, cho nên mượn phòng ngủ anh ta, chỉ đơn thuần ngủ, đừng nghĩ lệch.”

Tiểu Thường khoa trương thở dài một hơi, “Ai, Hàn Vũ thật đáng thương, vẫn chưa thể ôm mỹ nhân về.”

Đường Vân xấu hổ, “Cậu có phải anh em không? Lời này giống người sao?”

Tiểu Thường quả đấm nâng má, “Úc, vậy tôi đổi lời khác, cậu thật ý chí sắt đá, cư nhiên còn giữ được không nhảy vào ôm ấp Hàn Vũ.”

Đường Vân truy đánh.

Náo loạn một hồi, Thượng Quan Hiên nói: “Vậy cậu lưu lại, tôi về gọi thêm Sở Hoàn.”

Đường Vân gật đầu.

Tiểu Thường cười hì hì búng áo Đường Vân, “Cậu có phải bị dị ứng da, hay là...”

Trên cổ, xương quai xanh Đường Vân đông một khối, tây một khối lấm tấm to to nhỏ nhỏ điểm đỏ.

Đường Vân kéo áo lại, tức giận nói với Tiểu Thường há hốc mồm: “Thật là dị ứng, lừa cậu làm gì.”

“Cậu nói, cậu ngủ ở chỗ Hàn Vũ, trên người có điểm đỏ?”

Đường Vân kỳ quái nhìn Tiểu Thường thần tình cổ quái, “Đúng vậy, vì chỉ là đỏ, lại không đau, cho nên tôi không thế nào để ý, đại khái là giường Hàn Vũ không sạch sẽ, quỷ bẩn kia!”

Tiểu Thường vuốt cằm hắc hắc nở nụ cười.

“Cậu cười gì? Tặc như vậy?”

“Đường Vân, tôi biết điểm đỏ trên người cậu là gì, cậu thay vì dùng tiền xem bác sĩ, không bằng đưa tiền cho tôi, tôi chẩn trị cho cậu.” Tiểu Thường đặc biệt chân thành nói.

Tống Tiếu Ngự thầm cười trộm, tên này, lại hãm hại người.

Đường Vân hồ nghi, thập phần hoài nghi lời Tiểu Thường đáng tin không.

Tiêu Xuân Thu liếc, thấy được trên cổ Đường Vân là hôn ngân, cho nên không vạch trần Tiểu Thường.

Tiểu Thương vươn một đầu ngón tay, “Một trăm khối, bảo đảm thoả mãn, không hài lòng, tôi bù cậu thêm một trăm khối.”

Đường Vân nhìn Thượng Quan Hiên mình tín nhiệm, có lão Đại ở, không sợ Tiểu Thường quỵt nợ.

Vì vậy Đường Vân lấy ví, rút một trăm khối đưa Tiểu Thường.

Tiểu Thường mặt mày rạng rỡ, nhét tiền vào túi, nói với Tống Tiếu Ngự: “Tống Tiếu Ngự, lại đây.”

Tống Tiếu Ngự nhìn thoáng Đường Vân mơ hồ, nhịn cười bước lại.

Tiểu Thường kéo đầu Tống Tiếu Ngự, dưới tầm mắt Đường Vân, cố sức mút cổ anh, một vết ửng đỏ xuất hiện.

“Thấy chưa? Điểm đỏ trên người cậu là vậy mà ra.”

Đường Vân choáng váng, một lúc lâu phục hồi tinh thần, nghiến răng nghiến lợi: “Hàn Vũ chết tiệt, chiếm tiện nghi tôi!”

Vừa nghĩ tới điểm đỏ hầu như trải khắp toàn thân, Đường Vân nhất thời mặt đỏ tai nhiệt, đều sắp đốt cháy.

Tiểu Thường nói với Tống Tiếu Ngự: “Thật tốt, buôn bán lời một trăm khối, chúng ta đêm nay thêm cơm.”

Tống Tiếu Ngự nở nụ cười, nói: “Chúng ta đêm nay mời Huyền Huyễn và Nguyệt Vũ.”

“Cũng được.”

Tưởng tượng thấy Hàn Vũ bộ dáng chật vật bị Đường Vân truy sát, Thượng Quan Hiên và Tiêu Xuân Thu không khỏi nở nụ cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.